[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21]
Các Quan Xét 1
chọn đoạn khác
1. Sau khi Giô-suê qua đời, dân Y-sơ-ra-ên bèn cầu hỏi Ðức Giê-hô-va, mà rằng:
Ai là người trong chúng tôi phải đi lên trước đặng đánh dân Ca-na-an?
2. Ðức Giê-hô-va đáp rằng: Ấy là người Giu-đa phải đi lên; kìa, ta đã phó xứ vào
tay họ.
3. Người Giu-đa bèn nói cùng người Si-mê-ôn, là anh em mình, rằng: Hãy đi lên
cùng tôi trong xứ đã bắt thăm về tôi, thì chúng ta sẽ đánh dân Ca-na-an; rồi tôi
cũng sẽ đi cùng anh em đến xứ đã bắt thăm về anh em. Người Si-mê-ôn bèn đi với
họ.
4. Vậy, người Giu-đa đi lên, Ðức Giê-hô-va phó dân Ca-na-an và dân Phê-rê-sít
vào tay họ; tại Bê-xéc họ đánh giết một vạn người.
5. Ở Bê-xéc cũng có gặp A-đô-ni-Bê-xéc, bèn xông vào người, đánh bại dân Ca-na-an
và dân Phê-rê-sít.
6. A-đô-ni-Bê-xéc chạy trốn, nhưng chúng đuổi theo, bắt được người, chặt ngón
cái của tay và chơn.
7. Bấy giờ A-đô-ni-Bê-xéc nói rằng: Có bảy mươi vua bị chặt ngón cái của tay và
chơn, lượm vật chi rớt dưới bàn ta. Ðiều ta đã làm, Ðức Chúa Trời lại báo ứng ta.
Người ta dẫn vua đến Giê-ru-sa-lem, và người chết tại đó.
8. Người Giu-đa hãm đánh thành Giê-ru-sa-lem và chiếm lấy, dùng lưỡi gươm giết
dân cư, và phóng hỏa thành.
9. Kế ấy, người Giu-đa đi xuống đặng đánh dân Ca-na-an ở trên núi, miền nam, và
đồng bằng;
10. lại đi đánh dân Ca-na-an ở tại Hếp-rôn (tên Hếp-rôn thuở xưa là
Ki-ri-át-A-ra-ba), và đánh Sê-sai, A-hi-man, cùng Tanh-mai.
11. Từ đó, người Giu-đa đi đánh dân cư của Ðê-bia (tên Ðê-bia thuở xưa là
Ki-ri-át-Sê-phê).
12. Ca-lép bèn nói: Ai hãm đánh Ki-ri-át-Sê-phe, và chiếm lấy nó, thì ta sẽ gả
con gái ta là Ạc-sa cho người ấy làm vợ.
13. Bấy giờ, Ốt-ni-ên, con trai Kê-na, em thứ Ca-lép, chiếm lấy thành đó, nên
Ca-lép gả con gái mình là Ạc-sa cho người làm vợ.
14. Khi nàng đã đến nhà Ốt-ni-ên, nàng giục người xin cha mình một miếng ruộng.
Nàng xuống khỏi lừa, thì Ca-lép hỏi rằng: Con muốn chi?
15. Nàng thưa rằng: Xin cha cho con một của phước. Vì cha đã định cho con ở đất
miền nam, xin hãy cho con những nguồn nước! Ca-lép bèn ban cho nàng các nguồn
trên và các nguồn dưới.
16. Vả, con cháu của Kê-nít, là anh em bên vợ của Môi-se, từ thành Cây Chà là đi
lên với con cháu Giu-đa, đến trong đồng vắng Giu-đa, ở về phía nam A-rát, và lập
chỗ ở tại giữa dân sự.
17. Kế ấy, người Giu-đa đi cùng anh em mình, là người Si-mê-ôn, đánh dân Ca-na-an
ỏ tại Xê-phát, tận diệt nơi ấy, rồi gọi tên nó là Họt-ma.
18. Người Giu-đa cũng chiếm lấy Ga-xa cùng địa phận nó, Ách-ca-lôn cùng địa phận
nó, và Éc-rôn cùng địa phận nó.
19. Ðức Giê-hô-va ở cùng người Giu-đa; người Giu-đa hãm lấy núi, còn dân sự ở
trũng, thì họ đuổi đi không đặng, vì chúng nó có những xe bằng sắt.
20. Kế sau, theo lịnh của Môi-se, người ta ban Hếp-rôn cho Ca-lép! Ca-lép bèn
đuổi ba con trai của A-nác khỏi thành ấy.
21. Nhưng con cháu Bên-gia-min không đuổi được dân Giê-bu-sít ở tại
Giê-ru-sa-lem, nên dân Giê-bu-sít hãy còn ở chung cùng con cháu Bên-gia-min cho
đến ngày nay.
22. Còn nhà Giô-sép cũng lên đánh Bê-tên, và Ðức Giê-hô-va ở cùng họ.
23. Vậy, nhà Giô-sép sai do thám Bê-tên; tên thành nầy lúc trước là Lu-xơ.
24. Những kẻ do thám thấy một người ở thành đi ra, bèn nói cùng người rằng; Xin
chỉ cho chúng ta ngõ nào đi vào thành được, thì chúng ta sẽ làm ơn cho ngươi.
25. Người bèn chỉ cho họ ngõ người ta đi vào thành được; chúng bèn lấy gươm đánh
giết thành; nhưng để cho người đó và cả nhà người đi.
26. Ðoạn, người ấy đi vào xứ dân Hê-tít, xây một cái thành tại đó, và đặt tên là
Lu-xơ, hãy còn gọi vậy cho đến ngày nay.
27. Người Ma-na-se không đuổi được dân cư của Bết-Sê-an và của các thành địa hạt
nó, cũng chẳng đuổi dân cư của Tha-a-nác và của các thành địa hạt nó, hoặc dân ở
Ðô-rơ và dân ở các thành địa hạt nó, hoặc dân ở Gíp-lê-am và dân ở trong các
thành địa hạt nó, hoặc dân ở Mê-ghi-đô và dân ở các thành địa hạt nó, thì cũng
chẳng đuổi đi, vì dân Ca-na-an quyết định ở trong xứ ấy.
28. Xảy khi Y-sơ-ra-ên trở nên cường thạnh, thì bắt dân Ca-na-an phục dịch;
nhưng không có đuổi chúng nó đi hết.
29. Người Ép-ra-im cũng chẳng đuổi dân Ca-na-an ở tại Ghê-xe; nhưng dân Ca-na-an
cứ ở cùng họ tại Ghê-xe.
30. Người Sa-bu-lôn cũng chẳng đuổi dân Kít-rôn, hoặc dân ở Na-ha-lô; và người
Ca-na-an ở chung cùng người Sa-bu-lôn, song phải phục dịch họ.
31. Người A-se cũng chẳng đuổi dân ở A-cô, hoặc dân ở Si-đôn, dân ở Ách-láp, dân
ơ Ạc-xíp, dân ở Hên-ba, dân ở A-phéc hay là dân ở Rê-hốp.
32. Người A-se lập sản nghiệp ở giữa dân Ca-na-an, là dân bổn xứ; vì người A-se
không đuổi chúng nó đi.
33. Người Nép-ta-li không đuổi dân ở Bết-Sê-mết và Bết-A-nát; nhưng lập sản
nghiệp ở giữa dân Ca-na-an, là dân bổn xứ; còn dân Bết-Sê-mết và dân Bết-A-nát
phải phục dịch người Nép-ta-li.
34. Dân A-mô-rít dồn người Ðan ở trên núi, không cho họ xuống trũng.
35. Dân A-mô-rít định ở tại núi Hê-re, A-gia-lôn, và Sa-an-bim; nhưng tay của
nhà Giô-sép thắng chúng nó, nên chúng nó phải phục dịch.
36. Ðịa phận dân A-mô-rít chạy từ dốc Ạc-ráp-bim, từ Sê-la trở lên.
Các Quan Xét 2
chọn đoạn khác
1. Vả, thiên sứ của Ðức Giê-hô-va đi lên từ Ghinh-ganh đến Bô-kim, và nói rằng:
Ta đã đem các ngươi đi lên khỏi xứ Ê-díp-tô, dẫn vào xứ ta đã thề ban cho tổ phụ
các người. Ta đã phán: Ta sẽ chẳng hề hủy giao ước ta đã lập cùng các ngươi;
2. còn các ngươi, chớ lập giao ước cùng dân xứ nầy; hãy phá hủy bàn thờ của
chúng nó. Song các ngươi không có vâng theo lời phán của ta. Tại sao các ngươi
đã làm điều đó?
3. Ta cũng có phán: Ta sẽ chẳng đuổi dân ấy khỏi trước mặt các ngươi, song chúng
nó sẽ ở bên các ngươi, và các thần chúng nó sẽ thành một cái bẫy cho các ngươi.
4. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va vừa nói dứt lời nầy cho cả dân Y-sơ-ra-ên, thì cả
dân sự bèn cất tiếng lên khóc.
5. Chúng gọi tên chỗ đá đó là Bô-kim, và dâng tế lễ cho Ðức Giê-hô-va tại đó.
6. Khi Giô-suê đã cho dân sự về, thì mọi người Y-sơ-ra-ên, ai nấy đều đi vào sản
nghiệp mình, đặng nhận lấy xứ.
7. Dân sự phục sự Ðức Giê-hô-va trong trọn đời Giô-suê và trọn đời các trưởng
lão còn sống lâu hơn Giô-suê, là những kẻ đã thấy các công việc lớn lao mà Ðức
Giê-hô-va đã làm ra vì Y-sơ-ra-ên.
8. Ðoạn, Giô-suê, con trai của Nun, tôi tớ của Ðức Giê-hô-va, qua đời, tuổi được
một trăm mười;
9. người ta chôn người trong địa phận về sản nghiệp người, tại Thim-nát-Hê-re
trên núi Ép-ra-im, về phía bắc núi Ga-ách.
10. Hết thảy người đời ấy cũng được tiếp về tổ phụ mình; rồi một đời khác nổi
lên, chẳng biết Ðức Giê-hô-va, cũng chẳng biết các điều Ngài đã làm nhơn vì Y-sơ-ra-ên.
11. Bấy giờ dân Y-sơ-ra-ên làm ác trước mặt Ðức Giê-hô-va, hầu việc các thần
tượng của Ba-anh,
12. bỏ Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của tổ phụ mình, là Ðấng đã đem họ ra khỏi xứ Ê-díp-tô;
họ tin theo các thần khác của những dân tộc xung quanh, quì lạy các thần đó và
chọc giận Ðức Giê-hô-va.
13. Vậy, chúng nó bỏ Ðức Giê-hô-va, hầu việc Ba-anh và Át-tạt-tê.
14. Cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va nổi phừng lên cùng Y-sơ-ra-ên, Ngài phó chúng
nó vào tay của kẻ cướp bóc, và chúng nó bóc lột họ; Ngài bán Y-sơ-ra-ên cho các
kẻ thù nghịch chung quanh, và Y-sơ-ra-ên không còn thế chống cự nổi trước mặt kẻ
thù nghịch mình.
15. Bất luận chúng đi đến đâu, tay của Ðức Giê-hô-va vẫn nghịch cùng chúng đặng
giáng họa cho, y như Ðức Giê-hô-va đã phán và thề cùng chúng. Chúng bị cơn hoạn
nạn lớn lao thay.
16. Song Ðức Giê-hô-va dấy lên những quan xét giải cứu chúng khỏi tay kẻ tay kẻ
cướp bóc.
17. Nhưng chúng cũng không nghe các quan xét vì chúng hành dâm cùng các thần
khác, và quì lạy trước mặt các thần ấy. Chúng vội xây bỏ con đường mà tổ phụ
mình đã đi, chẳng bắt chước theo tổ phụ mà vâng giữ các điều răn của Ðức
Giê-hô-va.
18. Vả, khi Ðức Giê-hô-va dấy lên các quan xét cho Y-sơ-ra-ên, thì Ðức Giê-hô-va
ở cùng quan xét đó, và trọn đời quan xét, Ngài giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi tay kẻ
thù nghịch mình; vì Ðức Giê-hô-va lấy lòng thương xót họ tại cớ những tiếng rên
siếc mà họ thở ra trước mặt những kẻ hà hiếp và làm tức tối mình.
19. Kế sau, khi quan xét qua đời rồi, Y-sơ-ra-ên lại làm ác hơn các tổ phụ mình,
tin theo các thần khác, hầu việc và thờ lạy trước mặt các thần ấy: Y-sơ-ra-ên
không khứng chừa bỏ việc làm ác hay là lối cố chấp của họ.
20. Bởi cớ đó, cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va nổi phừng lên cùng Y-sơ-ra-ên, và
Ngài phán rằng: Vì dân tộc nầy có bội nghịch giao ước của ta đã truyền cho tổ
phụ chúng nó, và vì chúng nó không có nghe lời phán ta,
21. nên về phần ta, ta cũng chẳng đuổi khỏi trước mặt chúng nó một dân nào mà
Giô-suê để lại khi người qua đời.
22. Ta sẽ dùng các dân tộc đó thử thách Y-sơ-ra-ên, để xem thử chúng nó có giữ
và đi theo đường của Ðức Giê-hô-va, như tổ phụ chúng nó chăng.
23. Ấy vậy, Ðức Giê-hô-va để cho các dân tộc nầy ở lại trong xứ, không vội đuổi
chúng nó đi, và cũng không phó chúng nó vào tay Giô-suê.
Các Quan Xét 3
chọn đoạn khác
1. Nầy là các dân tộc mà Ðức Giê-hô-va để còn lại, đặng dùng chúng nó thử thách
người Y-sơ-ra-ên nào chưa từng thấy những chiến trận Ca-na-an.
2. Ngài chỉ muốn thử thách các dòng dõi mới của Y-sơ-ra-ên, tập cho chúng nó
việc chiến trận, nhứt là những kẻ chưa từng thấy chiến trận khi trước.
3. Các dân tộc nầy là dân Phi-li-tin cùng năm vua chúng nó, hết thảy dân
Ca-na-an, dân Si-đôn, và dân Hê-vít ở tại núi Li-ban, từ núi Ba-anh-Hẹt-môn cho
đến cửa Ha-mát.
4. Ðức Giê-hô-va dùng các dân tộc nầy để thử thách Y-sơ-ra-ên, đặng xem thử
chúng nó có ý vâng theo các điều răn mà Ngài cậy Môi-se truyền cho tổ phụ chúng
nó chăng.
5. Như vậy, dân Y-sơ-ra-ên ở chung cùng dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít,
dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, dân Giê-bu-sít,
6. cưới con gái của chúng nó làm vợ, gả con gái mình cho con trai chúng nó, và
hầu việc các thần chúng nó.
7. Dân Y-sơ-ra-ên còn làm điều ác trước mặt Ðức Giê-hô-va, quên Giê-hô-va Ðức
Chúa Trời mình, cúng thờ các hình tượng Ba-anh và A-sê-ra.
8. Vì vậy, cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va nổi phừng cùng Y-sơ-ra-ên, Ngài phó
chúng phó vào tay Cu-san-Ri-sa-tha-im, vua nước Mê-sô-bô-ta-mi. Dân Y-sơ-ra-ên
bị tám năm phục dịch vua Cu-san-Ri-sa-tha-im.
9. Kế ấy, dân Y-sơ-ra-ên kêu la cùng Ðức Giê-hô-va; Ðức Giê-hô-va bèn dấy lên
cho chúng nó một người giải cứu, là Ốt-ni-ên, con trai của Kê-na, em thứ của
Ca-lép, và người ấy giải cứu họ.
10. Thần của Ðức Giê-hô-va cảm động người, người đoán xét Y-sơ-ra-ên, và đi ra
chiến trận. Ðức Giê-hô-va phó Cu-san-Ri-sa-tha-im, vua A-ram, vào tay người,
khiến cho người thắng Cu-san-Ri-sa-tha-mi.
11. Xứ được hòa bình trong bốn mươi năm; kế đó, Ốt-ni-ên, con trai Kê-na, qua
đời.
12. Dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác trước mặt Ðức Giê-hô-va; nên Ðức Giê-hô-va
khiến Éc-lôn, vua Mô-áp trở nên cường thạnh để hãm đánh Y-sơ-ra-ên.
13. Vậy, Éc-lôn nhóm hiệp chung quanh mình dân Am-môn và dân A-ma-léc, kéo đi
đánh Y-sơ-ra-ên và chiếm lấy thành Cây chà là.
14. Dân Y-sơ-ra-ên bị phục dịch Éc-lôn, vua Mô-áp, trong mười tám năm.
15. Ðoạn, dân Y-sơ-ra-ên kêu la cùng Ðức Giê-hô-va, Ðức Giê-hô-va dấy lên cho
chúng một đấng giải cứu, là Ê-hút, con trai Ghê-ra, thuộc về chi phái
Bên-gia-min, là người có tật thuận tay tả. Dân Y-sơ-ra-ên sai người đem lễ cống
cho Éc-lôn, vua Mô-áp.
16. Ê-hút tự làm lấy một cây gươm hai lưỡi, dài một thước, và đeo theo trong
mình áo nơi háng hữu.
17. Vậy, người đem dâng lễ cống cho Éc-lôn, vua Mô-áp, là một người rất mập.
18. Khi dâng lễ cống rồi, bèn cho những kẻ đã đem lễ vật đến đi về.
19. Nhưng chánh người đến hầm lấy đá ở gần Ghinh-ganh, thì trở lại, nói rằng:
Hỡi vua, tôi có một lời tâu kín cùng vua. Vua truyền: Hãy nín! Hết thảy những kẻ
hầu cận vua bèn đi ra.
20. Bấy giờ, vua đương ngồi một mình nơi lầu mát; Ê-hút đến gần mà nói rằng: Tôi
có một lời của Ðức Chúa Trời tâu lại với vua. Éc-lôn vừa đứng dậy khỏi ngai;
21. Ê-hút bèn giơ tay tả ra rút gươm đeo ở phía hữu, mà đâm người nơi bụng.
22. Cán gươm cũng hút theo lưỡi, mỡ líp lại xung quanh lưỡi gươm; vì người không
rút gươm ra khỏi bụng, nó thấu ra sau lưng.
23. Ðoạn, Ê-hút lánh ra nơi hiên cửa, đóng các cửa lầu mát lại và gài chốt.
24. Khi Ê-hút đi ra khỏi, các đầy tớ đến xem, thấy các cửa lầu mát đều đóng gài
chốt, thì nói với nhau rằng: Hoặc vua đi ngơi trong lầu mát chăng.
25. Chúng đợi rất lâu, đến đỗi hổ thẹn; song vì không thấy vua mở cửa phòng, bèn
lấy chìa khóa và mở: kìa thấy chúa mình đã chết, nằm sải trên đất.
26. Trong khi chúng trì huởn, Ê-hút đã trốn qua khỏi các hầm đá, lánh đến
Sê-ri-a.
27. Người vừa đến, bèn thổi kèn lên trong núi Ép-ra-im; dân Y-sơ-ra-ên đều cùng
người xuống khỏi núi và chính người đi ở đầu hết.
28. Ê-hút nói cùng chúng rằng: Hãy theo ta, vì Ðức Giê-hô-va đã phó vào tay các
ngươi dân Mô-áp, là kẻ thù nghịch các ngươi. Chúng đều theo người xuống chiếm cứ
các chỗ cạn sông Giô-đanh, là đường đi đến Mô-áp, cấm không cho ai đi qua.
29. Vậy, trong lúc đó dân Y-sơ-ra-ên đánh giết chừng mười ngàn người Mô-áp, thảy
đều là tay mạnh mẽ, can đãm, không một ai thoát khỏi được.
30. Trong ngày đó, dân Mô-áp bị phục dưới tay Y-sơ-ra-ên; xứ được hòa bình trong
tám mươi năm.
31. Sau Ê-hút, có Sam-ga, con trai của A-nát. Người dùng một cây đót bò mà đánh
giết sáu trăm người Phi-li-tin, và cũng giải cứu Y-sơ-ra-ên.
Các Quan Xét 4
chọn đoạn khác
1. Sau khi Ê-hút đã qua đời, dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác trước mặt Ðức
Giê-hô-va.
2. Ðức Giê-hô-va phó chúng vào tay Gia-bin, là vua Ca-na-an trị vì tại Hát-so.
Quan thống lãnh đạo binh người là Si-sê-ra ở tại Ha-rô-sết của dân ngoại bang.
3. Vua Gia-bin có chín trăm xe sắt và trong hai mươi năm, người hà hiếp dân
Y-sơ-ra-ên cách hung bạo; nên Y-sơ-ra-ên kêu cầu cùng Ðức Giê-hô-va.
4. Trong lúc đó, Ðê-bô-ra, là nữ tiên tri, vợ của Láp-bi-đốt, đoán xét dân
Y-sơ-ra-ên.
5. Bà ở trên núi Ép-ra-im, giữa khoảng Ra-ma và Bê-tên, dưới cây chà là
Ðê-bô-ra, và dân Y-sơ-ra-ên lên đến cùng người, đặng nghe sự xét đoán.
6. Bà sai gọi Ba-rác, con trai A-bi-nô-am, từ Kê-đe trong Nép-ta-li, mà nói cùng
người rằng: Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã truỵền lịnh nầy: Hãy chọn
đem theo ngươi một vạn người trong con cháu Nép-ta-li và trong con cháu
Sa-bu-lôn, mà đi thẳng đến núi Tha-bô.
7. Ta sẽ khiến Si-sê-ra, là thống lãnh đạo binh vua Gia-bin, luôn với các xe cộ
và cả quân lính của hắn; ta sẽ phó hắn vào tay ngươi.
8. Ba-rác đáp rằng: Nếu bà đi với tôi, thì tôi sẽ đi; nhưng nếu bà không đi với
tôi, tôi sẽ không đi.
9. Bà bèn đáp: Ừ, phải, ta sẽ đi với ngươi, song sự vinh hiển của việc nầy sẽ
chẳng về ngươi; vì Ðức Giê-hô-va sẽ phó Si-sê-ra vào tay một người nữ. Vậy,
Ðê-bô-ra đứng dậy, đi cùng Ba-rác đến Kê-đe.
10. Ba-rác nhóm hiệp người Sa-bu-lôn và người Nép-ta-li tại Kê-đe, có một muôn
người đi theo sau người, và Ðê-bô-ra cũng đi lên với người.
11. Vả, Hê-be, người Kê-nít, đã lìa khỏi dân Kê-nít, là con cháu Hô-báp, anh em
vợ của Môi-se, và đi dựng trại mình ở về cây dẻ bộp Sa-na-im, gần bên Kê-đe.
12. Người ta thuật cho Si-sê-ra hay rằng Ba-rác, con trai của A-bi-nô-am, đã đi
đến núi Tha-bô.
13. Si-sê-ra bèn nhóm hiệp hết thảy xe cộ sắt mình là chín trăm cái bằng sắt, và
toàn quân binh vẫn ở với mình, từ Ha-rô-sết về dân ngoại cho đến khe Ki-sôn.
14. Ðê-bô-ra nói cùng Ba-rác rằng: Hãy đứng dậy, vì nầy là ngày Ðức Giê-hô-va
phó Si-sê-ra vào tay ngươi. Ðức Giê-hô-va há chẳng đi đằng trước ngươi sao? Rồi
Ba-rác đi xuống Tha-bô, có mười ngàn người theo sau.
15. Ðức Giê-hô-va dùng mũi gươm làm cho Si-sê-ra và hết thảy xe cộ cùng toàn
quân lính người vỡ chạy trước mặt Ba-rác; Si-sê-ra bèn xuống xe mình, chạy bộ mà
trốn.
16. Ba-rác đuổi theo xe cộ và đạo binh cho đến Ha-rô-sết về dân ngoại bang; cả
đạo binh Si-sê-ra bị gươm giết, không còn lại một người.
17. Si-sê-ra chạy bộ trốn đến trại Gia-ên, vợ của Hê-be, người Kê-nít; vì
Gia-bin, vua Hát-so, và nhà Hê-be, người Kê-nít, hòa hảo với nhau.
18. Gia-ên ra đón Si-sê-ra, mà nói rằng: Hỡi chúa, xin hãy vào nơi nhà tôi, chớ
sợ chi. Vậy, người vào trại nàng, và nàng lấy mền đắp người lại.
19. Ðoạn, người nói cùng nàng rằng: Ta xin nàng cho ta chút nước uống, vì ta
khát. Nàng bèn mở bầu sữa ra, cho người uống, rồi trùm người lại.
20. Người lại nói cùng nàng rằng: Hãy đứng nơi cửa trại, nếu có ai đến hỏi rằng:
Ở đây có ai chăng? thì hãy đáp: Chẳng có ai hết.
21. Bấy giờ người ngủ say, vì mệt nhọc quá; Gia-ên, vợ Hê-be, bèn lấy một cây
nọc trại, và tay nắm cái búa, nhẹ nhẹ đến bên ngươi, lấy cái nọc đóng thủng màng
tang người, thấu xuống đất, và người hết đi.
22. Ba-rác đương còn rượt theo Si-sê-ra, Gia-ên bèn ra đón người, mà nói rằng:
Hãy đến, tôi sẽ chỉ cho ông thấy người mà ông đương tìm kiếm. Ba-rác vào nhà
nàng, thấy Si-sê-ra nằm chết sải, có nọc đâm nơi màng tang.
23. Trong ngày đó, Ðức Chúa Trời khiến cho Gia-bin, vua Ca-na-an, bị phục trước
mặt dân Y-sơ-ra-ên.
24. Tay dân Y-sơ-ra-ên càng ngày càng mạnh thắng Gia-bin, vua Ca-na-an, cho đến
chừng chúng đã diệt người đi.
Các Quan Xét 5
chọn đoạn khác
1. Trong ngày ấy, Ðê-bô-ra hát bài ca nầy với Ba-rác, con trai A-bi-nô-am:
2. Khá ngợi khen Ðức Giê-hô-va, Vì những quan trưởng đã cầm quyền quản trị trong
Y-sơ-ra-ên, Và bá-tánh dâng mình cách vui lòng!
3. Hỡi các vua, hãy nghe; hỡi các quan trưởng, khá lắng tai! Ta sẽ hát cho Ðức
Giê-hô-va, Ta sẽ hát ngợi khen Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.
4. Hỡi Ðức Giê-hô-va! khi Ngài ra từ Sê-i-rơ, Khi trải qua đồng bằng Ê-đôm, Thì
đất rung, các từng trời nhỏ giọt, Ðám mây sa nước xuống.
5. Trước mặt Ðức Giê-hô-va núi bèn đổi ra dòng nước, Tức núi Si-na-i kia ở trước
mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.
6. Trong ngày Sam-ga, con trai A-nát, Và nhằm lúc Gia-ên, các đường cái đều bị
bỏ hoang, Những hành khách nương theo các lối quanh-quẹo;
7. Trong Y-sơ-ra-ên thiếu quan trưởng, Cho đến chừng ta là Ðê-bô-ra chổi dậy Như
một người mẹ trong Y-sơ-ra-ên.
8. Người ta đã chọn các thần mới: Tức thì cơn giặc có tại trước cửa thành. Giữa
bốn mươi ngàn người Y-sơ-ra-ên, Người ta chẳng thấy khiên, cũng chẳng thấy cây
giáo.
9. Lòng ta ái mộ các quan trưởng của Y-sơ-ra-ên, Là những người trong dân sự
dâng mình cách vui lòng; Ðáng ngợi khen Ðức Giê-hô-va!
10. Hỡi các người cỡi con lừa bạch, Ngồi trên khảm, Ði bộ trên đường cái, khá
hát mừng!
11. Cậy tiếng của lính cầm cung tại chung quanh bến uống nước, Người ta hãy kính
khen việc công bình của Ðức Giê-hô-va, Và cuộc quản trị công bình của Ngài tại
nơi Y-sơ-ra-ên! Bấy giờ, dân sự của Ðức Giê-hô-va đi xuống cửa thành.
12. Hỡi Ðê-bô-ra! khá tỉnh thức, tỉnh thức! Hãy tỉnh thức, tỉnh thức, hát một
bài ca! Hỡi Ba-rác, khá chổi dậy! hỡi con trai của A-bi-nô-am! hãy dẫn những phu
tù người đi!
13. Bấy giờ, kẻ còn sót lại trong dân sự đều xuống, Ðến cùng các tráng sĩ đặng
ra trận; Dân sự của Ðức Giê-hô-va xuống đánh kẻ dõng sĩ!
14. Từ Ép-ra-im đến những người có gốc nơi A-ma-léc; Sau ngươi có Bên-gia-min,
là người ở giữa đoàn dân ngươi. Các quan trưởng đến từ Ma-ki, Và những kẻ cầm
cây phủ việt đến từ Sa-bu-lôn.
15. Các quan trưởng của Y-ca-sa đều theo Ðê-bô-ra, Y-ca-sa và Ba-rác đồng một ý
nhau; Người xông đại vào trũng...... Gần các suối của Ru-bên, Có lắm điều nghị
luận trong lòng!
16. Nhân sao ngươi ở trong chuồng Mà nghe tiếng kêu của những bầy chiên? Gần bên
các suối Ru-bên, Có lắm điều nghị luận trong lòng!
17. Ga-la-át cứ ở bên kia sông Giô-đanh, Còn Ðan, sao ở lại trên các chiếc tàu?
A-se ngồi nơi mé biển, An nghỉ trong các cửa biển mình.
18. Sa-bu-lôn và Nép-ta-li, là dân tộc liều mạng mình. Ở trên các nơi cao của
đồng ruộng.
19. Các vua đến chiến tranh, Các vua Ca-na-an chiến tranh Tại Tha-a-nác, tại
nước Mê-ghi-đô; Song chẳng cướp lấy được tiền bạc!
20. Các từng trời có dự vào chiến trận; Những ngôi sao cứ theo đường mình mà
đánh Si-sê-ra.
21. Khe Ki-sôn đã kéo trôi chúng nó, Tức là khe Ki-sôn đời xưa. Hỡi linh hồn ta
ngươi có dày đạp năng lực dưới chơn!
22. Bấy giờ, vó ngựa bèn giậm đất, Vì cớ những chiến sĩ sải, sải chạy mau.
23. Sứ giả của Ðức Giê-hô-va phán: Hãy rủa sả Mê-rô; Hãy rủa sả, rủa sả dân cư
của nó! Vì của nó! Vì chúng nó không đến tiếp trợ Ðức Giê-hô-va, Không đến tiếp
trợ Ðức Giê-hô-va đánh các dõng sĩ!
24. Nguyện cho Gia-ên, vợ Hê-be, người Kê-nít. Ðược phước giữa các người đờn bà!
Nguyện người được phước giữa các đờn bà ở trong trại!
25. Si-sê-ra xin nước, nàng đem cho sữa; Nàng lấy chén kẻ sang trọng mà thết mỡ
sữa cho.
26. Một tay nàng nắm lấy cây nọc, Còn tay hữu cầm-cái búa của người thợ; Nàng
đánh Si-sê-ra, bửa đầu hắn ra, Ðập bể đầu và đâm thủng màng tang.
27. Hắn xỉu, té, nằm tại nơi chơn nàng. Hắn xỉu, té tại chơn nàng; Và tại chỗ
hắn xỉu, hắn té chết cứng.
28. Mẹ của Si-sê-ra ở cửa sổ xem thấy, Bèn kêu qua song mặt vỏng mà rằng: "Vì
sao xe con đến chậm-trể? Tại sao các xe con đi chậm dường ấy!"
29. Những kẻ khôn ngoan trong bọn hầu người trả lời, Mà mẹ hắn cũng nói thầm,
rằng:
30. "Chúng há chẳng tìm được của cướp sao? Họ há chẳng phải chia phân của đó ư?
Một vài con gái cho mỗi người chiến sĩ, Một của cướp bằng vải nhuộm thêu! Một
cái áo vải nhuộm, hai cái áo vải thêu, Cho cổ của người thắng trận!"
31. Ôi, Ðức Giê-hô-va! nguyện hết thảy kẻ cừu địch Ngài đều hư mất như vậy!
Nguyện những kẻ yêu mến Ngài được giống như mặt trời, Khi mọc lên rực rỡ! Ðoạn,
xứ được hòa bình trong bốn mươi năm.
Các Quan Xét 6
chọn đoạn khác
1. Dân Y-sơ-ra-ên làm điều ác trước mặt Ðức Giê-hô-va, nên Ðức Giê-hô-va phó
chúng vào tay dân Ma-đi-an trong bảy năm.
2. Tay của người Ma-đi-an thắng hơn Y-sơ-ra-ên. Vì sợ người Ma-đi-an, nên dân
Y-sơ-ra-ên làm cho mình những nơi ẩn náu trong núi, trong cá hầm và đồn.
3. Khi Y-sơ-ra-ên đã gieo giống, dân Ma-đi-an với dân A-mê-léc, và người phương
Ðông đi lên đánh Y-sơ-ra-ên,
4. đóng trại đối ngang người, phá hại mùa màng của xứ cho đến Ga-xa, và không để
lại trong Y-sơ-ra-ên lương thực gì, hoặc chiên, bò hay là lừa.
5. Vì chúng nó đi lên đem theo bầy súc vật và trại mình, loán đến khác nào một
đám cào cào. Người và lạc đà vô số đến trong xứ đặng phá hại.
6. Vậy, vì cớ dân Ma-đi-an, Y-sơ-ra-ên bị nghèo khổ bẩn chật, nên họ kêu cầu
cùng Ðức Giê-hô-va.
7. Bấy giờ, vì dân Y-sơ-ra-ên đã kêu cầu Ðức Giê-hô-va về việc dân Ma-đi-an,
8. nên Ðức Giê-hô-va sai một đấng tiên tri đến cùng dân Y-sơ-ra-ên. Người nói
cùng chúng rằng: Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: Ta đã đem
các ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô, rút các ngươi khỏi nhà nô lệ,
9. giải cứu các ngươi khỏi tay người Ê-díp-tô, và khỏi tay hết thảy kẻ hà hiếp
các ngươi, và đuổi chúng nó khỏi trước mặt các ngươi; ta đã ban cho các ngươi xứ
của chúng nó,
10. và có phán rằng: Ta là Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi, chớ sợ các thần
của dân A-mô-rít tại trong xứ mà các ngươi ở. Nhưng các ngươi nào có nghe tiếng
ta!
11. Ðoạn, thiên sứ của Ðức Giê-hô-va đến ngồi dưới cây thông Óp-ra thuộc về
Giô-ách, người A-bi-ê-xê-rít. Ghê-đê-ôn, con trai người, đương đập lúa mạch
trong bàn ép, đặng giấu khỏi dân Ma-đi-an.
12. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va hiện đến cùng người mà rằng: Hỡi người dõng sĩ!
Ðức Giê-hô-va ở cùng người.
13. Ghê-đê-ôn thưa rằng: Ôi! Chúa, nếu Ðức Giê-hô-va ở cùng chúng tôi, sao các
điều ấy xảy đến cho chúng tôi? Các phép lạ kia ở đâu mà tổ phụ chúng tôi đã
thuật lại rằng: Ðức Giê-hô-va há chẳng có đem chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô sao?
Vì bây giờ Ðức Giê-hô-va từ bỏ chúng tôi, và phó chúng tôi vào tay dân Ma-đi-an.
14. Ðức Giê-hô-va xây lại cùng người mà phán rằng: Hãy dùng sức của ngươi vẫn có
mà đi giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi tay dân Ma-đi-an. Ta há chẳng sai ngươi đi sao?
15. Người thưa rằng: Than ôi! hỡi Chúa, tôi sẽ lấy chi giải cứu dân Y-sơ-ra-ên?
Kìa, trong chi phái Ma-na-se, họ tôi vốn nghèo hơn hết; còn tôi là nhỏ hơn hết
trong nhà cha tôi.
16. Ðức Giê-hô-va phán rằng: Ta sẽ ở cùng ngươi, và ngươi sẽ đánh bại dân
Ma-đi-an như đánh một người vậy.
17. Ghê-đê-ôn thưa rằng: Nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin ban cho tôi một dấu
rằng chính Chúa phán cùng tôi.
18. Xin chớ dan khỏi đây cho đến khi tôi trở lại cùng Ngài, đem của lễ tôi, để
trước mặt Ngài. Ngài đáp: Ta sẽ ở đây cho đến khi ngươi trở lại.
19. Ghê-đê-ôn bèn đi vô, dọn sẵn một con dê con, lấy một ê-pha bột làm những
bánh nhỏ không men. Người để thịt trong rổ, đổ nước thịt vào nồi, rồi đem ra
dâng các món ấy cho Ngài ở dưới cây thông.
20. Thiên sứ của Ðức Chúa Trời phán rằng: Hãy lấy thịt và bánh nhỏ không men, để
trên hòn đá nầy, rồi đổ nước thịt ra. Ghê-đê-ôn bèn làm như vậy.
21. Bấy giờ, thiên sứ của Ðức Giê-hô-va giơ đầu gậy Ngài đương cầm nơi tay mình
ra, đụng đến thịt và bánh nhỏ không men. Lửa từ hòn đá bốc lên, thiêu hóa thịt
và bánh nhỏ không men; đoạn, thiên sứ của Ðức Giê-hô-va biến đi khỏi mắt người.
22. Ghê-đê-ôn thấy rằng ấy là thiên sứ của Ðức Giê-hô-va, bèn la rằng: Ôi, Chúa
Giê-hô-va! khốn nạn cho tôi, vì tôi thấy đối diện thiên sứ của Ðức Giê-hô-va!
23. Nhưng Ðức Giê-hô-va phán cùng người rằng: Khá yên lòng, chớ sợ chi, ngươi sẽ
không chết đâu.
24. Ghê-đê-ôn bèn lập tại đó một cái bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va, và đặt tên là
Giê-hô-va-Sa-lam. Tại Óp-ra, thành của người A-bi-ê-xê-rít, cái bàn thờ ấy vẫn
còn đến ngày nay.
25. Trong cũng một đêm ấy, Ðức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Hãy bắt con
bò đực tơ của cha ngươi, và một con bò đực thứ nhì bảy tuổi, rồi phá dỡ bàn thờ
thần Ba-anh tại nhà cha ngươi, và đánh hạ hình tượng A-sê-ra ở trên đó.
26. Ðoạn, tại nơi chót hòn đá nầy, ngươi sẽ lập một bàn thờ cho Giê-hô-va Ðức
Chúa Trời ngươi, và sắp đặt mọi việc; rồi hãy bắt con bò đực thứ nhì, dâng làm
của lễ thiêu với gỗ hình tượng A-sê-ra mà ngươi đã đánh hạ.
27. Ghê-đê-ôn chọn lấy mười người trong bọn đầy tớ mình, và làm theo điều Ðức
Giê-hô-va đã phán dặn; và vì người sợ nhà cha mình cùng kẻ trong thành, nên
không dám làm theo lịnh ấy ban ngày, bèn làm ban đêm.
28. Sớm mai, khi dân trong thành thức giấc, thấy bàn thờ của thần Ba-anh đã bị
phá dỡ, hình tượng A-sê-ra ở trên bị đánh hạ, và con bò đực thứ nhì đã dâng làm
của lễ thiêu trên bàn thờ mới lập đó.
29. Chúng hỏi nhau rằng: Ai làm điều đó? Ðoạn, hỏi thăm và tra xét. Có người nói
cùng chúng rằng: Ấy là Ghê-đê-ôn, con trai Giô-ách, đã làm điều đó.
30. Dân trong thành bèn nói cùng Giô-ách rằng: Hãy biểu con ngươi ra, nó phải
chết, vì nó đã phá dỡ bàn thờ thần Ba-anh, và đánh hạ hình tượng A-sê-ra ở trên.
31. Giô-ách đáp với những kẻ dấy nghịch cùng mình rằng: Các ngươi có ý binh vực
Ba-anh sao? Há có phải các ngươi muốn tiếp cứu nó ư? Ai theo phe của Ba-anh sẽ
bị xử tử kể từ sáng nay. Nếu hắn là chúa, thì chính hắn hãy tranh luận lấy chớ,
bởi vì người ta đã phá dỡ bàn thờ của hắn.
32. Vậy, trong ngày đó người ta gọi Ghê-đê-ôn là Giê-ru-ba-anh mà rằng: Ba-anh
phải tranh luận cùng người, vì Ghê-đê-ôn có phá dỡ bàn thờ của hắn!
33. Hết thảy dân Ma-đi-an, dân A-ma-léc, và người phương Ðông đều hiệp lại, đi
ngang qua sông Giô-đanh, và đóng trại tại trũng Gít-rê-ên.
34. Thần của Ðức Giê-hô-va cảm hóa Ghê-đê-ôn; người thổi kèn, các người
A-bi-ê-xê-rít bèn hiệp lại đặng theo người.
35. Người cũng sai sứ giả đi khắp Ma-na-se; người Ma-na-se bèn nhóm hiệp đặng
theo người. Ðoạn, người sai sứ giả đến chi phái A-se, Sa-bu-lôn và Nép-ta-li; họ
cũng đi lên mà hiệp với người nữa.
36. Ghê-đê-ôn thưa cùng Ðức Chúa Trời rằng: Nếu Chúa muốn dùng tay tôi giải cứu
Y-sơ-ra-ên, y như lời Chúa đã phán,
37. thì tôi sẽ để một lốt chiên trong sân đạp lúa; nếu sương chỉ đóng trên lốt
chiên, còn đất lại khô ráo, thì tôi sẽ nhận biết Chúa dùng tay tôi giải cứu
Y-sơ-ra-ên, y như Chúa đã hứa vậy.
38. Việc bèn xảy ra như vậy: ngày mai Ghê-đê-ôn dậy sớm, ép vắt lốt chiên, thì
sương chảy ra đầy một chén nước.
39. Ghê-đê-ôn bèn lại thưa cùng Ðức Chúa Trời rằng: Xin cơn thạnh nộ Chúa chớ
nổi phừng cùng tôi, tôi chỉ sẽ nói lần nầy thôi. Xin Chúa để tôi làm thử với lốt
chiên chỉ một lần nầy thôi: Xin cho một mình lốt chiên phải khô, còn sương lại
đóng khắp trên đất.
40. Trong đêm đó, Ðức Chúa Trời bèn làm như vậy; chỉ một mình lốt chiên thì khô,
còn khắp trên đất lại bị sương phủ.
Các Quan Xét 7
chọn đoạn khác
1. Qua ngày sau, Giê-ru-ba-anh, tức là Ghê-đê-ôn, và cả dân sự đồng theo người
đều dậy sớm, đi đến đóng trại gần bên suối Ha-rốt. Dinh của Ma-đi-an ở phía bắc
về lối nổng Mô-rê, trong trũng.
2. Ðức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Ðạo binh đi theo ngươi lấy làm đông
quá, ta chẳng phó dân Ma-đi-an vào tay nó đâu, e Y-sơ-ra-ên đối cùng ta tự khoe
mà rằng: Tay tôi cứu tôi.
3. Vậy bây giờ, hãy truyền lịnh nầy cho bá tánh nghe: Ai là người sợ hãi run
rẩy, khá trở về khỏi núi Ga-la-át! Hai vạn hai ngàn người bèn trở về, còn một
vạn người ở lại.
4. Ðức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Dân hãy còn đông quá, phải biểu chúng
xuống nơi mé nước, rồi ta sẽ vì ngươi thử chúng nó tại đó. Hễ kẻ nào ta phán với
ngươi rằng: "Nó khá đi với ngươi," thì nó sẽ đi theo ngươi; còn kẻ nào ta phán
cùng ngươi rằng: "Nó chớ đi với ngươi," thì kẻ đó không đi.
5. Vậy, người biểu dân sự xuống mé nước; rồi Ðức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn
rằng: Phàm kẻ nào dùng lưỡi liếm nước như chó, và kẻ nào quì gối cúi xuống mà
uống, thì ngươi phải để riêng ra.
6. Số người bụm nước trong tay rồi kê miệng liếm là ba trăm, còn lại bao nhiêu
đều quì gối cúi xuống mà uống.
7. Bấy giờ, Ðức Giê-hô-va bèn phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Ta sẽ dùng ba trăm người
đã liếm nước đó mà giải cứu các ngươi, và ta sẽ phó dân Ma-đi-an vào tay ngươi.
Còn dân sự khác, ai nấy đều phải trở về nhà mình!
8. Ghê-đê-ôn cho cả người Y-sơ-ra-ên, ai trở về trại nấy, nhưng giữ lại ba trăm
người kia; chúng lấy lương thực và cây kèn trong tay. Vả, dinh Ma-đi-an ở thân
dưới người, tại trong trũng.
9. Xảy trong đêm đó, Ðức Giê-hô-va phán cùng Ghê-đê-ôn rằng: Hãy chổi dậy, đi
xuống hãm dinh Ma-đi-an, vì ta đã phó nó vào tay ngươi.
10. Còn nếu ngươi sợ hãm nó, thì hãy đi xuống với Phu-ra, đầy tớ ngươi.
11. Người sẽ nghe điều chúng nó nói, rồi ngươi sẽ cảm biết rằng mình có sức mạnh
mà hãm dinh chúng nó. Vậy, Ghê-đê-ôn đi xuống cùng Phu-ra, đầy tớ mình, đến gần
nơi lính canh ở đầu dinh.
12. Vả, dân Ma-đi-an, dân A-ma-léc, và hết thảy người phương Ðông bủa ra trong
trũng đông như cào cào, còn lạc đà của chúng nó thì đông vô số, khác nào cát nơi
bờ biển.
13. Trong lúc Ghê-đê-ôn đến, có một người thuật điềm chiêm bao cho bạn mình
nghe, rằng: Nầy, tôi có một điềm chiêm bao, thấy một cái bánh nhỏ bẳng bột lúa
mạch lăn vào trại quân Ma-đi-an: nó lăn đến một trại, đụng làm cho trại ngã, lật
ngược trên lộn dưới, nên trại bị đánh đổ.
14. Bọn người đáp rằng: Ðó nào khác hơn là gươm của Ghê-đê-ôn, con trai Giô-ách,
người Y-sơ-ra-ên. Ðức Chúa Trời đã phó Ma-đi-an và cả trại quân vào tay người.
15. Khi Ghê-đê-ôn nghe lời thuật điềm chiêm bao nầy và sự bàn điềm đó, thì thờ
lạy Ðức Chúa Trời; rồi trở về trại quân Y-sơ-ra-ên, mà rằng: Hãy chổi dậy, vì
Ðức Giê-hô-va đã phó trại quân Ma-đi-an vào tay các ngươi!
16. Ðoạn, người chia ba trăm người làm ba đội, phát cho mỗi tên những kèn, bình
không, và đuốc ở trong bình,
17. mà dặn rằng: Hãy ngó ta, và làm y như ta làm; khi ta đến đầu trại quân, các
ngươi sẽ làm theo điều ta làm.
18. Khi ta và những kẻ theo ta thổi kèn, thì các ngươi cũng sẽ thổi kèn ở khắp
xung quanh trại quân, và reo lên rằng: Vì Ðức Giê-hô-va và vì Ghê-đê-ôn!
19. Ghê-đê-ôn và một trăm quân theo người đi đến đầu trại quân vào lúc canh ba,
hồi mới giao canh. Chúng thổi kèn, và đập bể bình cầm nơi tay.
20. Bấy giờ, ba đội quân thổi kèn, và đập bể bình, tay tả cầm đuốc, tay hữu nắm
kèn đặng thổi; đoạn cất tiếng reo lên rằng: Gươm của Ðức Giê-hô-va và của
Ghê-đê-ôn!
21. Chúng đứng vây quanh trại quân, ai cứ chỗ nấy; cả trại quân bèn vỡ chạy, cất
tiếng la và trốn đi.
22. Ba trăm người cứ thổi kèn, và khắp trại quân, Ðức Giê-hô-va khiến trở gươm
của mỗi người chém lẫn bạn mình. Ðạo-binh chạy trốn đến Bết-si-ta, về hướng
Xê-rê-ra, cho đến bờ cõi A-bên-Mê-hô-la gần Ta-bát.
23. Người Y-sơ-ra-ên, tức những người chi phái Nép-ta-li, A-se và Ma-na-se hiệp
lại mà đuổi theo dân Ma-đi-an.
24. Bấy giờ, Ghê-đê-ôn sai sứ vào khắp núi Ép-ra-im đặng nói rằng: Hãy xuống đón
dân Ma-đi-an, chận đường chúng nó qua sông, cho đến Bết-Ba-ra và các chỗ cạn của
Giô-đanh. Vậy, các người Ép-ra-im hiệp lại, chiếm các bến cho đến Bết-Ba-ra,
cùng những chỗ cạn của Giô-đanh.
25. Chúng cũng bắt được hai quan trưởng của dân Ma-đi-an, là Ô-rép và Xê-ép;
giết Ô-rép tại nơi hòn đá Ô-rép, và Xê-ép tại nơi máy ép rượu Xê-ép. Ðoạn, họ
đuổi theo dân Ma-đi-an, cùng đem đầu Ô-rép và đầu Xê-ép đến Ghê-đê-ôn ở phía bên
kia sông Giô-đanh.
Các Quan Xét 8
chọn đoạn khác
1. Người Ép-ra-im bèn nói cùng Ghê-đê-ôn rằng: Vì sao ông đã đãi chúng tôi như
vậy? Khi ông đi giao chiến cùng dân Ma-đi-an, sao không gọi chúng tôi đi với?
Chúng cãi cùng người cách dữ dội.
2. Nhưng người đáp cùng chúng rằng: Sánh với anh em, tôi há có làm được điều
chi? Sự mót nho của Ép-ra-im há chẳng hơn mùa gặt nho của A-bi-ê-xe sao?
3. Ðức Chúa Trời đã phó Ô-rép và Xê-ép là hai quan trưởng dân Ma-đi-an, vào tay
anh em. Ðem sánh với anh em, tôi nào có làm được điều gì? Khi người nói lời ấy
rồi, cơn giận của chúng bèn nguôi.
4. Ghê-đê-ôn đi tới sông Giô-đanh, sang qua cùng ba trăm nguời đồng theo mình;
dẫu mệt nhọc, họ cũng cứ rượt theo quân nghịch.
5. Người bèn nói cùng dân Su-cốt rằng: Ta xin các ngươi hãy cấp một vài ổ bánh
cho dân theo ta, vì chúng mệt nhọc; ta đương đuổi theo Xê-bách và Xanh-mu-na,
hai vua Ma-đi-an.
6. Nhưng các quan trưởng Su-cốt đáp rằng: Chớ thì ông đã cầm nơi tay mình cườm
tay của Xê-bách và Xanh-mu-na chưa, nên chúng tôi phải cấp bánh cho đạo binh
ông?
7. Ghê-đê-ôn la lên rằng: Thế thì, khi Ðức Giê-hô-va đã phó Xê-bách và
Xanh-mu-na vào tay ta, ta sẽ lấy chông đồng vắng và nhánh gai mà đánh thịt các
ngươi!
8. Từ đó, người đi lên đến Phê-nu-ên. Dân Phê-nu-ên đáp cùng người y như dân
Su-cốt đã đáp.
9. Vậy, người cũng nói với dân Phê-nu-ên rằng: Khi ta trở về bình an, ắt sẽ phá
hủy cái tháp nầy.
10. Xê-bách và Xanh-mu-na ở lại Cạt-cô với quân binh mình, số chừng mười lăm
ngàn người, là kẻ còn sót lại trong đạo binh của các người phương Ðông; vì một
trăm hai mươi ngàn người có tài cầm gươm đã bị giết.
11. Ghê-đê-ôn đi lên theo đường của những dân ở dưới trại, tại hướng đông
Nô-bách và Giô-bê-ha, đánh bại đạo binh vẫn tưởng rằng mình bình an vô-sự.
12. Khi Xê-bách và Xanh-mu-na chạy trốn, người đuổi theo bắt được hai vua
Ma-đi-an, là Xê-bách và Xanh-mu-na, và đánh cả đạo binh vỡ chạy.
13. Ðoạn, Ghê-đê-ôn, con trai Giô-ách, ở trận trở về qua dốc Hê-re,
14. bắt một đứa con trai trẻ ở Su-cốt, tra hỏi nó, rồi nó viết khai tên những
quan trưởng và trưởng lão của Su-cốt, số được bảy mươi bảy người.
15. Kế đó, người đến cùng dân Su-cốt, mà nói rằng: Nầy Xê-bách và Xanh-mu-na mà
các ngươi đã mắng ta rằng: Chớ thì ông đã cầm cườm tay Xê-bách và Xanh-mu-na nơi
tay mình chưa, nên chúng tôi phải cấp bánh cho dân mệt nhọc của ông?
16. Vậy, người bắt các trưởng lão của thành, lấy chông gai nơi đồng vắng mà đánh
phạt những người Su-cốt;
17. cũng phá hủy tháp Phê-nu-ên và giết những người của thành ấy.
18. Ðoạn, người nói cùng Xê-bách và Xanh-mu-na rằng: Các người kia mà hai ngươi
đã giết tại Tha-bô là làm sao? Hai vua đáp: Chúng nó cũng như ngươi; mỗi người
đều có hình vóc như một hoàng tử.
19. Người tiếp: Ấy là anh em ta, con của mẹ ta. Quả thật, ta chỉ Ðức Giê-hô-va
hằng sống mà thề, nếu hai ngươi đã để anh em ta sống, thì nay ta không giết hai
ngươi!
20. Ðoạn, Ghê-đê-ôn nói cùng Giê-the, con đầu lòng mình, mà rằng: Hãy chổi dậy,
giết họ đi. Nhưng người trẻ chẳng rút gươm ra vì sợ: người vẫn còn thiếu niên.
21. Xê-bách và Xanh-mu-na nói: Chánh ngươi hãy chổi dậy và đánh chúng ta đi; vì
hễ người thể nào thì sức thể ấy. Ghê-đê-ôn bèn chổi dậy, giết Xê-bách và
Xanh-mu-na; đoạn lấy đồ trang sức hình như trăng lưỡi liềm ở nơi cổ lạc đà của
hai vua.
22. Bấy giờ, những người Y-sơ-ra-ên nói cùng Ghê-đê-ôn rằng: Xin ông, con trai,
và cháu ông hãy quản trị chúng tôi, vì ông đã giải cứu chúng tôi khỏi tay dân
Ma-đi-an.
23. Nhưng Ghê-đê-ôn đáp cùng chúng rằng: Ta chẳng quản trị các ngươi, con trai
ta cũng không quản trị các ngươi đâu; Ðức Giê-hô-va sẽ quản trị các ngươi.
24. Ðoạn, Ghê-đê-ôn nói cùng chúng rằng: Ta chỉ xin các ngươi một điều nầy, là
mỗi người trong các ngươi phải giao ta ta những vòng mình đã đoạt lấy. (Vả, quân
nghịch có những vòng vàng, vì chúng nó vốn dân Ích-ma-ên).
25. Chúng đáp: Chúng tôi sẵn lòng giao cho ông. Họ trải một áo tơi ra, rồi hết
thảy đều ném vào đó những vòng của mình đã đoạt lấy.
26. Những vòng vàng mà Ghê-đê-ôn đã xin, cân được một ngàn bảy trăm siếc-lơ
vàng, không kể những đồ trang sức hình như trăng lưỡi liềm, hoa tai, và áo sắc
điều của vua Ma-đi-an thường mặc, cùng những kiềng nơi cổ lạc đà.
27. Ghê-đê-ôn lấy một vật đó làm một cái ê-phót, để trong thành mình tại Óp-ra.
Cả Y-sơ-ra-ên đều cúng thờ cái ê-phót đó; nó trở thành một cái bẫy cho Ghê-đê-ôn
cả nhà người.
28. Dân Ma-đi-an bị phục trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, chẳng cất đầu lên được nữa;
nên trong đời Ghê-đê-ôn, xứ được hòa bình trọn bốn mươi năm.
29. Giê-ru-ba-anh, con trai Giô-ách, trở về và ở trong nhà mình.
30. Vả, Ghê-đê-ôn sanh được bảy mươi con trai, vì người có nhiều vợ.
31. Vợ lẽ người ở tại Si-chem, cũng sanh cho ngươi một con trai đặt tên là
A-bi-mê-léc.
32. Ðoạn, Ghê-đê-ôn, con trai Giô-ách, qua đời, tuổi tác đã cao, được chôn trong
mả của Giô-ách, cha người, tại Óp-ra, là thành của dân A-bi-ê-xê-rít.
33. Sau khi Ghê-đê-ôn qua đời, dân Y-sơ-ra-ên trở lại hành dâm cùng các Ba-anh,
và chọn Ba-anh-Bê-rít làm thần.
34. Như vậy, dân Y-sơ-ra-ên không nhớ đến Giê-hô-va Ðức Chúa Trời mình, là Ðấng
đã giải cứu họ khỏi tay của các kẻ thù nghịch ở chung quanh;
35. và cũng không có lòng thảo chút nào với nhà Giê-ru-ba-anh, là Ghê-đê-ôn, về
các ơn mà người đã làm cho Y-sơ-ra-ên.
Các Quan Xét 9
chọn đoạn khác
1. A-bi-mê-léc, con trai Giê-ru-ba-anh, sang qua Si-chem, đến cùng các cậu và cà
nhà ông ngoại mình, mà nói rằng:
2. Xin các ông hãy hỏi hết thảy người Si-chem, mà nói rằng: Hoặc tất cả bảy mươi
người con trai Giê-ru-ba-anh cai trị trên các ngươi, hoặc chỉ một người làm vua
của các ngươi, điều nào là tốt hơn? Cũng hãy nhớ rằng ta đồng cốt nhục với các
ngươi.
3. Các cậu người nói giùm người, đem các lời nầy thuật lại cho hết thảy dân
Si-chem nghe, và lòng chúng nghiêng về A-bi-mê-léc, vì chúng nói rằng: Người là
anh em ta.
4. Chúng bèn ban cho người bảy mươi miếng bạc của miếu Ba-anh-Bê-rít;
A-bi-mê-léc lấy bạc đó mướn những kẻ bại hoại hoang đàng đi theo mình.
5. Ðoạn, người đi đến nhà cha mình tại Óp-ra, và trên một hòn đá, giết các anh
em mình, tức những con trai của Giê-ru-ba-anh, số là bảy mươi người. Chỉ một
mình Giô-tham, con út của Giê-ru-ba-anh, còn sống, bởi vì chàng ẩn mình.
6. Bấy giờ, hết thảy những người Si-chem nhóm hiệp với cả họ Mi-lô, đi đến cây
dẻ bộp bia-đá ở tại Si-chem, mà tôn A-bi-mê-léc làm vua.
7. Giô-tham hay đặng điều đó, bèn đi lên đứng trên chót núi Ga-ri-xim, cất tiếng
la rằng: Hỡi người Si-chem, hãy nghe ta, và nguyện Ðức Chúa Trời nghe các ngươi!
8. Các cây cối đều đi đặng xức dầu cho một vua cai trị chúng nó. Chúng nó nói
cùng cây ô-li-ve rằng: Hãy cai trị chúng tôi.
9. Cây ô-li-ve đáp: Ta há sẽ bỏ dầu ta mà Ðức Chúa Trời và loài người đều tôn
vinh, đặng đi xao động trên các cây cối ư?
10. Các cây cối lại nói cùng cây vả rằng: Hãy đến cai trị chúng tôi.
11. Nhưng cây vả đáp rằng: Ta há sẽ bỏ sự ngọt ngon và trái tươi tốt ta đặng đi
xao động trên các cây cối ư?
12. Ðoạn, các cây cối nói cùng cây nho rằng: Hãy đến cai trị chúng tôi.
13. Nhưng cây nho đáp: Ta há sẽ bỏ rượu ngon ta, là thứ làm cho vui Ðức Chúa
Trời và người ta, đặng đi xao động trên các cây cối ư?
14. Bấy giờ, hết thảy cây cối nói cùng gai góc rằng: Hãy đến cai trị chúng tôi.
15. Gai góc đáp cùng các cây cối rằng: Nếu bởi lòng chơn thật mà các ngươi muốn
xức dầu ta làm vua các ngươi, thì hãy đến núp dưới bóng ta; bằng không, nguyện
lửa ra từ gai và thiêu nuốt cây bá hương Li-ban đi!
16. Bây giờ, có phải các ngươi cư xử chơn thật và công bình mà tôn A-bi-mê-léc
làm vua chăng? Các ngươi có hậu đãi Giê-ru-ba-anh và nhà người chăng? Có báo đáp
điều người đã làm cho các ngươi chăng?
17. Vì cha ta có tranh chiến cho các ngươi, liều mình mà giải cứu các ngươi khỏi
tay dân Ma-đi-an.
18. Nhưng ngày nay các ngươi lại dấy lên cùng nhà cha ta, đã giết trên một hòn
đá các con trai người, số là bảy mươi người, và lấy A-bi-mê-léc, con trai của
con đòi người, mà tôn lên làm vua của dân Si-chem, vì hắn là anh em các ngươi.
19. Vậy, ví bằng ngày nay các ngươi có lấy sự chơn thật và chánh trực mà đãi
Giê-ru-ba-anh và nhà người, thì A-bi-mê-léc khá vui mừng nơi các ngươi, và các
ngươi hãy vui mừng nơi hắn!
20. Bằng chẳng, nguyện lửa ra từ A-bi-mê-léc thiêu nuốt những người Si-chem cùng
họ Mi-lô; và nguyện lửa ra từ những người Si-chem cùng họ Mi-lô mà thiêu nuốt
A-bi-mê-léc!
21. Ðoạn, Giô-tham trốn, đi ẩn náu tại Bê-rê, và ở đó, vì sợ A-bi-mê-léc, anh
mình.
22. A-bi-mê-léc cai trị Y-sơ-ra-ên trong ba năm.
23. Ðoạn, Ðức Chúa Trời sai đến một ác thần sanh sự bất bình giữa A-bi-mê-léc và
người Si-chem; người Si-chem bèn phản nghịch cùng A-bi-mê-léc,
24. để báo thù tội sát nhơn đã phạm cùng bảy mươi con trai Giê-ru-ba-anh, và
khiến huyết họ đổ lại trên A-bi-mê-léc, là anh đã giết họ, cùng đổ trên người
Si-chem đã giúp hắn giết anh em mình.
25. Người Si-chem sai mấy kẻ đi rình rập người trên chót núi; chúng nó cướp giựt
những kẻ đi qua đường gần bên chúng nó. A-bi-mê-léc hay được điều đó.
26. Bấy giờ, Ga-anh, con trai Ê-bết, cùng anh em mình đến vào trong Si-chem;
người Si-chem đều đến để lòng tin cậy nơi người.
27. Rồi chúng ra ngoài đồng, hái những vườn nho của mình, đạp trái nho, và dự
tiệc yến. Ðoạn, họ vào trong đền thờ của thần chúng, ăn và uống, rồi rủa sả
A-bi-mê-léc.
28. Ga-anh, con trai Ê-bết, bèn nói rằng: A-bi-mê-léc là ai, Si-chem là chi mà
chúng ta phục sự A-bi-mê-léc? Hắn há chẳng phải là con trai Giê-ru-ba-anh sao?
Còn Xê-bun, há chẳng phải là kẻ phụ tá hắn ư? Các ngươi khá phục sự những người
Hê-mô, là cha của Si-chem; còn chúng ta sao lại phục sự hắn?
29. Ồ! nếu ta có dân sự nầy dưới tay ta, ta sẽ đuổi A-bi-mê-léc đi! Ðoạn, người
nói cùng A-bi-mê-léc rằng: Hãy gia tăng quân lính ngươi mà ra trận!
30. Xê-bun, quan cai thành, nghe được các lời của Ga-anh, con trai Ê-bết nói,
thì cơn giận người phừng lên,
31. mật sai sứ đến A-bi-mê-léc, mà nói rằng: Nầy Ga-anh, con trai Ê-bết, và anh
em nó đã đến Si-chem, xui giục thành dấy nghịch cùng ông.
32. Vậy, đêm nay ông và các người theo ông phải chổi dậy, đi phục binh ngoài
đồng.
33. Ðến sáng mai khi mặt trời mọc, ông phải dậy sớm, xông hãm thành. Khi Ga-anh
và quân theo nó ra đánh ông, thì ông hãy tùy cơ mà làm.
34. Vậy, A-bi-mê-léc và cả đạo binh theo người đều chổi dậy ban đêm, chia ra làm
bốn đội, và mai phục gần Si-chem.
35. Ga-anh, con trai Ê-bết, kéo ra và đứng tại cửa thành; A-bi-mê-léc và cả đạo
binh theo người bèn đi ra khỏi nơi phục.
36. Ga-anh thấy đạo binh ấy, nói cùng Xê-bun rằng: Ta thấy một đạo binh từ trên
chót núi xuống. Xê-bun đáp: Người thấy bóng núi mà tưởng là người ta đó chớ!
37. Nhưng Ga-anh lại tiếp rằng: Quả thật một cơ binh ở trên núi xuống, và một
đội do đường cây dẻ bộp thuật sĩ mà đến.
38. Xê-bun bèn la lên rằng: Chính ngươi đã nói: A-bi-mê-léc là ai mà phục sự
hắn! Vậy, những lời khoe khoang của ngươi đó đã ra sao? Ðó chẳng phải đạo mà
người khinh dể ư? Bây giờ, khá đi ra giao chiến cùng chúng nó!
39. Ga-anh bèn đứng đầu các người Si-chem, đi ra giao chiến cùng A-bi-mê-léc.
40. Ga-anh bị A-bi-mê-léc đuổi theo, chạy trốn trước mặt người, và nhiều người
bị thương ngã chết dọc đường, cho đến cửa thành.
41. A-bi-mê-léc đi ở tại A-ru-ma. Còn Xê-bun đuổi Ga-anh và anh em người đi,
không cho ở tại Si-chem nữa.
42. Qua ngày sau, dân sự đi ra ngoài đồng, có người đem tin đó cho A-bi-mê-léc
hay.
43. Người bèn bắt cơ binh mình chia ra làm ba đội, để mai phục ngoài đồng. Khi
thấy dân sự ở thành kéo ra, người liền chổi dậy và hãm đánh chúng nó.
44. Ðoạn A-bi-mê-léc và những kẻ đi theo lướt đến trước, dừng lại tại cửa thành;
còn hai đội kia xông vào hết thảy những người ở ngoài đồng, và đánh giết họ.
45. A-bi-mê-léc hãm đánh thành trọn ngày, bèn chiếm lấy và giết hết thảy người ở
trong, rồi phá thành và rắc muối ở đó.
46. Nghe tin nầy, hết thảy dân sự ở tháp Si-chem đều rút về trong đồn của miếu
thần Bê-rít.
47. Người ta đem tin cho A-bi-mê-léc hay rằng hết thảy dân sự tháp Si-chem đều
hiệp lại tại trong đồn.
48. A-bi-mê-léc bèn đi lên núi Sanh-môn với cả đạo binh theo mình. Người cầm lấy
nơi tay một cái rìu chặt một nhánh cây, đỡ nó lên và vác trên vai; rồi nói cùng
quân theo mình rằng: Các ngươi có thấy điều ta làm chăng? Hãy mau mau làm như
ta.
49. Vậy, mỗi người chặt một nhánh cây, rồi đi theo A-bi-mê-léc. Họ dựng sắp
nhánh cây đó nơi đồn, châm lửa vào, và thiêu đồn cùng những người ở trong. Như
vậy hết thảy những người ở tháp Si-chem, nam và nữ, đều chết, số ước một ngàn.
50. A-bi-mê-léc liền đi đánh Thê-bết, vây và chiếm lấy nó.
51. Giữa thành phố có một cái tháp vững bền, hết thảy dân sự của thành, nam và
nữ, đều chạy vô núp tại đó, và đóng cửa lại, rồi lên trên đỉnh tháp.
52. A-bi-mê-léc tấn tới tháp, xông hãm nó, và đi lại gần cửa đặng phóng hỏa.
53. Nhưng một người nữ ném thớt cối trên đầu A-bi-mê-léc làm bể sọ người.
54. Người bèn kêu gã trai trẻ cầm binh khí hầu mình, mà nói rằng: Hãy rút gươm
ngươi ra giết ta đi, kẻo người ta nói: một người đờn bà đã giết người! Vậy, gã
trai trẻ bèn đâm người, thì người chết.
55. Khi người Y-sơ-ra-ên thấy A-bi-mê-léc đã chết, thì mỗi người đi về nhà mình.
56. Như vậy, Ðức Chúa Trời báo ứng A-bi-mê-léc vì tội ác hắn đã phạm cùng cha
mình mà giết bảy mươi người anh em mình.
57. Ðức Chúa Trời cũng báo ứng dân Si-chem vì mọi điều ác mà chúng nó làm. Sự
rủa sả của Giô-tham, con trai Giê-ru-ba-anh, ứng nghiệm trên chúng nó là như
vậy.
Các Quan Xét
10 chọn đoạn khác
1. Sau A-bi-mê-léc, Thô-la, con trai Phu-a, cháu Ðô-đô, người Y-sa-ca, dấy lên
đặng giải cứu Y-sơ-ra-ên. Người ở tại Sa-mia trong núi Ép-ra-im,
2. làm quan xét trong Y-sơ-ra-ên hai mươi ba năm; rồi thác và được chôn tại
Sa-mia.
3. Sau người ấy có Giai-rơ, người Ga-la-át, dấy lên, làm quan xét Y-sơ-ra-ên
trong hai mươi hai năm.
4. Người có ba mươi con trai, cỡi ba mươi lừa con, và có ba mươi cái thành ở tại
xứ Ga-la-át; ngày nay người ta cũng còn gọi nó là thôn Giai-rơ.
5. Khi Giai-rơ thác thì được chôn tại Kha-môn.
6. Kế ấy, dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác trước mặt Ðức Giê-hô-va, phục sự những
Ba-anh và Át-tát-tê, cùng các thần Sy-ri, các thần Si-đôn, các thần Mô-áp, các
thành người Am-môn, và các thần của dân Phi-li-tin: chúng lìa bỏ Ðức Giê-hô-va
không phục sự Ngài.
7. Cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng Y-sơ-ra-ên; Ngài phó chúng
nó vào tay dân Phi-li-tin và vào tay người Am-môn.
8. Kể từ năm đó, hai dân tộc nầy hà hiếp và chà nát dân Y-sơ-ra-ên: những người
Y-sơ-ra-ên ở bên kia sông Giô-đanh trong xứ A-mô-rít, tại miền Ga-la-át, bị hà
hiếp, chà nát trong mười tám năm.
9. Dân Am-môn cũng sang qua sông Giô-đanh, đánh Giu-đa, Bên-gia-min, và nhà
Ép-ra-im; Y-sơ-ra-ên bị cơn hoạn nạn lớn lao vậy.
10. Bấy giờ dân Y-sơ-ra-ên kêu cầu Ðức Giê-hô-va, mà rằng: Chúng tôi có phạm tội
cùng Chúa, vì chúng tôi đã lìa bỏ Ðức Chúa Trời chúng tôi, và hầu việc các thần
Ba-anh.
11. Nhưng Ðức Chúa Trời đáp cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Ta há chẳng có giải cứu
các ngươi khỏi dân Ê-díp-tô, khỏi dân A-mô-rít, khỏi dân Am-môn, và khỏi dân
Phi-li-tin sao?
12. Lại khi dân Si-đôn, dân A-ma-léc, và dân Ma-ôn hà hiếp các ngươi, thì các
ngươi có kêu cầu cùng ta, và ta đã giải cứu các ngươi khỏi tay chúng nó.
13. Nhưng các ngươi đã lìa bỏ ta, hầu việc các thần khác, bởi đó nên ta không
giải cứu các ngươi nữa.
14. Hãy đi kêu cầu những thần mà các ngươi đã chọn; chúng nó khá giải cứu các
ngươi trong cơn hoạn nạn!
15. Dân Y-sơ-ra-ên thưa cùng Ðức Giê-hô-va rằng: Chúng tôi đã phạm tội! Xin Chúa
hãy đãi chúng tôi theo điều Chúa cho là tốt lành, chỉ xin hãy giải cứu chúng tôi
ngày nay!
16. Họ bèn cất khỏi giữa mình các tà thần, rồi trở lại phục sự Ðức Giê-hô-va;
lòng Ngài buồn rầu về sự khốn khổ của Y-sơ-ra-ên.
17. Dân Am-môn nhóm lại, và đóng trại trong xứ Ga-la-át. Dân Y-sơ-ra-ên cũng
nhóm lại, và đóng trại tại Mích-ba.
18. Dân sự và các quan trưởng xứ Ga-la-át hỏi nhau rằng: Ai là người sẽ khởi đầu
ra đánh dân Am-môn? Người đó sẽ làm quan trưởng hết thảy dân Ga-la-át.
Các Quan Xét
11 chọn đoạn khác
1. Giép-thê, người Ga-la-át, là tay dõng sĩ, con của một người kỵ nữ, và cha là
Ga-la-át.
2. Vợ của Ga-la-át có sanh cho người những con trai. Khi các con trai của vợ ấy
lớn lên, bèn đuổi Giép-thê đi, mà rằng: Mầy không được ăn phần gia tài trong nhà
cha chúng ta, vì mầy là con của người đờn bà khác.
3. Vậy, Giép-thê trốn xa anh em mình, và ở trong xứ Tóp. Có những đứa du đãng
hiệp lại chung quanh Giép-thê, và đi ra với người.
4. Sau một ít lâu, dân Am-môn giao chiến cùng Y-sơ-ra-ên.
5. Trong lúc dân Am-môn đánh Y-sơ-ra-ên, các trưởng lão Ga-la-át đi đem theo
Giép-thê ở xứ Tóp về.
6. Họ nói cùng người rằng: Xin hãy đến làm quan tướng chúng ta, chúng ta sẽ đánh
dân Am-môn.
7. Nhưng Giép-thê đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Các ông há chẳng phải
là kẻ ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Còn bây giờ các ông đương bị
cùng-khốn, sao lại đến tôi?
8. Các trưởng lão Ga-la-át đáp cùng Giép-thê rằng: Bây giờ chúng ta lại đến cùng
ngươi, hầu cho ngươi đi với chúng ta: ngươi sẽ đánh dân Am-môn, rồi sẽ làm đầu
chúng ta, và của hết thảy dân xứ Ga-la-át.
9. Giép-thê lại đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Ví bằng các ông đem tôi
về đặng đánh dân Am-môn, và nếu Ðức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay tôi, tôi sẽ
làm đầu các ông chớ.
10. Các trưởng lão Ga-la-át nói cùng Giép-thê rằng: Chúng ta sẽ làm y như lời
ngươi đã nói; nguyện Ðức Giê-hô-va làm chứng giữa chúng ta?!
11. Vậy, Giép-thê đi cùng các trưởng lão Ga-la-át; dân sự lập người làm đầu và
tướng; rồi tại Mích-ba Giép-thê lặp lại trước mặt Ðức Giê-hô-va hết thảy những
lời người đã nói.
12. Ðoạn Giép-thê sai sứ giả đến cùng vua dân Am-môn mà nói rằng: Ta với ngươi
có việc chi, nên ngươi kéo đến ta đặng hãm đánh xứ ta?
13. Vua dân Am-môn đáp cùng sứ giả Giép-thê rằng: Ấy bởi Y-sơ-ra-ên khi ra khỏi
nước Ê-díp-tô, có chiếm lấy xứ ta từ Ạt-nôn cho đến Gia-bốc và Giô-đanh. Bây giờ
hãy trả êm lại xứ ấy cho ta.
14. Giép-thê lại sai sứ giả đến cùng vua dân Am-môn nói rằng:
15. Giép-thê nói như vầy: Y-sơ-ra-ên không có xâm đoạt địa phận Mô-áp, cũng
chẳng có chiếm lấy xứ của dân Am-môn.
16. Song khi Y-sơ-ra-ên ra xứ Ê-díp-tô, thì đi ngang qua đồng vắng cho đến Biển
đỏ, rồi tới Ca-đe.
17. Bấy giờ, người sai sứ giả đến vua Ê-đôm đặng tâu rằng: Xin cho tôi đi ngang
qua xứ vua. Nhưng vua Ê-đôm không bằng lòng. Người cũng sai sứ giả đến vua
Mô-áp, vua Mô-áp cũng không khứng cho, nên Y-sơ-ra-ên cứ ở tại Ca-đe.
18. Ðoạn, người đi vào đồng vắng, vòng quanh xứ Ê-đôm và xứ Mô-áp; rồi đến cõi
phía đông xứ Mô-áp. Người hạ trại ở bên kia Ạt-nôn, không vào bờ cõi Mô-áp; vì
Ạt-nôn là giới hạn của xứ Mô-áp.
19. Rốt lại, Y-sơ-ra-ên sai sứ giả đến cùng Si-hôn, vua người A-mô-rít, ở tại
Bết-hôn, và dặn nói rằng: Xin để cho chúng tôi đi ngang qua xứ vua đặng đến xứ
chúng tôi.
20. Nhưng Si-hôn không đủ tin dân Y-sơ-ra-ên, nên không cho đi ngang qua xứ
mình, bèn hiệp lại cả cơ binh mình, kéo đến đóng trại tại Gia-hát và chống đấu
cùng Y-sơ-ra-ên.
21. Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phó Si-hôn và cả cơ binh người vào
tay Y-sơ-ra-ên. Y-sơ-ra-ên đánh bại chúng nó, và lấy toàn xứ dân A-mô-rít, là
dân miền đó.
22. Vậy, Y-sơ-ra-ên nhận được toàn xứ dân A-mô-rít, từ Ạt-nôn cho đến Gia-bốc,
và từ đồng vắng cho đến Giô-đanh.
23. Vậy bây giờ, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã đuổi dân A-mô-rít
khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên của Ngài rồi, thì ngươi lại muốn chiếm lấy xứ của
họ sao!
24. Ngươi há chẳng nhận được đất mà Kê-mốt, là thần của ngươi, đã ban cho ngươi
sao? Thế thì, chúng ta cũng nhận được đất của những kẻ nào mà Giê-hô-va Ðức Chúa
Trời chúng ta đã đuổi khỏi trước mặt chúng ta.
25. Vả lại, ngươi cho trổi hơn Ba-lác, con trai Xếp-bô, vua Mô-áp chăng? Hắn há
có khi nào cãi cọ hay là chiến đấu cùng Y-sơ-ra-ên chăng?
26. Ðương lúc ba trăm năm mà Y-sơ-ra-ên ở tại Hết-bôn và các thành địa hạt nó,
A-rô-e và các thành địa hạt nó, cùng hết thảy các thành ở dọc theo Ạt-nôn, sao
ngươi không lấy nó lại trong khi đó?
27. Vậy, ta không có phạm tội cùng ngươi, nhưng ngươi đã làm quấy cùng ta mà hãm
đánh ta. Nguyện Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đoán xét, ngày nay xét đoán giữa dân
Y-sơ-ra-ên và dân Am-môn!
28. Nhưng vua dân Am-môn không khứng nghe lời của Giép-thê sai nói cùng người.
29. Thần của Ðức Giê-hô-va bèn cảm động Giép-thê; người trải qua Ga-la-át và
Ma-na-se, sang đến Mích-ba ở Ga-la-át, rồi từ Mích-ba ở Ga-la-át, người đi đán
dân Am-môn.
30. Giép-thê khẩn nguyện cùng Ðức Giê-hô-va rằng: Nếu Ngài phó dân Am-môn vào
tay tôi, khi tôi thắng chúng nó trở về,
31. hễ chi ở cửa nhà tôi đi ra đầu hết đặng đón rước tôi, thì nấy sẽ thuộc về
Ðức Chúa Trời, và tôi sẽ dâng nó làm của lễ thiêu.
32. Ðoạn, Giép-thê đi đến dân Am-môn đặng giao chiến cùng chúng nó, và Ðức
Giê-hô-va phó chúng nó vào tay người.
33. Người đánh bại chúng nó từ A-rô-e cho đến Mi-nít, và cho đến
A-bên-Kê-ra-mim, cùng chiếm lấy của chúng nó hai mươi cái thành. Ấy là một
trận-bại rất lớn; dân Am-môn bị phục trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.
34. Giép-thê trở về nhà mình tại Mích-ba; kìa, con gái người ra đón-rước người,
có cầm trống nhỏ và nhảy múa. Nàng là con một của người, ngoài nàng chẳng có con
trai hoặc con gái nào khác hơn.
35. Giép-thê vừa thấy nàng, liền xé áo mình mà rằng: Ớ con, than ôi! con gây cho
cha tức tối thay! Con thuộc vào kẻ làm rối cha! Vì cha có mở miệng khấn nguyện
cùng Ðức Giê-hô-va, không thế nuốt lời.
36. Nàng thưa rằng: Cha ôi, nếu cha có mở miệng khấn nguyện cùng Ðức Giê-hô-va,
xin hãy làm cho con y như lời ra khỏi miệng cha, vì bây giờ Ðức Giê-hô-va đã báo
thù kẻ cừu địch cha rồi, tức là dân Am-môn.
37. Ðoạn, nàng lại nói cùng cha mình rằng: Xin cha hãy nhậm cho con lời nầy: Ðể
cho con thong thả trong hai tháng, con sẽ đi ở trên núi đặng cùng chị em bạn con
khóc về sự đồng trinh của con.
38. Giép-thê đáp rằng: Con cứ đi. Rồi người để nàng đi hai tháng. Vậy, nàng đi
cùng chị em bạn mình, khóc sự đồng trinh mình tại trên núi.
39. Cuối hai tháng, nàng trở về cha mình, và người làm cho nàng tùy theo lời
khấn nguyện mình đã hứa. Nàng chẳng có biết người nam. Tại cớ đó trong
Y-sơ-ra-ên có thường lệ nầy:
40. Mỗi năm, các con gái Y-sơ-ra-ên đi than khóc con gái của Giép-thê, người
Ga-la-át, trong bốn ngày.
Các Quan Xét
12 chọn đoạn khác
1. Người Ép-ra-im nhóm hiệp đến tại Xa-phôn, và nói cùng Giép-thê rằng: Vì sao
ngươi đi đánh dân Am-môn không gọi chúng ta đi với? Chúng ta sẽ đốt nhà ngươi
luôn với ngươi.
2. Giép-thê đáp rằng: Ta và dân sự ta có cuộc tranh cạnh rất lớn với dân Am-môn;
và khi ta kêu các ngươi, thì các ngươi không có giải cứu ta khỏi tay chúng nó.
3. Thấy rằng các ngươi không đến tiếp cứu ta, thì ta đã liều mình đi đánh dân
Am-môn, và Ðức Giê-hô-va đã phó chúng nó vào tay ta. Vậy, sao ngày nay các ngươi
lên đến ta đặng tranh chiến cùng ta?
4. Kế ấy, Giép-thê hiệp lại hết thảy dân Ga-la-át, giao chiến cùng Ép-ra-im.
Người Ga-la-át đánh bại người Ép-ra-im, vì họ nói rằng: Ớ dân Ga-la-át, giữa
Ép-ra-im và Ma-na-se, các ngươi chỉ là là kẻ trốn tránh của Ép-ra-im đó thôi!
5. Ðoạn, người Ga-la-át xâm chiếm những chỗ cạn sông Giô-đanh, trước khi người
Ép-ra-im đến đó. Và khi một người trốn nào của Ép-ra-im nói rằng: Xin để cho tôi
đi qua, thì người Ga-la-át nói rằng: Ngươi có phải người Ép-ra-im chăng? Người
đáp: Không.
6. Chúng bèn nói cùng người rằng: Thế thì, hãy nói: Si-bô-lết; người nói
Si-bô-lết, không thế nói cho rõ được; chúng bèn bắt họ và giết đi tại chỗ cạn
của sông Giô-đanh. Trong lúc đó có bốn mươi hai ngàn người Ép-ra-im bị chết.
7. Giép-thê, người Ga-la-át làm quan xét trong Y-sơ-ra-ên được sáu năm. Ðoạn,
người qua đời, và được chôn trong một thành ở xứ Ga-la-át.
8. Sau người, có Iếp-san ở Bết-lê-hem làm quan xét trong Y-sơ-ra-ên.
9. Người có ba mươi con trai và ba mươi con gái. Người gả các con gái ra ngoài
nhà mình, và cưới ba mươi con gái ở ngoài làm vợ cho con trai mình. Người làm
quan xét trong Y-sơ-ra-ên được bảy năm.
10. Ðoạn, Iếp-san qua đời, được chôn ở Bết-lê-hem.
11. Sau Iếp-san, có Ê-lôn người Sa-bu-lôn, làm quan xét trong Y-sơ-ra-ên, phán
xét Y-sơ-ra-ên trong mười năm.
12. Ðoạn, Ê-lôn, người Sa-bu-lôn, qua đời, được chôn tại A-gia-lôn, trong đất
chi phái Sa-bu-lôn.
13. Sau Ê-lôn, có Áp-đôn, con trai Hi-lên, người Phi-ra-thôn, làm quan xét trong
Y-sơ-ra-ên.
14. Người có bốn mươi con trai và ba mươi cháu trai; chúng nó đều cỡi bảy mươi
lừa con; người phán xét Y-sơ-ra-ên tám năm.
15. Ðoạn, Áp-đôn, con trai Hi-lên, người Phi-ra-thôn, qua đời và được chôn tại
Phi-ra-thôn, ở xứ Ép-ra-im, trên núi dân A-ma-léc.
Các Quan Xét
13 chọn đoạn khác
1. :1 :1 Dân Y-sơ-ra-ên cứ làm điều ác trước mặt Ðức Giê-hô-va, nên Ðức
Giê-hô-va phó chúng nó vào tay dân Phi-li-tin trọn bốn mươi năm.
2. Vả, có một người Xô-rê-a, thuộc về một họ hàng của chi phái Ðan, tên là
Ma-nô-a; vợ người son-sẽ, không có con.
3. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va hiện đến cùng người đờn bà ấy mà rằng: Kìa, ngươi
son sẻ không có con; nhưng ngươi sẽ thọ thai và sanh một đứa con trai.
4. Vậy, từ bây giờ hãy cẩn thận, chớ uống rượu hay là vật chi say, và cũng đừng
ăn vật gì chẳng sạch;
5. vì người sẽ có nghén và sanh một đứa con trai. Dao cạo sẽ không đưa qua đầu
nó, bởi vì đứa trẻ từ trong lòng mẹ sẽ làm người Na-xi-rê cho Ðức Chúa Trời; về
sau nó sẽ giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi tay dân Phi-li-tin.
6. Người đờn bà đi thuật lại cùng chồng mình rằng: Một người của Ðức Chúa Trời
đến cùng tôi, diện mạo người giống như diện mạo thiên sứ của Ðức Chúa Trời, rất
đáng kính đáng sợ. Tôi không dám hỏi người ở đâu, người cũng không tỏ cho biết
tên người;
7. nhưng người có nói cùng tôi rằng: Kìa, ngươi sẽ thọ thai và sanh một đứa
trai; vậy bây giờ, chớ uống rượu hay là vật chi say, và cũng đừng ăn vật gì
chẳng sạch; vì đứa trẻ đó, từ trong lòng mẹ cho đến ngày qua đời, sẽ là người
Na-xi-rê của Ðức Chúa Trời.
8. Ma-nô-a cầu nguyện Ðức Giê-hô-va mà rằng: Ôi, Chúa! xin Chúa cho người của
Ðức Chúa Trời mà Chúa đã sai xuống, lại đến cùng chúng tôi, đặng dạy chúng tôi
điều phải làm cho đứa trẻ sẽ sanh ra!
9. Ðức Chúa Trời nhậm lời cầu nguyện của Ma-nô-a. Thiên sứ của Ðức Chúa Trời lại
đến cùng người đờn bà đương khi ngồi trong đồng ruộng; còn Ma-nô-a, chồng nàng,
không có tại đó với nàng.
10. Người đờn bà liền chạy đi thuật cho chồng rằng: Kìa, người đã đến cùng tôi
ngày nọ, nay lại hiện đến.
11. Na-nô-a đứng dậy, đi theo vợ mình, và khi đến gần người đó, thì nói rằng:
Ông có phải là người đã nói cùng đờn bà nầy chăng? Người đáp: Ấy là ta.
12. Na-nô-a tiếp: Khi lời ông ứng nghiệm, thì đứa trẻ phải giữ theo lệ nào, và
phải làm sao?
13. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va đáp cùng Ma-nô-a rằng: Người đờn bà phải kiêng cữ
mọi điều ta đã dặn
14. nàng chớ nên ăn sản vật gì của vườn nho, chớ nên uống rượu hay là vật chi
uống say, và cũng đừng ăn vật gì chẳng sạch, người khá giữ theo mọi điều ta đã
chỉ dạy cho.
15. Bấy giờ, Ma-nô-a thưa cùng thiên sứ của Ðức Giê-hô-va rằng: Xin cho phép
chúng tôi cầm ông đặng dọn dâng cho ông một con dê con.
16. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va đáp cùng Ma-nô-a rằng: Dầu ngươi cầm ta lại, ta
cũng chẳng ăn vật thực của ngươi; nhưng nếu muốn làm một của lễ thiêu, thì hãy
dâng lên cho Ðức Giê-hô-va. Vả, Ma-nô-a không rõ ấy là thiên sứ của Ðức
Giê-hô-va,
17. Ma-nô-a lại thưa cùng thiên sứ của Ðức Giê-hô-va rằng: Danh ông là chi, để
chúng tôi tôn trọng ông khi lời ông được ứng nghiệm?
18. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va đáp rằng: Sao ngươi hỏi danh ta như vậy? Danh ấy
lấy làm diệu kỳ.
19. Ma-nô-a bắt con dê con luôn với của lễ chay, dâng lên cho Ðức Giê-hô-va tại
trên hòn đá. Thiên sứ bèn làm ra một việc lạ lùng, có Ma-nô-a và vợ người làm
chứng kiến.
20. trong lúc ngọn lửa từ bàn thờ cất bay lên trên trời, thì thiên sứ của Ðức
Giê-hô-va cũng dâng lên theo trong ngọn lửa của bàn thờ. Thấy vậy, Ma-nô-a té
sấp mặt xuống đất.
21. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va chẳng còn hiện đến cùng Ma-nô-a và vợ người nữa.
Ma-nô-a nhận biết ấy là thiên sứ của Ðức Giê-hô-va,
22. bèn nói cùng vợ rằng: Quả thật chúng ta sẽ chết, vì thấy Ðức Chúa Trời!
23. Nhưng vợ đáp rằng: Nếu Ðức Giê-hô-va muốn giết chúng ta, lẽ nào Ngài có nhậm
của lễ thiêu và của lễ chay nơi tay ta, lại lẽ nào Ngài đã cho chúng ta thấy các
điều nầy, và cho ta nghe những lời mà chúng ta đã nghe ngày nay.
24. Người đàn bà này sanh một con trai, đặt tên là Sam-sôn. Ðứa trẻ lớn lên, và
Ðức Giê-hô-va ban phước cho.
25. Thần Ðức Giê-hô-va khởi cảm động người tại trong dinh Ðan, giữa khoảng
Xô-rê-a và Ê-ra-ôn.
Các Quan Xét
14 chọn đoạn khác
1. Sam-sôn đi xuống Thim-na, thấy một người nữ trong vòng con gái Phi-li-tin.
2. Người đã trở lên, thuật điều đó cho cha mẹ mình, mà rằng: Con có thấy tại
Thim-ma một người nữ trong vòng con gái Phi-li-tin; bây giờ xin hãy hỏi nàng
cưới cho con.
3. Cha mẹ người nói rằng: Trong vòng các con gái của anh em con và trong cả dân
sự chúng ta, há chẳng có người nữ nào, mà con phải đi cưới vợ nơi dân Phi-li-tin
chẳng chịu cắt bì đó sao? Sam-sôn đáp cùng cha rằng: Xin cha hãy cưới nàng đó
cho con, vì nó đẹp mắt con.
4. Vả, cha mẹ người chẳng rõ điều đó bởi nơi Ðức Giê-hô-va mà đến; vì người tìm
dịp tranh đấu cùng dân Phi-li-tin. Lúc bấy giờ dân Phi-li-tin quản hạt
Y-sơ-ra-ên.
5. Sam-sôn đi xuống Thim-na với cha mẹ mình; khi đến vườn nho Thim-na, thấy một
con sư tử tơ đến đón gầm hét.
6. Thần của Ðức Giê-hô-va cảm động Sam-sôn rất mạnh, tuy chẳng cầm vật chi, song
người xé con sư tử đó như xé con dê con vậy. Nhưng người chẳng thuật lại cho cha
mẹ hay điều mình đã làm.
7. Vậy, người đi xuống, nói cùng người nữ, người nữ đẹp lòng Sam-sôn.
8. Sau một ít lâu, người trở lại đặng cưới nàng; đi vòng lại xem cái thây sư tử,
thấy trong xác nó có một đoàn ong và mật.
9. Người bụm mật trong tay, vừa ăn vừa đi. Ðến gần cha mẹ, người đưa cho cha mẹ
ăn, nhưng chẳng thuật lại rằng mình đã thấy mật đó trong thây sư tử.
10. Cha người đi xuống nhà người nữ ấy, và tại đó Sam-sôn bày ra một tiệc. Ấy là
thường tục của các gã thanh niên hay làm.
11. Vừa thấy chàng, người ta bèn mời ba mươi gã thanh niên để kết bạn cùng
chàng.
12. Sam-sôn nói: Tôi sẽ ra cho anh em một câu đố; nếu trong bảy ngày tiệc, anh
em giải nó ra, thì tôi sẽ thưởng anh em ba mươi cái áo trong và ba mươi bộ áo
lễ;
13. còn nếu anh em không giải nó ra được, thì anh em phải nộp cho tôi ba mươi
cái áo trong, và ba mươi bộ áo lễ. Chúng đáp rằng: Hãy ra câu đố anh cho chúng
tôi nghe.
14. Vậy, chàng ra cho chúng rằng: Của ăn từ giống ăn mà ra; vật ngọt từ giống
mạnh mà ra. Trong ba ngày chúng không giải được câu đố.
15. Ðến ngày thứ bảy, chúng nói cùng vợ Sam-sôn rằng: Hãy dụ chồng nàng giải đáp
câu đố cho chúng ta; bằng chẳng, chúng ta sẽ đốt nàng và nhà cha nàng. Có phải
để bóc lột chúng ta mà các ngươi thỉnh chúng ta chăng?
16. Vợ Sam-sôn khóc trước mặt người rằng: Quả thật, chàng ghét tôi, chẳng thương
tôi chút nào: chàng đã ra một câu đố cho người dân sự tôi, mà không có giải
nghĩa cho tôi. Người đáp: Kìa, ta không có giải nghĩa cho cha mẹ ta thay, mà ta
lại phải, mà ta lại giải nghĩa cho nàng sao?
17. Trong bảy ngày ăn tiệc nàng cứ khóc như vậy trước mặt người. Qua ngày thứ
bảy, người giải nghĩa cho nàng, bởi vì nàng làm cực lòng người. Ðoạn, nàng giải
lại cho người dân sự mình.
18. Vậy, ngày thứ bảy, trước khi mặt trời lặn, người trong thành đến nói cùng
chàng rằng: Có gì ngọt hơn mật, có chi mạnh hơn sư tử? Sam-sôn bèn đáp: Nếu các
ngươi không cày ruộng bằng bò cái tơ ta, thì các ngươi không giải được câu đố
ta.
19. Bấy giờ Thần của Ðức Giê-hô-va cảm động người; người đi xuống Ách-ca-lôn,
giết ba mươi người, cướp lấy áo xống của chúng nó, thưởng cho những người giải
được câu đố; đoạn, người nổi giận phừng phừng trở về nhà cha mình.
20. Vợ Sam-sôn bị gả cho một người trai trẻ mà chàng đã chọn làm bạn.
Các Quan Xét
15 chọn đoạn khác
1. Sau ít lâu, nhằm mùa gặt lúa mì, Sam-sôn đi thăm vợ mình, đem cho nàng một
con dê con, và nói rằng: Tôi muốn đi đến cùng vợ tôi trong phòng nàng. Nhưng cha
nàng không cho phép người vào,
2. bèn nói rằng: Ta ngờ ngươi ghét nó, nên ta đã gả nó cho bạn của ngươi. Em gái
nó há chẳng lịch sự hơn nó sao? Vậy, hay lấy em nó thế cho.
3. Sam-sôn đáp rằng: Nếu lần nầy ta làm hại cho dân Phi-li-tin, thì ta cũng vô
tội.
4. Vậy, Sam-sôn đi bắt ba trăm con chó rừng, cũng lấy những đuốc, rồi cột đuôi
mỗi hai con lại, và cột đuốc giữa hai đuôi.
5. Người đốt đuốc, thả chó rừng vào trong lúa mì của dân Phi-li-tin. Như vậy,
người đốt lúa mì đã bó cùng lúa mì chưa gặt, và các vườn ô-li-ve.
6. Dân Phi-li-tin hỏi: Ai làm điều đó? Người ta đáp: Sam-sôn, rể của người
Thim-na, bởi vì người Thim-na bắt vợ hắn mà gả cho một người bạn của hắn. Dân
Phi-li-tin bèn đi lên, thiêu nàng luôn với cha nàng trong lửa.
7. Sam-sôn nói: Nếu các ngươi làm như vậy, thì ta quyết hẳn báo thù các ngươi
rồi mới chịu an nghỉ.
8. Người đánh chúng nó bị thua bệ cả thể. Ðoạn, người đi xuống và ở tại hang đá
Ê-tam.
9. Bấy giờ, dân Phi-li-tin đi lên, đóng trại tại Giu-đa, và tràn ra đến Lê-chi.
10. Người Giu-đa nói cùng chúng rằng: Cớ sao các ngươi lên đánh chúng ta? Chúng
đáp: Chúng ta lên đây, ấy đặng trói Sam-sôn: chúng ta sẽ đãi hắn y như hắn đã
đãi chúng ta!
11. Ba ngàn người Giu-đa bèn xuống hang đá Ê-tam mà nói cùng Sam-sôn rằng: Ngươi
há chẳng biết dân Phi-li-tin là chủ chúng ta ư? Vậy, sao ngươi đã làm điều đó
cho chúng ta? Người đáp: Ta đãi chúng nó như chính chúng nó đãi ta.
12. Chúng lại nói rằng: Chúng ta xuống đặng trói ngươi, để nộp ngươi vào tay dân
Phi-li-tin. Sam-sôn tiếp: Hãy thề cùng ta rằng các ngươi chẳng giết ta.
13. Chúng đáp rằng: Không, chúng ta chỉ muốn trói ngươi, nộp vào tay dân
Phi-li-tin, chớ chẳng muốn giết ngươi đâu. Vậy, chúng bèn trói người bằng hai
sợi dây mới, và dắc ra khỏi hang đá.
14. Khi đến Lê-chi, dân Phi-li-tin ra đón người và la tiếng reo mừng. Song Thần
của Ðức Giê-hô-va cảm động Sam-sôn, những dây cột cánh tay người trở thành như
chỉ gai bị lửa đốt, tàn rớt khỏi tay người.
15. Gặp được một cái hàm lừa con mới tinh, người bèn giơ tay lượm lấy, và dùng
nó đánh một ngàn người.
16. Bấy giờ, Sam-sôn nói rằng: Với một hàm lừa, giết chất thây từng đống! Với
một hàm lừa, ta đánh một ngàn người!
17. Khi người đã nói xong, bèn ném cái hàm lừa khỏi tay mình, và đặt tên chổ đó
là Ra-mát-Lê-chi.
18. Bởi người bị khát nước quá đỗi, bèn cầu khẩn Ðức Giê-hô-va, mà rằng: Chúa đã
ban cho tôi tớ Chúa sự giải cứu lớn lao nầy; hồ dễ nào bây giờ tôi phải chết
khát, và sa vào tay những kẻ không chịu cắt bì sao?
19. Ðức Chúa Trời liền chẻ hòn đá bộng ở tại Lê-chi, có nước chảy ra; Sam-sôn
uống, thì tâm thần người hồi tỉnh, và lòng mạnh mẽ lại. Bởi đó cho nên người ta
đặt tên cái suối nầy là Ên-Ha-cô-rê cho đến ngày nay. Suối ấy ở tại Lê-chi.
20. Nhằm thời kỳ dân Phi-li-tin quản hạt Y-sơ-ra-ên, thì Sam-sôn làm quan xét
nơi Y-sơ-ra-ên trọn hai mươi năm.
Các Quan Xét
16 chọn đoạn khác
1. Sam-sôn đi đến Ga-xa, thấy một kỵ nữ ở đó, bèn đi vào nhà nàng.
2. Người ta thuật lại cho dân Ga-xa rằng: Sam-sôn đã đến đây. Chúng bèn vây
người và rình giữ trọn đêm tại cửa thành. Cả đêm ấy, chúng giữ yên lặng, mà
rằng: Rựng sáng, chúng ta sẽ giết hắn.
3. Sam-sôn ở ngủ cho đến khuya. Lối khuya, người thức dậy, nắm hai cánh cửa
thành và hai cây trụ, nhổ nó lên luôn với cây then, vác trên vai, và đem lên
chót núi đối ngang Hếp-rôn.
4. Sau đó, người yêu mến một người nữ trong trũng Sô-réc, tên là Ða-li-la.
5. Các quan trưởng Phi-li-tin đến nhà nàng, mà rằng: Hãy rán dụ dỗ hắn, hầu cho
biết bởi đâu hắn có sức mạnh lớn lao kia, và chúng ta phải làm thế nào cho được
thắng hơn, trói và bắt hắn phục. Chúng ta ai nấy sẽ thưởng cho nàng mười một
trăm miếng bạc.
6. Ða-li-la nói cùng Sam-sôn rằng: Tôi xin chàng hãy nói cho tôi biết bởi đâu
chàng có sức mạnh lớn lao, và phải dùng chi trói chàng đặng bắt phục chàng?
7. Sam-sôn đáp: Nếu người ta trói tôi bằng bảy sợi dây dây cung còn tươi và còn
ướt, thì tôi sẽ trở nên yếu đuối như một người khác.
8. Các quan trưởng Phi-li-tin đem cho Ða-li-la bảy sợi dây tươi còn ướt, nàng
lấy trói người.
9. Vả, tại trong phòng ở nhà nàng có binh phục. Nàng nói: Ớ Sam-sôn, người
Phi-li-tin xông hãm ngươi! Song người bứt những sợi dây như sợi chỉ gai đứt khi
đụng đến lửa. Như vậy, căn nguyên sức mạnh người chẳng tìm ra được.
10. Ða-li-la nói cùng Sam-sôn rằng: Nầy chàng đã gạt tôi, nói dối cùng tôi. Xin
bây giờ hãy tỏ cho tôi phải lấy chi trói chàng?
11. Người đáp: Nếu người ta cột ta bằng dây lớn mới, chưa hề có ai dùng, thì ta
sẽ trở nên yếu như một người khác.
12. Vậy, Ða-li-la lấy dây lớn mới, trói Sam-sôn rồi nói rằng: Ớ Sam-sôn, người
Phi-li-tin xông hãm ngươi! Vả, có binh đương phục trong một phòng. Nhưng người
bức những sợi dây lớn trói cánh tay, y như một sợi chỉ vậy.
13. Ða-li-la nói cùng Sam-sôn rằng: Chàng gạt tôi và nói dối tôi đến bây giờ.
Vậy. xin hãy nói cho tôi biết phải trói chàng bằng chi. Người đáp: Nàng cứ dệt
bảy lọn tóc thắt của đầu ta vào trong canh chỉ của nàng.
14. Ða-li-la lấy con sẻ cột chặt lại, rồi la rằng: Ớ, Sam-sôn, người Phi-li-tin
xông hãm người! Nhưng người thức dậy, nhổ con sẻ của khung cửi luôn với canh
chỉ.
15. Bấy giờ, nàng mới nói rằng: Làm sao chàng nói được rằng: Tôi yêu nàng! bởi
vì lòng nàng chẳng thành cùng tôi? Chàng đã gạt tôi ba lần, và chẳng nói cho tôi
biết bởi đâu có sức lực lớn của chàng.
16. Mỗi ngày nàng lấy câu hỏi ghẹo lòng rối trí người, đến đỗi người bị tức mình
hòng chết.
17. Người bèn tỏ hết sự lòng mình mà rằng: Dao cạo chẳng hề đưa qua đầu ta, vì
từ trong lòng mẹ, ta đã làm người Na-xi-rê cho Ðức Chúa Trời. Nếu ta bị cạo, sức
lực ta sẽ lìa khỏi ta, ta tất trở thành yếu như người khác.
18. Ða-li-la thấy nguời đã tỏ hết sự lòng cho mình, sai mời các quan trưởng
Phi-li-tin, mà rằng: Lần nầy hãy lên, vì hắn tỏ hết sự lòng cho tôi. Vậy, các
quan trưởng Phi-li-tin đi lên nhà nàng, đem bạc trong tay.
19. Nàng khiến Sam-sôn nằm ngủ trên đầu gối mình, gọi một người, biểu cạo bảy mé
tóc trên đầu chàng. Như vậy, nàng khởi làm khốn khổ người, sức lực bèn lìa khỏi
người.
20. Bấy giờ nàng nói: Ớ Sam-sôn, người Phi-li-tin xông hãm ngươi! Người thức dậy
mà rằng: Ta sẽ ra như các lần trước, và gỡ mình cho thoát khỏi tay chúng nó!
Nhưng người chẳng biết rằng Ðức Giê-hô-va đã lìa khỏi mình.
21. Người Phi-li-tin bắt người, khoét con mắt, đem xuống Ga-xa, rồi trói người
bằng dây đồng đậu đôi, và bắt người phải xay cối trong ngục.
22. Song tóc người đã bị cạo khởi mọc lại.
23. Vả, các quan trưởng Phi-li-tin nhóm lại đặng dâng của tế lễ lớn cho Ða-gôn,
thần của họ, và đặng vui mừng nhau. Chúng nói rằng: Thần chúng ta đã phó Sam-sôn
vào tay chúng ta, là kẻ thù nghịch chúng ta.
24. Dân sự vừa thấy người, cũng cất tiếng khen ngợi thần mình, mà rằng: Thần
chúng ta đã phó kẻ thù nghịch vào tay chúng ta, là kẻ đã phá hại xứ chúng ta, và
đã giết biết bao nhiêu người!
25. Ðương khi lòng rất hớn hở, chúng la lên rằng: Hãy gọi Sam-sôn, để hắn làm
trò vui cho chúng ta. Vậy, chúng dẫn Sam-sôn ở ngục đến, rồi người làm trò trước
mặt chúng. Người ta đã để người đứng giữa các cột;
26. Sam-sôn bèn nói cùng đứa trẻ nắm tay mình rằng: Hãy buông ta, và để cho ta
rờ đến các cột đỡ chịu cái đền, hầu cho ta dựa vào đó.
27. Vả, đền đầy những người nam người nữ, và hết thảy các quan trưởng Phi-li-tin
đều ở đó; tại trên sân mái đền cũng có độ gần ba ngàn người nam và nữ xem
Sam-sôn làm trò.
28. Bấy giờ, Sam-sôn kêu cầu Ðức Giê-hô-va, mà rằng: Chúa Giê-hô-va ôi! xin Ngài
nhớ lại tôi. Hỡi Ðức Chúa Trời! xin ban sức lực cho tôi chỉ lần nầy mà thôi, hầu
cho tôi báo thù dân Phi-li-tin về sự mất hai con mắt tôi.
29. Sam-sôn vớ lấy hai cây cột chính giữa đỡ chịu cái đền, một cây ở bên hữu và
một cây ở bên tả, nhận vào, mà rằng: Nguyện tôi chết chung với dân Phi-li-tin!
Ðoạn, người rán hết sức, sô hai cây cột, đền đổ xuống trên các quan trưởng và
dân sự ở đó.
30. Ấy vậy, trong lúc chết, Sam-sôn giết nhiều người hơn là giết trong khi còn
sống.
31. Kế đó, anh em người và cả nhà người đi xuống, đem thây người về, chôn tại
giữa Xô-rê-a và Ê-ta-ôn, trong mộ của Ma-nô-a, cha người. Sam-sôn làm quan xét
trong Y-sơ-ra-ên hai mươi năm.
Các Quan Xét
17 chọn đoạn khác
1. Trong núi Ép-ra-im, có một người tên là Mi-ca.
2. Người nói cùng mẹ mình rằng: Mười một trăm miếng bạc người ta ăn cắp của mẹ,
mà mẹ đã rủa sả trước mặt con, và buông những lời trù ẻo chính tai con đã nghe,
nầy bạc đó hiện ở trong tay con, ấy là con đã lấy. Mẹ người đáp rằng: Nguyện Ðức
Giê-hô-va ban phước cho con!
3. Mi-ca trả lại cho mẹ mình mười một trăm miếng bạc ấy. Mẹ nói cùng người rằng:
Tôi biệt bạc nầy riêng ra cho Ðức Giê-hô-va, để làm cho con trai tôi một cái
tượng chạm luôn với cái chơn bằng gang. Vậy mẹ trả bạc lại cho con bây giờ.
4. Song Mi-ca lại trả bạc cho mẹ mình; mẹ lấy hai trăm miếng trao cho thợ đúc,
làm một tượng chạm luôn với cái chơn bằng gang, để trong nhà Mi-ca.
5. Như vậy, nhà Mi-ca trở nên một cái miếu thờ thần. Người cũng làm một cái
ê-phót, và những thê-ra-phim, rồi lập một con trai mình làm thầy tế lễ.
6. Trong lúc đó, không có vua nơi Y-sơ-ra-ên, mọi người cứ làm theo ý mình tưởng
là phải.
7. Bấy giờ, ở Bết-lê-hem tại xứ Giu-đa, về nhà Giu-đa, có một gã trai trẻ là
người Lê-vi, kiều ngụ trong thành ấy.
8. Người đó bỏ thành Bết-lê-hem tại xứ Giu-đa, đặng đi kiếm nơi nào kiều ngụ
được. Ðương đi đàng, người tới núi Ép-ra-im, qua nhà Mi-ca.
9. Mi-ca hỏi rằng: Ngươi ở đâu đến? Người Lê-vi đáp: Tôi ở Bết-lê-hem trong xứ
Giu-đa đến, toan đi tới nơi nào tôi kiều ngụ được.
10. Mi-ca nói: Hãy ở đây với ta, làm cha và thầy tế lễ cho ta, ta sẽ cấp cho
ngươi mỗi năm mười miếng bạc, một bộ áo xống, và những vật cần nuôi mình. Người
Lê-vi bèn vào,
11. bằng lòng ở cùng Mi-ca, và Mi-ca coi người trẻ ấy như một con trai của mình.
12. Mi-ca lập người Lê-vi làm thầy tế lễ cho mình, và người ở trong nhà Mi-ca.
13. Mi-ca nói: Bây giờ ta biết rằng Ðức Giê-hô-va sẽ làm ơn cho ta, bởi vì ta có
người Lê-vi làm thầy tế lễ.
Các Quan Xét
18 chọn đoạn khác
1. Ðương lúc đó, chẳng có một vua nơi Y-sơ-ra-ên; chính hồi ấy, chi phái Ðan đi
tìm một địa phận đặng lập nghiệp; vì từ trước đến giờ, trong chi phái
Y-sơ-ra-ên, chi phái nầy chưa nhận được sản nghiệp nào hết.
2. Vậy, người Ðan chọn trong chi phái mình năm người mạnh dạn, sai từ Xô-rê-a và
Ê-ta-ôn đi khắp nơi do thám xứ, và dặn họ rằng: Hãy đi do thám xứ. Chúng sang
qua núi Ép-ra-im, đến nhà Mi-ca, và ngủ đêm ở đó.
3. Chúng đương ở gần bên nhà Mi-ca, thì nghe tiếng của gã trẻ tuổi, là người
Lê-vi, bèn lại gần mà hỏi rằng: Ai dẫn ngươi đến đây? Ngươi ở đây làm chi, và ở
chỗ nầy có gì?
4. Người đáp: Mi-ca có đãi tôi thế nầy, thế nầy, cấp cho tôi lương tiền, dùng
tôi làm thầy tế lễ cho người.
5. Chúng tiếp: Thế thì, hãy hỏi ý Ðức Chúa Trời, để chúng ta biết con đường
chúng ta đi đây sẽ có may mắn chăng.
6. Thầy tế lễ đáp: Hãy đi bình an, Ðức Giê-hô-va đoái đến con đường của các
ngươi đi.
7. Vậy, năm người ấy lên đường, đến La-ít, thấy dân cư tại đó có thói tục dân
Si-đôn, ở an ổn, bình tịnh, và vững chắc. Trong kẻ quản hạt xứ đó, chẳng có ai
làm cho chúng bị hại chút-đỉnh nào hết; chúng vốn cách xa dân Si-đôn, chẳng có
việc chi với ai cả.
8. Kế ấy, năm người trở về cùng các anh em mình tại Xô-rê-a và Ê-ta-ôn, thì anh
em hỏi chúng rằng: Các anh đã làm gì?
9. Năm người đáp: Hè! hãy đi lên đánh chúng nó, vì chúng tôi có thấy xứ ấy thật
lấy làm tốt nhứt. Ủa kìa! anh em ở đó chẳng làm chi sao? Chớ nên biếng nhác mà
đi lên chiếm lấy xứ ấy làm sản nghiệp.
10. Khi anh em vào xứ đó, sẽ đến cùng một dân an ổn. Xứ ấy thật rất rộng, và Ðức
Chúa Trời đã phó nó vào tay anh em; quả thật một nơi chẳng thiếu vật chi đất
sanh sản.
11. Vậy, sáu trăm người về dòng Ðan cầm binh khí, đi từ Xô-rê-a và Ê-ta-ôn
12. lên đóng trại tại Ki-ri-át-Giê-a-rim, trong đất Giu-đa; nên chỗ đó hãy còn
gọi là trại quân Ðan cho đến ngày nay; nó ở phía sau Ki-ri-át-Giê-a-rim.
13. Từ đó chúng đi sang núi Ép-ra-im và đến nhà Mi-ca.
14. Bấy giờ, năm người đã đi do thám xứ La-ít cất tiếng nói cùng anh em mình
rằng: Trong nhà nầy có một cái ê-phót, những thê-ra-phim, và một tượng chạm với
chơn bằng vàng gang; anh em có biết chăng? Vậy, bây giờ hãy xem điều anh em phải
làm.
15. Chúng bèn lại gần, vào nhà người Lê-vi trẻ tuổi, tức là vào nhà của Mi-ca,
và chào người.
16. Sáu trăm người về dòng Ðan cầm binh khí giữ ở ngoài cửa.
17. Nhưng năm người đã đi do thám xứ, đi lên, vào nhà, và cướp lấy tượng chạm,
chơn bằng gang, ê-phót, và những thê-ra-phim, đương khi thầy tế lễ đứng tại cửa
cùng sáu trăm người cầm binh khí.
18. Năm người đó vào nhà cướp lấy các vật ấy rồi, thầy tế lễ bèn hỏi chúng rằng:
Các ngươi làm chi vậy?
19. Chúng đáp rằng: Hãy nín đi, lấy tay bụm miệng lại, và đến cùng chúng ta, làm
cha và thầy tế lễ cho chúng ta. Ngươi làm thầy tế lễ cho một nhà, hay là làm
thầy tế lễ cho một chi phái, một họ hàng trong Y-sơ-ra-ên, điều nào khá hơn?
20. Thầy tế lễ mừng lòng, lấy ê-phót, những thê-ra-phim, và tượng chạm, rồi nhập
với bọn ấy.
21. Chúng bèn xây lại, lên đường, để cho con trẻ, súc vật, và đồ hành lý đi
trước.
22. Chúng đã đi xa khỏi nhà Mi-ca rồi, có những kẻ ở gần nhà Mi-ca nhóm lại đuổi
theo người Ðan.
23. Vì chúng kêu la sau họ, người Ðan xây lại nói cùng Mi-ca rằng: Ngươi có điều
chi? Vì sao ngươi có nhóm lại những kẻ đó?
24. Mi-ca đáp: Các ngươi đã cướp lấy các thần ta đã làm nên, và luôn thầy tế lễ,
mà đi. Còn chi lại cho ta? Sao các ngươi còn hỏi rằng ta có làm điều chi?
25. Người Ðan đáp cùng Mi-ca rằng: Chớ cho ta nghe tiếng ngươi nữa, e có ngươi
nổi giận xông hãm các ngươi, làm cho ngươi và nhà ngươi đều bị mất sự sống
chăng.
26. Bấy giờ người Ðan cứ đi đường, còn Mi-ca thấy chúng mạnh hơn mình, bèn trở
về nhà mình.
27. Ấy vậy, sau khi đã cướp lấy vật của Mi-ca đã chế ra, và thầy tế lễ người đã
có trong nhà mình, thì chúng xông vào dân La-ít, là một dân ở bình tịnh, vững
chắc, lấy gươm giết dân đó, rồi châm lửa đốt thành.
28. Chẳng có ai đến tiếp cứu dân La-ít, vì thành ở xa Si-đôn, và không giao
thiệp với ai hết; nó ở trong trũng chạy về hướng Bết-Rê-hóp. Người Ðan xây đắp
thành lại, và ở lại đó;
29. lấy tên Ðan, là tổ phụ mình, con trai của Y-sơ-ra-ên, mà đặt cho thành; còn
trước kia tên thành ấy là La-ít.
30. Ðoạn, người Ðan dựng tượng chạm, rồi Giô-na-than, con trai Ghẹt-sôn, cháu
Môi-se, và hết thảy hậu tự của người, đều làm thầy tế lễ trong chi phái Ðan cho
đến ngày chúng bị lưu đày khỏi xứ.
31. Chúng giữ tượng chạm của Mi-ca làm nên trọn trong lúc đền của Ðức Chúa Trời
ở tại Si-lô.
Các Quan Xét
19 chọn đoạn khác
1. Nhằm lúc không có vua trong Y-sơ-ra-ên, có một người Lê-vi đến kiều ngụ nơi
góc xa hơn hết của núi Ép-ra-im, lấy một người vợ bé ở Bết-lê-hem, thành xứ
Giu-đa.
2. Vợ bé người hành dâm, bỏ người, đi về nhà cha mình tại Bết-lê-hem trong xứ
Giu-đa, và ở đó bốn tháng.
3. Chồng nàng chổi dậy, đi theo nàng, muốn lấy lời ngọt cảm lòng nàng, đặng dẫn
nàng về nhà mình. Người có đem theo một đầy tớ và hai con lừa. Cha nàng thấy
người đến, ra đón rước cách vui mừng.
4. Ông gia người, là cha của người đờn bà trẻ, cầm người lại, và người ở nhà ông
gia trong ba ngày, cùng ăn uống, và ngủ đêm tại đó.
5. Ngày thứ tư, họ dậy sớm, và khi người Lê-vi sửa soạn đi ra, cha của người đờn
bà trẻ bèn nói cùng rể mình rằng: Hãy dùng một miếng bánh đặng đỡ lòng con, rồi
sau các ngươi sẽ đi.
6. Vậy, vợ chồng ngồi ăn uống cùng nhau. Cha của người đờn bà trẻ nói cùng người
chồng rằng: Con hãy định ở lại đêm nay nữa, cho lòng con vui mừng!
7. Người Lê-vi dậy sớm đặng đi, nhưng ông gia ép nài quá, đến đỗi người trở lại,
và ở đêm đó nữa.
8. Ngày thứ năm, người dậy sớm đặng ra đi, thì cha người đờn bà trẻ nói cùng
người rằng: Xin con hãy dùng bữa, nán ở lại cho đến xế chiều. Rồi vợ chồng ngồi
lại ăn.
9. Ðoạn, người Lê-vi đứng dậy đặng đi cùng vợ bé và tôi tớ mình; nhưng ông gia,
là cha của người đờn bà trẻ, nói rằng: Nầy, ngày đã xế, chiều hầu gần, cha xin
hai con hãy ở lại đây. Ngày đã xế, hãy ở đêm lại đây, cho lòng con vui mừng.
Ngày mai, hai con sẽ thức dậy sớm, đặng lên đường, và trở về nhà con.
10. Nhưng người chồng không muốn ở đêm, bèn đứng dậy và đi. Người đến tại trước
Giê-bu, tức Giê-ru-sa-lem, với hai con lừa thắng; cũng có vợ bé theo người.
11. Khi hai người đến gần Giê-bu, ngày đã xế chiều rồi. Kẻ tôi tớ thưa cùng chủ
rằng: Hè, chúng ta hãy xây qua đặng vào trong thành Giê-bu nầy, và ngủ đêm tại
đó.
12. Chủ đáp rằng: Chúng ta không vào trong thành một kẻ ngoại bang, là nơi chẳng
có người Y-sơ-ra-ên; chúng ta sẽ đi đến Ghi-bê-a.
13. Người lại nói cùng kẻ đầy tớ rằng: Hè, ta hãy rán đi đến một nơi nào ở đằng
trước, hoặc Ghi-bê-a hay là Ra-ma, đặng ngủ đêm tại đó.
14. Vậy, chúng cứ đi đường; khi đến gần Ghi-bê-a, là thành thuộc về Bên-gia-min,
thì mặt trời lặn rồi.
15. Chúng bèn quẹo vào thành Ghi-bê-a đặng ngủ đêm tại đó. Vậy, chúng đi vào,
ngồi tại ngoài phố chợ của thành; vì không ai tiếp vào nhà mình đặng cho ở ban
đêm.
16. Vả, có một người già làm việc ở ngoài đồng, buổi chiều trở về. Người ấy vốn
quê ở núi Ép-ra-im, đương kiều ngụ tại Ghi-bê-a; song dân cư thành nầy là người
Bên-gia-min.
17. Người già ngước mắt lên, thấy kẻ hành khách nầy trên phố chợ của thành, bèn
hỏi rằng: Ngươi ở đâu đến và đi đâu?
18. Người hành khách đáp rằng: Chúng tôi đến từ Bết-lê-hem ở xứ Giu-đa, đương đi
về nơi góc xa của núi Ép-ra-im, là nơi sanh tôi ra. Tôi đã đi đến Bết-lê-hem ở
xứ Giu-đa, và nay tôi đến nhà của Ðức Giê-hô-va, nhưng chẳng có ai tiếp tôi vào
nhà mình!
19. Vả lại, chúng tôi có rơm và cỏ cho lừa chúng tôi, rượu và bánh cho tôi, cho
con đòi và cho người trai trẻ đi theo kẻ tôi tớ ông. Chẳng thiếu gì cho chúng
tôi cả.
20. Nguời già nói: Bình an cho ngươi! Ta lãnh lo liệu mọi điều ngươi có cần
dùng; ngươi sẽ chẳng ngủ đêm tại phố chợ đâu.
21. Người già bèn mời người vào nhà, và cho lừa ăn; các hành khách rửa chơn, rồi
ăn và uống.
22. Khi chúng đương ăn vui vẻ, có những người trong thành, là kẻ gian tà, vây
nhà, động cửa và nói cùng ông già, là chủ nhà, rằng: Hãy đem người đã vào nhà
ngươi đó ra, cho chúng ta biết hắn.
23. Chủ nhà ra đến cùng chúng, mà rằng: Hỡi anh em, đừng, xin chớ làm điều ác;
vì người nầy đã vào nhà tôi, chớ phạm sự sỉ nhục nầy.
24. Kìa, con gái ta còn đồng trinh, và vợ bé người kia; ta sẽ dẫn chúng nó ra
ngoài cho anh em, anh em sẽ lăng nhục họ, đãi họ tùy ý thích anh em; nhưng với
người nầy, chớ phạm điều sỉ nhục dường ấy.
25. Song những kẻ đó không khứng nghe người. Người khách bèn bắt vợ bé người dẫn
ra ngoài cho chúng, chúng biết nàng, lăng nhục nàng trọn đêm cho đến sáng; rồi
đuổi nàng về rạng đông.
26. Gần sáng, người đờn bà đến ngã tại cửa nhà chồng nàng trọ, và nằm tại đó cho
đến sáng ngày.
27. Sáng đến, chồng nàng chổi dậy, mở cửa nhà ra, đặng lên đường mình; kìa, thấy
vợ bé mình nằm sải trước cửa nhà, hai tay ở trên ngạch.
28. Người nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, chúng ta sẽ đi. Song nàng chẳng trả
lời. Người bèn để nàng trên lừa mình, lên đường và trở về nhà.
29. Ðến nhà rồi, người lấy một con dao, nắm vợ bé mình, chặt từng tay từng chơn
ra mười hai đoạn, gởi đi khắp địa phận Y-sơ-ra-ên.
30. Hết thảy ai thấy sự đó, đều nói rằng: Từ khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ
Ê-díp-tô cho đến ngày nay, người ta chưa hề làm hoặc thấy việc như vậy! Khá nghĩ
đến điều đó, bàn luận nhau, và giảng ý ra.
Các Quan Xét
20 chọn đoạn khác
1. Bấy giờ, cả dân Y-sơ-ra-ên đều kéo ra đi, từ Ðan cho đến Bê-e-sê-ba, và cho
đến xứ Ga-la-át; hội chúng tụ hiệp lại như một người trước mặt Ðức Giê-hô-va,
tại Mích-ba.
2. Những quan trưởng của cả dân sự, tức là của các chi phái của Y-sơ-ra-ên, đều
ra mắt trong hội của dân Ðức Chúa Trời: có bốn trăm ngàn lính bộ, có tài cầm
gươm.
3. Vả, người Bên-gia-min đã hay rằng dân Y-sơ-ra-ên đi lên Mích-ba. Dân
Y-sơ-ra-ên nói: Hãy thuật lại cho biết tội ác nầy đã phạm làm sao?
4. Người Lê-vi, chồng của người đờn bà bị giết, đáp rằng: Tôi có vào thành
Ghi-bê-a, là thành của Bên-gia-min, với vợ bé tôi, đặng ngủ đêm tại đó.
5. Nhưng dân Ghi-bê-a dấy lên cùng tôi, đương ban đêm vây nhà tôi ở; chúng đã
toan giết tôi, có hành hung cùng vợ bé tôi, và nó chết vì cớ đó.
6. Ðoạn, tôi nắm lấy thây vợ bé tôi, chặt nó ra từng đoạn, gởi đi khắp địa phận
của sản nghiệp Y-sơ-ra-ên; vì chúng nó có phạm một tội trọng, một sự sỉ nhục
trong Y-sơ-ra-ên.
7. Nầy, hết thảy dân Y-sơ-ra-ên có mặt đây; anh em hãy bàn luận nhau và liệu
định phải làm thế nào đây.
8. Cả dân sự đứng dậy như một người mà rằng: Chẳng ai trong chúng ta sẽ trở lại
trại mình; không ai rút về nhà mình.
9. Bây giờ, nầy là điều chúng ta phải xử cho Ghi-bê-a: Chúng ta sẽ đi lên đánh
thành đó theo thứ tự của thăm nhứt định.
10. Trong các chi phái Y-sơ-ra-ên, chúng ta phải lấy mười người trong một trăm,
trăm người trong một ngàn, ngàn người trong một muôn. Chúng ta sẽ đi tìm lương
thực cho dân sự; rồi khi trở về, người ta phải xử Ghi-bê-a của Bên-gia-min, tùy
theo sự sỉ nhục mà thành ấy đã phạm nơi Y-sơ-ra-ên.
11. Ấy vậy, hết thảy người Y-sơ-ra-ên nhóm nhau hãm đánh thành đó, hiệp lại như
chỉ một người.
12. Các chi phái Y-sơ-ra-ên sai sứ giả đến cùng chi phái Bên-gia-min mà nói
rằng: Tội ác đã phạm tại trong các ngươi là gì?
13. Bây giờ, hãy nộp cho chúng ta những người gian tà của Ghi-bê-a, để chúng ta
xử tử chúng nó, và diệt điều ác khỏi giữa Y-sơ-ra-ên. Nhưng người Bên-gia-min
không khứng nghe tiếng của anh em mình, là dân Y-sơ-ra-ên,
14. bèn ra khỏi thành họ, và nhóm hiệp tại Ghi-bê-a đặng giao chiến cùng dân
Y-sơ-ra-ên.
15. Trong ngày đó, người ta tu bộ người Bên-gia-min từ các thành mà đến; số là
hai muôn sáu ngàn người nam, đều có tài cầm gươm, không kể dân Ghi-bê-a, được số
bảy trăm người tinh-binh.
16. Trong cả dân sự ấy có bảy trăm người tinh-binh thuận tay tả. Hết thảy những
kẻ đó có tài dùng trành ném đá trúng một sợi tóc, mà chẳng hề sai trật.
17. Người ta cũng tu bộ những người nam Y-sơ-ra-ên, không kể người Bên-gia-min,
thì số được bốn mươi vạn người, có tài cầm gươm, thảy đều là chiến sĩ.
18. Vậy, dân Y-sơ-ra-ên đi lên Ghi-bê-a và cầu vấn Ðức Chúa Trời như vầy: Ai
trong chúng tôi phải lên trước đặng giao chiến cùng người Bên-gia-min? Ðức
Giê-hô-va đáp: Giu-đa sẽ đi lên trước.
19. Vừa sáng ngày, dân Y-sơ-ra-ên kéo đi và đóng trại gần Ghi-bê-a.
20. Người Y-sơ-ra-ên ra đánh người Bên-gia-min, dàn trận cùng chúng tại trước
Ghi-bê-a.
21. Người Bên-gia-min bèn ra khỏi Ghi-bê-a, và trong ngày đó, giết hai muôn ngàn
người Y-sơ-ra-ên, nằm chật đất.
22. Dân Y-sơ-ra-ên lại phấn chí, dàn trận mới tại chỗ mình đã dàn ngày thứ nhứt.
23. Dân Y-sơ-ra-ên đi lên khóc trước mặt Ðức Giê-hô-va cho đến chiều tối, cầu
vấn Ðức Giê-hô-va mà rằng: Tôi phải đi giao chiến lại cùng người Bên-gia-min, là
anh em của tôi, chăng? Ðức Giê-hô-va đáp: Hãy lên đánh nó!
24. Ngày thứ nhì người Y-sơ-ra-ên kéo tới đánh ngươi Bên-gia-min.
25. Người Bên-gia-min cũng ra Ghi-bê-a nội ngày đó, đánh dân Y-sơ-ra-ên, lại
giết nằm sải dưới đất một muôn tám ngàn người của dân ấy, thảy đều có tài cầm
gươm.
26. Bấy giờ, hết thảy người Y-sơ-ra-ên và cả dân sự đều đi lên Bê-tên, khóc và
đứng tại đó trước mặt Ðức Giê-hô-va, cữ ăn trong ngày ấy cho đến chiều tối, rồi
dâng của lễ thiêu và của lễ thù ân tại trước mặt Ðức Giê-hô-va.
27. Ðương khi ấy, hòm giao ước của Ðức Chúa Trời ở tại đó, có Phi-nê-a, con trai
Ê-lê-a-sa, cháu A-rôn, phục sự trước mặt Ðức Giê-hô-va. Vậy, dân Y-sơ-ra-ên cầu
vấn Ðức Giê-hô-va mà rằng:
28. Tôi còn phải giao chiến cùng người Bên-gia-min, anh em tôi, hay là tôi phải
đình lại? Ðức Giê-hô-va đáp: Hãy đi lên, vì ngày mai ta sẽ phó chúng nó vào tay
các ngươi.
29. Y-sơ-ra-ên bèn phục binh chung quanh Ghi-bê-a.
30. Ngày thứ ba, dân Y-sơ-ra-ên đi lên, đánh người Bên-gia-min và dàn trận cùng
Ghi-bê-a như các lần trước.
31. Người Bên-gia-min ra đón dân Y-sơ-ra-ên, bị dụ xa thành. Y như hai lần trước
chúng khởi đánh và giết mấy người của dân Y-sơ-ra-ên, chừng ba mươi người, tại
trong hai con đường trải qua đồng bằng đi lên, một ngả tới Bê-tên, và ngả kia
tới Ghi-bê-a.
32. Người Bên-gia-min nói rằng: Kìa, chúng nó bị bại trước mặt chúng ta như lần
trước. Nhưng dân Y-sơ-ra-ên nói: Chúng ta hãy chạy trốn, dụ chúng nó ra cách xa
thành, đến trong các đường cái.
33. Hết thảy người Y-sơ-ra-ên bèn bỏ chỗ mình đứng, dàn trận tại Ba-anh-Tha-ma,
và đạo binh phục của Y-sơ-ra-ên đã phục của Y-sơ-ra-ên đâm sầm ra khỏi chỗ phục
mình tại đồng bằng Ghi-bê-a.
34. Như vậy, xảy có một muôn tinh binh của Y-sơ-ra-ên đã phục trước tại Ghi-bê-a
xông tới, đánh giặc rất dữ dội; nhưng người Bên-gia-min không biết tai họa hãm
lấy mình.
35. Ðức Giê-hô-va đánh bại người chi phái Bên-gia-min trước mặt dân Y-sơ-ra-ên;
và trong ngày đó, dân Y-sơ-ra-ên giết hai muôn năm ngàn mốt người Bên-gia-min,
hết thảy đều có tài cầm gươm.
36. Người Bên-gia-min thấy rõ mình bị bại. Vả, người Y-sơ-ra-ên đã nhường bước
cho người Bên-gia-min, vì chúng tin cậy nơi sự phục binh mình ở gần Ghi-bê-a.
37. Những binh đã phục, lật đật xông hãm Ghi-bê-a, đi tới lấy gươm giết hết thảy
cả người ở thành.
38. Người Y-sơ-ra-ên đã hẹn một chút dấu hiệu với những phục binh phải làm cho
một ngọn khói đen cất lên khỏi thành.
39. Vậy, dân Y-sơ-r-ên đã thối lại trong trận, còn người Bên-gia-min khởi đánh
và giết chừng ba mươi người Y-sơ-ra-ên. Chúng nói: Quả thật chúng nó bị thua
trước mặt chúng ta như lần trước!
40. Nhưng khi trụ khói khởi bay lên khỏi thành, người Bên-gia-min nhìn xem lại
đằng sau, thấy cả thành đều có khói bay lên trời.
41. Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên trở lại, còn nhưng người Bên-gia-min lấy làm kinh
hãi, vì thấy tai họa đã hãm áp mình.
42. Chúng xây lưng lại trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, chạy trốn về phía đồng vắng;
nhưng đạo binh Y-sơ-ra-ên theo riết gần, và những kẻ ra khỏi thành đều bị giết
liền.
43. Chúng vây phủ người Bên-gia-min, đuổi theo và chà đạp họ tại nơi họ dừng
lại, cho đến chỗ đối ngang Ghi-bê-a, về hướng mặt trời mọc.
44. Như vậy, một muôn tám ngàn người Bên-gia-min phải ngã, thảy đều là người
dõng sĩ.
45. Trong số người xây lưng chạy trốn về phía đồng vắng, hướng hòn đá Rim-môn,
thì dân Y-sơ-ra-ên còn giết dọc đường năm ngàn người nữa, đoạn theo riết gần đến
Ghi-bê-om thì giết hai ngàn người.
46. Vậy, số tổng cộng người Bên-gia-min ngã chết trong ngày đó là hai muôn năm
ngàn người có tài cầm gươm, và thảy đều là người dõng sĩ.
47. Lại có sáu trăm người xây lưng chạy trốn về phía đồng vắng, đến hòn đá
Rim-môn và ở đó bốn tháng.
48. Ðoạn, dân Y-sơ-ra-ên trở lại đánh người Bên-gia-min, dùng gươm giết hết thảy
người ta ở trong thành, súc vật và hết thảy vật nào gặp được; lại hễ gặp thành
nào, thì châm lửa đốt nó.
Các Quan Xét
21 chọn đoạn khác
1. Tại Mích-ba, dân Y-sơ-ra-ên có lập lời thề nầy: Chẳng ai trong chúng ta sẽ gả
con gái mình cho một người Bên-gia-min.
2. Ðoạn, dân sự đến Bê-tên, ở tại đó trước mặt Ðức Chúa Trời cho đến chiều tối,
cất tiếng lên khóc dầm-dề;
3. mà rằng: Ôi, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, ngày nay thiếu một chi
phái của Y-sơ-ra-ên; sao tai họa nầy xảy đến cho chúng tôi?
4. Qua ngày sau, dân sự đều đứng dậy, xây trong chỗ đó một bàn thờ, dâng lên của
lễ thiêu và của lễ thù ân.
5. Vả, dân Y-sơ-ra-ên có thề lời trọng thể nầy: Kẻ nào chẳng đến ra mắt Ðức
Giê-hô-va tại Mích-ba, sẽ hẳn bị xử tử! Nên họ bèn hỏi: Trong các chi phái
Y-sơ-ra-ên có người nào không đến hội đồng trước mặt Ðức Giê-hô-va chăng?
6. Song dân Y-sơ-ra-ên ăn năn về điều xảy đến cho chi phái Bên-gia-min, anh em
mình, mà rằng: Ngày nay, một chi phái đã truất khỏi Y-sơ-ra-ên.
7. Chúng ta sẽ làm sao đặng có người nữ cho những kẻ còn sống, vì chúng ta đã
nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà thề rằng không gả một con gái nào của chúng ta cho
họ?
8. Vậy, chúng nói rằng: Trong các chi phái Y-sơ-ra-ên, có ai chẳng đến ra mắt
trước mặt Ðức Giê-hô-va tại Mích-ba chăng? Vả, từ Gia-be trong xứ Ga-la-át,
chẳng có ai đến vào trong trại quân tại hội đồng;
9. vì khi tu bộ dân, thì chẳng thấy có người Ga-la-át nào của dân Gia-be ở xứ
Ga-la-át.
10. Hội chúng bèn sai đến Gia-be một muôn hai ngàn người mạnh mẽ hơn hết, và
truyền lịnh rằng: Hãy đi, dùng gươm giết dân cư của Gia-be ở xứ Ga-la-át, luôn
với người nữ và con trẻ.
11. Nầy là điều các ngươi sẽ làm: Hãy tận diệt mọi người nam luôn với mọi người
nữ đã làm bạn một người nam.
12. Chúng tìm được trong dân Gia-be ở xứ Ga-la-át, bốn trăm con gái đồng trinh
chưa làm bạn với người nam, bèn dẫn chúng nó về trại quân tại Si-lô, ở trong xứ
Ca-na-na.
13. Toàn hội chúng sai sứ đến người Bên-gia-min rút ở nơi hòn đá Rim-môn đặng
giảng hòa cho chúng.
14. Người Bên-gia-min bèn trở về; dân Y-sơ-ra-ên gả cho chúng những người nữ
mình đã dung thứ, để còn sống trong số những người nữ Gia-be ở xứ Ga-la-át;
nhưng không đủ cho mọi người.
15. Vậy, dân sự ăn năn về việc Bên-gia-min, vì Ðức Giê-hô-va có làm khuyết trong
các chi phái Y-sơ-ra-ên.
16. Các trưởng lão của hội chúng nói: Bởi những người nữ của chi phái
Bên-gia-min bị tuyệt diệt, thì chúng ta phải làm sao đặng kiếm vợ cho những
người còn lại?
17. Lại tiếp rằng: Những người còn sống sẽ nhận được sản nghiệp thuộc về
Bên-gia-min, kẻo một chi phái bị truất khỏi Y-sơ-ra-ên chăng.
18. song chúng chẳng thế gả con gái chúng ta cho họ được, vì dân Y-sơ-ra-ên có
lập lời thề nầy: Ðáng rủa sả cho kẻ nào gả một người vợ cho Bên-gia-min!
19. Vậy, chúng nói: Kìa, tại Si-lô, ở về hướng bắc Bê-tên, phía đông của con
đường đi từ Bê-tên lên Si-chem và phía nam Lê-bô-na, mỗi năm người ta giữ một lễ
cho Ðức Giê-hô-va.
20. Chúng bèn khuyên người Bên-gia-min rằng: Hãy đi phục trong vườn nho;
21. hễ khi thấy các con gái của Si-lô đi ra đặng múa hát rập nhau, thì các ngươi
hãy ra khỏi vườn nho, rồi mỗi người trong các ngươi phải cướp lấy một người vợ
trong bọn gái trẻ của Si-lô đó; đoạn, trở về xứ Bên-gia-min.
22. Khi cha hay anh chúng nó đến kiện cùng chúng ta, chúng ta sẽ đáp rằng: xin
hãy làm ơn cho chúng tôi mà gả chúng nó cho họ, vì trong giặc giã nầy, chúng tôi
không thế cưới một người vợ cho mỗi người nam trong họ. Lại nữa, chẳng phải
chính các anh em đã gả chúng nó cho họ; vì nếu như vậy, chắc anh em phải mắc
tội.
23. Người Bên-gia-min bèn làm như vậy; trong bọn người nữ múa hát, chúng cướp
lấy một số người vợ bằng số của mình, rồi đi trở về sản nghiệp mình. Chúng xây
đắp thành lại, và ở tại đó.
24. Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên ai nấy đều trở về trong chi phái và họ hàng mình; từ
nơi đó mỗi người đi về sản nghiệp mình.
25. Ðương lúc đó, không có vua trong Y-sơ-ra-ên; ai nấy làm theo ý mình lấy làm
phải.