[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24]
2 Sa-mu-ên 1
chọn đoạn khác
1. Sau khi Sau-lơ thác, và Ða-vít đã thắng dân A-ma-lét trở về rồi, thì ở
Xiết-lác hai ngày.
2. Ngày thứ ba, xảy có một người ở dinh Sau-lơ trở về, quần áo rách rưới, đầu
đóng bụi, đến trước mặt Ða-vít, sấp mình xuốn đất mà lạy.
3. Ða-vít hỏi người rằng: Người ở đâu đến? Thưa rằng: Tôi ở trại quân Y-sơ-ra-ên
thoát khỏi.
4. Ða-vít nói: Vậy, việc xảy ra sao? Hãy thuật cho ta. Người thưa: Dân sự đã
trốn khỏi chiến trường, và có nhiều người trong họ bị ngã chết; Sau-lơ và
Giô-na-than, con trai người, cũng đều chết nữa.
5. Ða-vít hỏi người trai trẻ đem tin ấy rằng: Làm sao ngươi biết Sau-lơ và con
trai người đã chết?
6. Người trai trẻ đem tin ấy thưa rằng: Tình cờ tôi đi qua núi Ghinh-bô-a, thấy
Sau-lơ nương trên cây giáo mình. Xe và lính kị theo gần kịp người.
7. Người xây lại thấy tôi và gọi tôi. Tôi thưa rằng: Có tôi đây.
8. Người nói cùng tôi rằng: Ngươi là ai: Tôi thưa: Tôi là dân A-ma-léc.
9. Người bèn tiếp: Hãy lại gần giết ta đi, vì ta bị xây xẩm, nhưng hãy còn sống.
10. Vậy, tôi đến gần và giết người đi, vì tôi biết người bại trận, không còn
sống được. Ðoạn, tôi lấy mão triều thiên trên đầu người và vòng vàng nơi cánh
tay người, mà đem về đây cho chúa tôi.
11. Ða-vít bèn xé quần áo mình; hết thảy những người đi theo cũng đều làm như
vậy.
12. Kế ấy, chúng để tang, khóc lóc, và nhịn đói cho đến chiều tối vì Sau-lơ, vì
Giô-na-than, con trai người, vì dân sự của Ðức Giê-hô-va, và vì nhà Y-sơ-ra-ên,
bởi chúng đã bị gươm ngã chết.
13. Ða-vít hỏi người trai trẻ đem tin nầy rằng: Ngươi ở đâu đến? Người thưa rằng:
Tôi là con trai của một người ngoại bang, tức con của một người A-ma-léc.
14. Ða-vít nói rằng: Cớ sao ngươi không sợ giơ tay lên giết kẻ chịu xức dầu của
Ðức Giê-hô-va?
15. Huyết ngươi đổ lại trên đầu ngươi! Miệng ngươi đã làm chứng về ngươi, vì
ngươi đã nói rằng: Chính tôi đã giết đấng chịu xức dầu của Ðức Giê-hô-va.
16. Ðoạn, Ða-vít gọi một người trai trẻ mà nói rằng: Hãy lại gần, xông đánh hắn!
Người ấy đánh hắn, và hắn chết.
17. Bây giờ, Ða-vít làm bài ai ca nầy về Sau-lơ và Giô-na-than, con trai Sau-lơ,
18. mà truyền dạy cho các con trẻ Giu-đa: Ấy là bài ai ca về Cung, chép trong
sách kẻ công bình:
19. Ôi! Y-sơ-ra-ên! kẻ danh vọng của ngươi đã thác trên gò nỗng ngươi! Nhơn sao
các kẻ anh hùng nầy bị ngã chết?
20. Chớ đi tuyên cáo điều đó trong Gát, Chớ rao truyền sự ấy trong các đường phố
Ách-ca-lôn. e các con gái Phi-li-tin vui vẻ, Và các con gái kẻ không chịu cắt bì
mừng rỡ chăng?
21. Hỡi núi Ghinh-bô-a! Nguyện sương móc và mưa chẳng sa xuống trên ngươi, Và
chẳng có đồng ruộng sanh sản vật dùng làm của lễ đầu mùa; Vì tại nơi đó, cái
khiên của anh hùng bị nhơ nhuốc, Tức là cái khiên của Sau-lơ, nó sẽ chẳng hề
được xức dầu nữa.
22. Cây cung của Giô-na-than chẳng hề trở về Mà không dính đầy huyết kẻ chết, và
mỡ của người dõng sĩ; Cây gươm của Sau-lơ không hề trở về mà không vinh quang.
23. Khi còn sống, Sau-lơ và Giô-na-tha yêu nhau đẹp nhau, Lúc chết chẳng lìa
khỏi nhau; Hai người vốn lẹ hơn chim ưng, Mạnh hơn con sư tử!
24. Hỡi con gái Y-sơ-ra-ên, hãy khóc về Sau-lơ, Người đã mặc cho các ngươi áo
xống màu đỏ điều xa xí, Trao giồi áo xống các ngươi bằng đồ vàng.
25. Cớ sao người dõng sĩ ngã giữa cơn trận? Nhân sao Giô-na-than thác trên gò
nỗng các ngươi?
26. Hỡi Giô-na-than, anh tôi, lòng tôi quặn thắt vì anh. Anh làm cho tôi khoái
dạ; Nghĩa bầu bạn của anh lấy làm quí hơn tình thương người nữ.
27. Cớ sao những anh hùng bị ngã xuống? Nhân sao các binh khí họ bị bẻ gãy?
2 Sa-mu-ên 2
chọn đoạn khác
1. Sau điều đó, Ða-vít cầu vấn Ðức Giê-hô-va như vầy: Tôi có nên đi lên trong
một thành nào của xứ Giu-đa chăng? Ðức Giê-hô-va đáp cùng người rằng: Hãy đi lên.
Ða-vít tiếp: Tôi phải lên trong thành nào? Ðức Giê-hô-va đáp: Hếp-rôn.
2. Ða-vít đi đến đó, đem theo hai người vợ, là A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in,
nguyên là vợ của Na-banh ở Cạt-mên.
3. Ða-vít cũng đem các người ở cùng mình đi lên, mỗi người với gia quyến mình,
mà ở trong các thành của địa phận Hếp-rôn.
4. Những người Giu-đa đi đến đó, và xức dầu cho Ða-vít làm vua nhà Giu-đa. Người
ta đến nói cho Ða-vít rằng: Dân ở Gia-be đã chôn Sau-lơ.
5. Ða-vít bèn sai sứ đến cùng dân sự Gia-be trong Ga-la-át, mà nói rằng: Nguyện
Ðức Giê-hô-va ban phước cho các ngươi, vì các ngươi đã có lòng nhơn từ đối cùng
Sau-lơ, chúa các ngươi, mà chôn người!
6. Nguyện Ðức Giê-hô-va lấy nhơn từ và thành thực mà đối lại cùng các ngươi! Còn
ta, cũng sẽ làm điều thiện cho các ngươi, bởi vì các ngươi đã làm như vậy.
7. Nguyện cho tay các ngươi được mạnh, khá tỏ mình ra người hào kiệt; vì Sau-lơ,
chúa các ngươi đã thác, và nhà Giu-đa đã xức dầu cho ta làm vua của họ.
8. Bấy giờ Áp-ne, quan tổng binh của Sau-lơ, bắt Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ
mà đưa qua Ma-ha-na-im,
9. lập người làm vua Ga-la-át, A-sự-rít, Gít-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia-min, và cả
Y-sơ-ra-ên.
10. Khi Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, khởi cai trị Y-sơ-ra-ên, thì đã được
bốn mươi tuổi, và người cai trị hai năm. Chỉ có nhà Giu-đa theo Ða-vít mà thôi.
11. Thì giờ Ða-vít ở Hếp-rôn, cai trị trên nhà Giu-đa, là bảy năm sáu tháng.
12. Vả, Áp-ne, con trai của Nê-rơ và các tôi tớ của Ích-bô-sết, con trai của
Sau-lơ, ở Ma-ha-na-im kéo ra đặng đi đến Ga-ba-ôn.
13. Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, và các tôi tớ của Ða-vít, cũng kép ra; hai
bên gặp nhau tại lối hồ Ga-ba-ôn, rồi bọn nầy ngồi ở bên nầy hồ, và bọn khác
ngồi ở bên kia.
14. Bấy giờ, Áp-ne nói cùng Giô-áp rằng: Những kẻ trai trẻ nầy hãy chỗi dậy và
trửng giỡn tại trước mặt chúng ta. Giô-áp nói: Chúng nó khá chổi dậy.
15. Vậy, chúng nó chổi dậy, đi tới số bằng nhau, mười hai người Bên-gia-min vì
Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ, và mười hai người trong các tôi tớ của Ða-vít.
16. Mỗi người bèn nắm đầu kẻ cừu địch mình, đâm gươm vào hông, và thảy đều ngã
chết cùng nhau; chỗ đó bèn gọi là đồng Gươm, ở trong Ga-ba-ôn.
17. Trong ngày đó có một chiến đấu rất dữ, Áp-ne và những người Y-sơ-ra-ên đều
bị các tôi tớ của Ða-vít đánh bại.
18. Ở đó, có ba con trai của Xê-ru-gia, là Giô-áp, A-bi-sai, và A-sa-ên. Vả, A-sa-ên
chạy lẹ làng như một con hoàng dương rừng.
19. Người đuổi theo Áp-ne, không xây qua khỏi người, hoặc về bên hữu hay là bề
bên tả.
20. Vậy, Áp-ne ngó lại sau, và hỏi rằng: Có phải ngươi là A-sa-ên chăng? Người
đáp: Phải, ấy là ta.
21. Áp-ne nói cùng người rằng: Hãy đi qua phía hữu hay là phía tả, xông vào một
người trong bọn trai trẻ, và lấy khí giới nó đi. Nhưng A-sa-ên không muốn xây
khỏi người.
22. Áp-ne lại nói cùng A-sa-ên rằng: Hãy xây khỏi ta, cớ sao buộc ta phải đánh
giết ngươi nằm sải xuống đất? Ví bằng giết ngươi, ta dễ nào còn dám ngó mặt
Giô-áp là anh ngươi?
23. Bởi người không khứng lánh đi, Áp-ne bèn lấy cán giáo mình đâm người nơi
bụng, thấu đến sau lưng. A-sa-ên té xuống và chết tại chỗ; hết thảy người nào
đến chỗ A-sa-ên ngã xuống chết, đều dừng lại tại đó.
24. Giô-áp và A-bi-sai đuổi theo Áp-ne; khi hai người đến gò A-ma đối ngang Ghi-a,
về hướng đồng vắng Ga-ba-ôn, thì mặt trời đã lặn.
25. Dân Bên-gia-min hiệp lại cùng Áp-ne, làm thành một đạo, và dừng lại trên
chót một gò nỗng.
26. Áp-ne bèn la lớn cùng Giô-áp rằng: Vậy, lưỡi gươm chưa thôi hủy diệt sao?
Ngươi há chẳng biết cuối cùng sẽ là khổ sao? Ngươi không truyền lịnh cho dân sự
thôi đuổi theo anh em mình cho đến chừng nào?
27. Giô-áp đáp rằng: Ta chỉ Ðức Chúa Trời hằng sống mà thề rằng, nếu ông chẳng
nói chi, thì dân sự không thôi đuổi theo anh em mình trước khi sáng mai.
28. Giô-áp truyền thổi kèn, hết thảy dân sự đều dừng lại, thôi đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên,
và không chiến đấu nữa.
29. Áp-ne và các kẻ theo người trọn đêm đó đi ngang qua đồng bằng, sang sông
Giô-đanh, trải khắp Bít-rôn, rồi đến Ma-ha-na-im.
30. Giô-áp cũng thôi đuổi theo Áp-ne trở về, hiệp hết thảy dân sự: trong các đầy
tớ của Ða-vít thì thiếu mười chín người và A-sa-ên.
31. Các tôi tớ của Ða-vít có đánh chết ba trăm sáu mươi người trong dân
Bên-gia-min và thủ hạ của Áp-ne.
32. Chúng đem A-sa-ên, chôn trong mộ của cha người tại Bết-lê-hem. Ðoạn, Giô-áp
và các thủ hạ người đi trọn đêm, rạng đông đến Hếp-rôn.
2 Sa-mu-ên 3
chọn đoạn khác
1. Nhà Ða-vít và nhà Sau-lơ giao chiến nhau lâu ngày; nhưng Ða-vít càng ngày
càng mạnh, còn nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu.
2. Trong khi ở tại Hếp-rôn, Ða-vít sanh nhiều con trai. Con trưởng nam là
Am-nôn, do A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên;
3. con thứ nhì là Ki-lê-áp, do A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh ở Cạt-mên;
con thứ ba là Áp-ra-lôn; mẹ người là Ma-a-ca, con gái của Thanh-mai, vua
Ghê-su-rơ;
4. con thứ tư là A-đô-ni-gia, con trai của Ha-ghít; con thứ năm là Se-pha-tia,
con trai của A-bi-tanh;
5. và con thứ sáu là Dít-rê-am, do Éc-la là vợ Ða-vít. Ðó là những con trai đã
sanh cho Ða-vít, trong khi người ở tại Hếp-rôn.
6. Trọn trong lúc nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít tranh chiến nhau, thì Áp-ne binh vị
nhà Sau-lơ.
7. Vả, Sau-lơ có một vợ lẽ, tên là Rít-ba, con gái của A-gia. Ích-bô-sết nói
cùng Áp-ne rằng: Cớ sau ngươi đến cùng vợ lẽ của cha ta?
8. Áp-ne lấy làm giận lắm về các lời của Ích-bô-sết, mà nói rằng: Tôi há là đầu
chó mà hầu việc Giu-đa sao? Hiện nay tôi hết lòng phú mình cho nhà của Sau-lơ,
cha vua, cho các anh em bằng hữu vua, không để cho vua phải sa vào tay của
Ða-vít; mà ngày nay vua lại trách tôi về lỗi phạm với người nữ nầy!
9. Nguyện Ðức Chúa Trời phạt tôi cách nặng nề, nếu tôi chẳng vì Ða-vít làm thành
mọi điều Ðức Giê-hô-va đã hứa cùng người:
10. tức là dời nước khỏi nhà Sau-lơ qua nhà Ða-vít, và lập ngôi Ða-vít trên
Y-sơ-ra-ên và trên Giu-đa, từ Ðan cho đến Bê-e-Sê-ba.
11. Ích-bô-sết không dám đáp một lời nào cùng Áp-ne, bởi vì sợ người.
12. Áp-ne sai sứ đến Ða-vít, đặng thay mình nói rằng: Xứ sẽ thuộc về ai? Hãy lập
giao ước với tôi, tay tôi sẽ giúp ông, đặng hiệp lại cả Y-sơ-ra-ên cho ông.
13. Ða-vít đáp: Phải lắm; ta sẽ lập giao ước với ngươi. Ta chỉ xin ngươi một
điều, là khi ngươi đến thăm ta, chớ đến ra mắt ta trước khi chưa dẫn Mi-canh,
con gái của Sau-lơ đến.
14. Ða-vít bèn sai sứ giả đến Ích-bô-sết con trai của Sau-lơ mà nói rằng: Hãy
trả lại Mi-canh, vợ ta, mà ta đã cưới bằng sinh lễ một trăm dương bì Phi-li-tin.
15. Ích-bô-sết bèn sai người bắt nàng nơi nhà chồng nàng, là Pha-ti-ên, con trai
của La-ít
16. Chồng nàng vừa đưa đi vừa khóc, theo đến Ba-hu-rim. Ðoạn, Áp-ne nói với
người rằng: Hãy đi, trở về nhà ngươi. Rồi Pha-ti-ên trở về.
17. Áp-ne nói cùng các trưởng lão Y-sơ-ra-ên rằng: Ðã lâu nay, các ông ao ước
được Ða-vít làm vua.
18. Vậy bây giờ, hãy làm đi; vì Ðức Giê-hô-va có phán cùng Ða-vít rằng: Ấy bởi
Ða-vít, tôi tớ ta, mà ta sẽ giải cứu dân Y-sơ-ra-ên ta khỏi tay dân Phi-li-tin
và khỏi tay mọi kẻ thù nghịch họ.
19. Áp-ne cũng nói như lời ấy cùng dân Bên-gia-min; đoạn người đi đến Hếp-rôn,
để tỏ cho Ða-vít biết sự nghị định của Y-sơ-ra-ên và của cả nhà Bên-gia-min.
20. Vậy, Áp-ne đi đến Ða-vít tại Hếp-rôn, đem theo hai mươi người; rồi Ða-vít
bày một tiệc đãi Áp-ne cùng những kẻ đi theo người.
21. Áp-ne bèn nói cùng Ða-vít rằng: Tôi sẽ đi hội hiệp lại cả dân Y-sơ-ra-ên đến
cùng vua, là chúa tôi, hầu cho chúng lập giao ước với chúa, và chúa sẽ làm vua
cho cả Y-sơ-ra-ên, y như lòng chúa ước ao. Vậy, Ða-vít cho Áp-ne về, và người đi
bình yên.
22. Vả, đầy tớ của Ða-vít đi cùng Giô-áp đánh quân thù nghịch trở về, có đem
nhiều của giặc. Áp-ne chẳng còn ở cùng Ða-vít tại Hếp-rôn, vì Ða-vít đã cho
người về, và người đi bình an.
23. Vậy, Giô-áp cùng cả đạo binh trở về; người có đem tin cho người hay rằng:
Áp-ne, con trai Nê-rơ, đã đến cùng vua, vua để cho người về, và người đi bình
yên.
24. Giô-áp bèn đến cùng vua mà hỏi rằng: Vua có làm điều chi? Kìa, Áp-ne đã đến
nhà vua, cớ sau đã cho người đi về như vậy?
25. Vua biết Áp-ne, con trai của Nê-rơ, chớ; người đến chỉ để gạt vua, để rình
các đường đi ra đi vào của vua, và đặng biết mọi điều vua làm.
26. Ðoạn, Giô-áp lui khỏi Ða-vít, sai những sứ giả theo Áp-ne nối gót mà diệu
người từ hồ chứa nước Si-ra về, mà không cho Ða-vít hay.
27. Khi Áp-ne trở về Hếp-rôn, Giô-áp đem người riêng ra trong cửa thành, dường
muốn nói việc kín cùng người; ở đó bèn đâm người trong bụng và giết đi, đặng báo
thù huyết cho A-sa-ên, em của Giô-áp.
28. Ða-vít liền hay, bèn nói rằng: Ta và nước ta vô tội đời đời trước mặt Ðức
Giê-hô-va về huyết của Áp-ne, con trai Nê-rơ.
29. Nguyện huyết ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên cả nhà cha người! Nguyện nhà
Giô-áp chẳng thiếu người bị bịnh bạch trược, bịnh phung, kẻ bại xuội, kẻ bị gươm
ngã chết, kẻ thiếu bánh ăn!
30. Giô-áp và A-bi-gia, em người, giết Áp-ne là như vậy; bởi vì Áp-ne đã giết
A-sa-ên, em của hai người, sau khi chiến trận tại Ga-ba-ôn.
31. Ða-vít nói cùng Giô-áp và cả dân sự theo người rằng: Hãy xé áo các ngươi,
thắt bao nơi lưng, và than khóc Áp-ne. Trước Ða-vít đi theo sau linh cữu.
32. Khi chúng đã chôn Áp-ne tại Hếp-rôn rồi, vua cất tiếng lên khóc tại mồ
Áp-ne; cả dân sự cũng khóc.
33. Vua làm một bài điếu Áp-ne rằng: Áp-ne há đáng chết như kẻ ngu dại chết sao?
34. Tay ngươi chẳng bị trói, chơn người cũng chẳng mang xiềng; Ngươi ngã chết
khác nào người ta ngã trước mặt kẻ sát nhơn.
35. Nghe lời nầy, cả dân sự đều khóc. Ðoạn, hết thảy đến gần xin người ăn ít
miếng bánh trước khi hết ngày; nhưng Ða-vít thề rằng: Nếu trước khi mặt trời
lặn, ta ăn một miếng bánh hay là vật chi khác, nguyện Ðức Giê-hô-va phạt ta cách
nặng nề.
36. Dân sự đều để ý vào đó và lấy làm tốt lành, chẳng có điều gì vua làm mà
chúng không lấy làm tốt lành.
37. Như vậy, trong ngày đó, dân Y-sơ-ra-ên nhìn biết rằng vua chẳng can gì đến
tội giết Áp-ne, con trai của Nê-rơ.
38. Vua nói cùng các đầy tớ mình rằng: Một quan trưởng, một đại nhơn trong
Y-sơ-ra-ên đã thác ngày nay; các ngươi há chẳng biết sao?
39. Về phần ta, ngày nay hãy còn yếu, dẫu rằng ta đã chịu xức dầu lập làm vua;
và những kẻ kia, là các con trai của Xê-ru-gia, là cường bạo cho ta quá. Nguyện
Ðức Giê-hô-va báo kẻ làm ác nầy, tùy sự ác của nó!
2 Sa-mu-ên 4
chọn đoạn khác
1. Khi con trai của Sau-lơ hay rằng Áp-ne đã thác tại Hếp-rôn, thì sờn lòng rủn
chí, và cả Y-sơ-ra-ên đều bối rối.
2. Vả, con trai Sau-lơ có hai đội trưởng, một người tên là Ba-a-na, một người
tên là Rê-cáp: hai người là con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt về chi phái
Bên-gia-min,
3. mặc dầu chúng đã chạy trốn nơi Ghi-tha-im, là nơi chúng ở cho đến ngày nay.
4. Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, có một con trai bại chơn: khi tin Sau-lơ và
Giô-na-than thác ở Gít-rê-ên thấu đến, thì nó đã được năm tuổi. Vú nó đem nó
chạy trốn; trong cơn lật đật trốn, nó té, nên nỗi nó trở nên què. Tên nó là
Mê-phi-bô-sết.
5. Hai con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt, là Rê-cáp và Ba-a-na, trong lúc trời
nắng ban ngày, đi đến nhà Ích-bô-sết, người đương nằm nghỉ trưa.
6. Hai người đi tuốt đến giữa nhà, giả đò lấy lúa mì, rồi đâm bụng Ích-bô-sết;
đoạn Rê-cáp và Ba-a-na, anh người, trốn đi.
7. Vậy, hai người đi vào nhà Ích-bô-sết, trong khi người nằm nghỉ trên giường
tại phòng ngủ, đánh giết người; đoạn cắt lấy đầu người, rồi bắt đường đồng bằng
mà đi trọn đêm.
8. Hai người đem đầu Ích-bô-sết về Hếp-rôn, dâng cho vua Ða-vít, mà rằng: Nầy là
đầu của Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, kẻ thù nghịch vua, vẫn toan hại mạng
sống vua; ngày nay Ðức Giê-hô-va đã báo thù Sau-lơ và dòng dõi người cho vua, là
chúa tôi.
9. Nhưng Ða-vít đáp cùng Rê-cáp và Ba-a-na con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt, mà
rằng: Ta chỉ Ðức Giê-hô-va hằng sống, là Ðấng đã cứu ta khỏi các hoạn nạn, mà
thề rằng:
10. Ta đã sai bắt kẻ đã đến thuật cho ta hay rằng Sau-lơ đã thác, và tư tưởng
rằng mình là một sứ giả đem tin lành; ta đã giết kẻ đó tại Xiếc-lác đặng trả
công cho một sự báo tin dường ấy.
11. Phương chi những kẻ hung ác đã giết một người lành nằm trên giường tại trong
nhà mình! Vậy, ta há chẳng nên đòi huyết người lại nơi tay các ngươi, và diệt
các ngươi khỏi đất sao?
12. Ða-vít bèn truyền lịnh các đầy tớ mình giết hai người đó. Chúng chặt tay và
chơn họ, rồi treo thây gần bên ao Hếp-rôn. Ðoạn, chúng lấy đầu của Ích-bô-sết,
chôn trong mồ Áp-ne, tại Hếp-rôn.
2 Sa-mu-ên 5
chọn đoạn khác
1. Bấy giờ, hết thảy các chi phái Y-sơ-ra-ên đến cùng Ða-vít tại Hếp-rôn, mà nói
rằng: Chúng tôi đây vốn là cốt nhục của vua.
2. Ðã từ xưa, khi Sau-lơ còn cai trị chúng tôi, chính vua đã dắt Y-sơ-ra-ên ra
trận và đem họ về. Ðức Giê-hô-va có phán cùng vua rằng: Ngươi sẽ chăn dân sự ta,
và làm vua của Y-sơ-ra-ên.
3. Vậy, hết thảy các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đến cùng vua tại Hếp-rôn, vua Ða-vít
lập giao ước với họ tại Hếp-rôn, trước mặt Ðức Giê-hô-va, và chúng xức dầu cho
Ða-vít làm vua của Y-sơ-ra-ên.
4. Khi Ða-vít khởi trị vì, tuổi đã được ba mươi; người cai trị bốn mươi năm.
5. Tại Hếp-rôn, Ða-vít trị vì trên Giu-đa bảy năm sáu tháng; rồi tại
Giê-ru-sa-lem, người trị vì trên cả dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa ba mươi ba năm.
6. Vua và các thủ hạ kéo đến Giê-ru-sa-lem, đánh dân Giê-bu-sít, vốn ở tại xứ
nầy. Chúng nó nói cùng Ða-vít rằng: Ngươi chớ vào đây: những kẻ đui và què, đủ
mà xô đuổi người đi! người là muốn nói: Ða-vít sẽ không vào đây được.
7. Nhưng Ða-vít hãm lấy đồn Si-ôn: ấy là thành Ða-vít.
8. Trong ngày đó, Ða-vít nói rằng: Phàm người nào đánh dân Giê-bu-sít, nhào
xuống khe kẻ què và kẻ đui chúng nó, tức những kẻ cừu địch của Ða-vít, (sẽ được
làm đầu mục và quan trưởng). Bởi cớ đó có tục ngữ rằng: Kẻ đui và kẻ què đều sẽ
chẳng vào nhà nầy.
9. Ða-vít ở trong đồn, đặt tên là thành Ða-vít; người xây vách tứ vi từ Mi-lô
trở về trong.
10. Ða-vít càng ngày càng cường thạnh, và Giê-hô-va là Ðức Chúa Trời vạn quân ở
cùng người.
11. Hi-ram, vua thành Ty-rơ, sai sứ đến Ða-vít, đem theo gỗ bá hương, thợ mộc,
thợ đá đặng xây cất một cái đền cho Ða-vít.
12. Bấy giờ, Ða-vít nhìn biết rằng Ðức Giê-hô-va đã lập mình làm vua trên
Y-sơ-ra-ên, và khiến nước mình được thạnh vượng vì cớ dân Y-sơ-ra-ên của Ngài.
13. Sau khi Ða-vít từ Hếp-rôn đến, thì còn cưới thêm những hầu và vợ ở
Giê-ru-sa-lem; lại sanh thêm cho người những con trai con gái khác.
14. Nầy là tên các con trai sanh cho người tại thành Giê-ru-sa-lem: Sa-mua,
Sô-báp, Na-than, Sa-lô-môn,
15. Di-ba, Ê-li-sua, Nê-phéc, Gia-phia,
16. Ê-li-sa-ma, Ê-li-gia-đa, và Ê-li-phê-lết.
17. Khi dân Phi-li-tin biết Ða-vít đã chịu xức dầu làm vua Y-sơ-ra-ên rồi, thì
kéo ra đặng đánh người. Ða-vít hay điều đó, bèn đi đến đồn.
18. Dân Phi-li-tin đi đến bủa ra trong trũng Rê-pha-im.
19. Bấy giờ, Ða-vít cầu vấn Ðức Giê-hô-va, mà rằng: Tôi phải lên đánh dân
Phi-li-tin chăng? Ðức Giê-hô-va đáp cùng Ða-vít rằng: Hãy đi lên, vì hẳn ta sẽ
phó dân Phi-li-tin vào tay ngươi.
20. Vậy, Ða-vít kéo đến Ba-anh-Phê-rát-sim, là nơi người đánh dân đó; và người
nói rằng: Ðức Giê-hô-va đã đánh vỡ các kẻ thù nghịch tôi khỏi trước mặt tôi khác
nào nước chảy. Bởi cớ đó, người đặt tên chỗ nầy là Ba-anh-Phê-rát-sim.
21. Dân Phi-li-tin bỏ lại các thần tượng của chúng nó tại đó; Ða-vít và thủ hạ
người lấy đem đi.
22. Dân Phi-li-tin trở lại lần thứ nhì, và bủa ra trong trũng Rê-pha-im.
23. Ða-vít cầu vấn Ðức Giê-hô-va, Ngài đáp rằng: Ngươi chớ đi lên; hãy đi vòng
phía sau chúng nó, rồi ngươi sẽ tới chúng nó về hướng cây dâu.
24. Và khi nào ngươi nghe tiếng bước trên ngọn cây dâu, bấy giờ hãy lật đật xông
tới, vì chính trong lúc đó, Ðức Giê-hô-va sẽ đi trước ngươi đặng hãm đánh đạo
quân Phi-li-tin.
25. Ða-vít làm mọi điều Ðức Giê-hô-va đã phán đặn người; người đánh đuổi dân
Phi-li-tin từ Ghê-ba cho đến Ghê-xe.
2 Sa-mu-ên 6
chọn đoạn khác
1. Ða-vít lại nhóm hiệp hết thảy những người kén chọn của Y-sơ-ra-ên, số chừng
ba vạn người.
2. Ðoạn, người chỗi dậy, có và dân sự đồng theo, đi từ Ba-lê ở xứ Giu-đa đặng
thỉnh hòm của Ðức Chúa Trời lên; trước hòm ấy dân cầu khẩn danh Chúa, tức là
chánh danh Ðức Giê-hô-va vạn quân, vẫn ngự ở giữa chê-ru-bin tại trên hòm ấy.
3. Chúng để hòm của Ðức Chúa Trời trên một cái xe mới, rồi đem đi khỏi nhà
A-bi-na-đáp, ở tại trên gò nỗng; U-xa và A-hi-giô, con trai A-bi-na-đáp, dẫn cái
xe mới đó.
4. Vậy, chúng dời hòm khỏi nhà A-bi-na-đáp ở tại trên gò nỗng: U-xa đi gần bên
hòm của Ðức Chúa Trời, còn A-hi-giô đi trước hòm.
5. Ða-vít và cả nhà Y-sơ-ra-ên đều múa hát trước mặt Ðức Giê-hô-va với đủ thứ
nhạc khí bằng gỗ bá hương, đờn cầm, đờn sắt, trống, bạt, và mã la.
6. Khi đến sân đạp lúc của Na-côn, U-xa giơ tay lên nắm hòm của Ðức Chúa Trời,
bởi vì những con bò vấp ngã.
7. Cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng U-xa; Ðức Chúa Trời hành
hại người vì cớ lầm lỗi người, và người chết tại đó, gần bên hòm của Ðức Chúa
Trời.
8. Ða-vít lấy làm buồn thảm, vì Ðức Giê-hô-va đã hành hại U-xa, và người ta gọi
chỗ ấy là Hành hại U-xa cho đến ngày nay.
9. Trong ngày đó, Ða-vít sợ Ðức Giê-hô-va và nói rằng: Hòm của Ðức Giê-hô-va sẽ
thế nào vào nhà ta được?
10. Vậy Ða-vít không muốn để hòm của Ðức Giê-hô-va đến nhà mình tại trong thành
Ða-vít; bèn biểu dẫn vào trong nhà Ô-bết-Ê-đôm, là người Gát.
11. Như vậy, hòm của Ðức Giê-hô-va ở ba tháng trong nhà Ô-bết-Ê-đôm, người Gát;
Ðức Giê-hô-va ban phước cho Ô-bết-Ê-đôm và cả nhà người.
12. Người ta đến nói cùng vua Ða-vít rằng: Ðức Giê-hô-va đã ban phước cho nhà
Ô-bết-Ê-đôm và mọi vật thuộc về người, vì cớ hòm của Ðức Chúa Trời. Ða-vít bèn
đi thỉnh hòm của Ðức Chúa Trời ở nhà Ô-bết-Ê-đôm đến trong thành Ða-vít cách rất
vui mừng.
13. Khi những người khiêng hòm của Ðức Chúa Trời đã đi sáu bước, thì Ða-vít tế
một con bò đực và một con thú mập béo.
14. Ða-vít mặc áo ê-phót vải gai, nhảy múa hết sức tại trước mặt Ðức Giê-hô-va.
15. Ấy Ða-vít và cả nhà Y-sơ-ra-ên lấy tiếng vui mừng và tiếng kèn thổi mà thỉnh
hòm của Ðức Giê-hô-va lên là như vậy.
16. Nhưng khi hòm của Ðức Giê-hô-va vào thành Ða-vít, thì Mi-canh, con gái của
Sau-lơ, dòm ngang qua cửa sổ, thấy Ða-vít múa nhảy trước mặt Ðức Giê-hô-va, thì
trong lòng khinh bỉ người.
17. Vậy, chúng đem hòm của Ðức Giê-hô-va vào, đặt tại chỗ, giữa trại Ða-vít đã
dựng cho hòm đó; rồi Ða-vít dâng của lễ thiêu và của lễ thù ân tại trước mặt Ðức
Giê-hô-va.
18. Khi Ða-vít đã dâng của lễ thiêu và các của lễ thù ân, thì người nhơn danh
Ðức Giê-hô-va vạn quân mà chúc phước cho dân sự;
19. người phát cho hết thảy dân chúng Y-sơ-ra-ên, bất luận nam hay nữ, mỗi người
một ổ bánh, một miếng thịt, và một bánh nho. Ðoạn, hết thảy ai về nhà nấy.
20. Ða-vít cũng trở về đặng chúc phước cho nhà mình; nhưng Mi-canh, con gái của
Sau-lơ, đến đón người, mà nói rằng: Hôm nay vua Y-sơ-ra-ên được vinh hiển thay,
mà ở trần trước mặt các con đòi của tôi tớ vua, làm như một kẻ không ra gì vậy!
21. Ða-vít đáp với Mi-canh rằng: Ấy tại trước mặt Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đã chọn
lấy ta làm hơn cha nàng và cả nhà người, lập ta làm vua chúa Y-sơ-ra-ên, là dân
của Ðức Giê-hô-va; phải, trước mặt Ðức Giê-hô-va, ta có hát múa.
22. Ta sẽ hạ mình xuống nhiều hơn nữa, tự xem mình là hèn mạt; dầu vậy, những
con đòi nàng nói đó lại sẽ tôn kính ta.
23. Vì vậy, Mi-canh, con gái Sau-lơ, không sanh con cho đến ngày nàng thác.
2 Sa-mu-ên 7
chọn đoạn khác
1. Khi vua đã ngự trong cung mình, và Ðức Giê-hô-va đã giải cứu người khỏi các
kẻ thù nghịch chung quanh mình, khiến cho người được bình an,
2. thì vua nói cùng tiên tri Na-than rằng: Hãy xem, ta ngự trong cái cung bằng
bá hương, còn hòm của Ðức Chúa Trời lại ở dưới màn trướng.
3. Na-than thưa cùng vua rằng: Hễ trong lòng vua có ý làm gì, thì hãy làm, vì
Ðức Giê-hô-va ở cùng vua.
4. Nhưng trong lúc ban đêm, có lời của Ðức Giê-hô-va phán cùng Na-than rằng:
5. Hãy đi nói cùng Ða-vít, tôi tớ ta, rằng: Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Người há
sẽ xây cho ta một cái đền để ta ngự tại đó sao?
6. Ngươi biết từ ngày ta đưa dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô cho đến ngày
nay, ta chẳng có ngự trong đền nào, nhưng hằng đi đó đây dưới trại và nhà tạm.
7. Khắp nơi nào ta ngự qua với dân Y-sơ-ra-ên, ta há có phán lời gì cùng một
trưởng nào trong các chi phái Y-sơ-ra-ên, là kẻ ta dặn chăn dân sự ta, sao? Ta
há có phán cùng chúng nó rằng: Cớ sao các ngươi không dựng cho ta một đền thờ
bằng gỗ bá hương?
8. Vậy bây giờ, ngươi hãy nói cùng Ða-vít, kẻ tôi tớ ta, như vầy: Ðức Giê-hô-va
vạn quân có phán như vầy: Ta đã gọi ngươi từ giữa đồng cỏ, từ nơi ngươi chăn
chiên, đặng lập ngươi làm kẻ dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên của ta.
9. Ta đã ở cùng ngươi trong mọi công việc ngươi làm, tuyệt diệt các kẻ thù
nghịch ngươi khỏi trước mặt ngươi, khiến cho ngươi được danh lớn như danh người
sang trọng của thế gian.
10. Ta đã sắm sẵn một chỗ cho dân Y-sơ-ra-ên ta, làm cho nó châm rễ tại đó, và
nó sẽ ở nơi mình, chẳng còn bị quấy rối nữa; các con loài ác sẽ chẳng hà hiếp nó
nữa như ngày xưa,
11. tức là như lúc lúc ta lập quan xét trị dân Y-sơ-ra-ên ta. Ta đã giải cứu
ngươi khỏi các thù nghịch ngươi mà ban bình an cho ngươi. Rốt lại, Ðức Giê-hô-va
phán hứa rằng Ngài sẽ dựng cho ngươi một cái nhà.
12. Khi các ngày ngươi đã mãn, và ngươi ngủ với các tổ phụ ngươi, thì ta sẽ lập
dòng giống ngươi kế vị ngươi, là dòng giống do ngươi sanh ra, và ta sẽ khiến cho
nước nó bền vững.
13. Nó sẽ xây một đền thờ cho danh ta, và ta sẽ khiến cho ngôi cùng nước nó bền
đổ đời đời.
14. Ta sẽ làm cha nó, nó sẽ làm con ta. Nếu nó phạm tội ác, tất ta sẽ sửa phạt
nó bằng roi và thương vít loài người;
15. nhưng ta sẽ không rút ân điển ta khỏi nó như ta rút khỏi Sau-lơ, là kẻ ta đã
trừ diệt khỏi trước mặt ngươi.
16. Như vậy, nhà ngươi và nước ngươi được bền đổ trước mặt ngươi đời đời; ngôi
ngươi sẽ được vững lập đến mãi mãi.
17. Na-than đến thuật lại cho Ða-vít mọi lời nầy và sự mặc thị nầy.
18. Vua Ða-vít bèn đi đến hầu trước mặt Ðức Giê-hô-va, mà nói rằng: Lạy Chúa
Giê-hô-va, tôi là ai, họ hàng tôi là gì, mà Chúa đã đem tôi đến nơi nầy?
19. Lạy Chúa Giê-hô-va, điều đó Chúa há còn cho là nhỏ mọn sao, nên Chúa lại nói
về nhà của tôi tớ Chúa trong buổi lâu về sau? Lạy Chúa Giê-hô-va, điều nầy há
theo cách thường của loài người sao?
20. Ða-vít còn nói thêm được lời chi nữa? Ôi Chúa Giê-hô-va! Chúa biết kẻ tôi tớ
Chúa.
21. Ấy vì lời Chúa và tùy theo lòng Ngài mà Chúa đã làm những việc lớn nầy, và
tỏ cho kẻ tôi tớ Chúa biết.
22. Vì vậy, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ôi! Ngài là rất lớn, chẳng có ai giống như
Ngài, và chẳng có Ðức Chúa Trời nào khác hơn Ngài, như lỗ tai chúng tôi đã nghe.
23. Chớ thì trên khắp thế gian có dân tộc nào giống như dân của Chúa, là
Y-sơ-ra-ên, một dân tộc mà Ðức Chúa Trời đã đi chuộc lại đặng làm dân của Ngài?
Hầu cho Chúa được danh lớn, nên Chúa nhơn vì chúng tôi, nhơn vì xứ của Ngài, mà
làm việc lớn lao đáng sợ nầy: Chúa đã đuổi những dân tộc và thần tượng chúng nó
khỏi trước mặt dân sự mà Chúa đã chuộc ra khỏi xứ Ê-díp-tô, đặng nó thuộc riêng
về Ngài.
24. Vì Chúa đã lập dân Y-sơ-ra-ên làm dân của Chúa đời đời; còn Chúa, ôi Ðức
Giê-hô-va! làm Ðức Chúa Trời của dân đó.
25. Vậy, bây giờ, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ôi! xin hãy làm cho vững chắc đến đời
đời những lời Chúa đã phán về kẻ tôi tớ Chúa và về nhà nó, cùng làm y như Chúa
đã phán vậy.
26. Nguyện danh Chúa được ngợi khen mãi mãi, và người ta nói rằng: Giê-hô-va vạn
quân là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Nguyện nhà Ða-vít, là kẻ tôi tớ Chúa, được
vững bền trước mặt Chúa!
27. Vả lại, hỡi Giê-hô-va vạn quân! là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, chính Chúa
đã phán lời hứa nầy cùng kẻ tôi tớ Chúa rằng: Ta sẽ dựng nhà cho ngươi. Bởi cớ
đó, kẻ tôi tớ Chúa nói dạn dĩ mà cầu xin Chúa mấy lời nầy.
28. Vậy bây giờ, hỡi Chúa Giê-hô-va! Ngài là Ðức Chúa Trời, và các lời của Ngài
là chơn thật; Chúa đã hứa cùng kẻ tôi tớ Chúa làm cho nó những ơn phước nầy.
29. Vậy, xin Chúa ban phước cho nhà kẻ tôi tớ Chúa, để nó còn tại trước mặt Chúa
đến đời đời; vì, hỡi Chúa Giê-hô-va! ấy là Chúa đã phán; nguyện nhà kẻ tôi tớ
Chúa được hưởng phước của Chúa đến mãi mãi.
2 Sa-mu-ên 8
chọn đoạn khác
1. Sau điều đó, Ða-vít đánh bại dân Phi-li-tin, bắt phục chúng nó, và cất quyền
kinh đô khỏi chúng nó.
2. Người cũng đánh dân Mô-áp, bắt chúng nằm dài trên đất mà lấy dây đo: đo hai
dây để giết, rồi đo một dây để sống. Như vậy, dân Mô-áp phải phục Ða-vít và đóng
thuế cho người.
3. Ða-vít cũng đánh Ha-đa-đê-xe, con trai của Rê-hốp, vua Xô-ba, đương khi người
đi đặng lấy lại quyền quản hạt trên sông Ơ-phơ-rát.
4. Ða-vít bắt của người một ngày bảy trăm lính kị và hai mươi ngày lính bộ, cắt
nhượng ngựa của các xe, chỉ để dành cho chúng nó một trăm cổ xe mà thôi.
5. Dân Sy-ri ở Ða-mách đến tiếp trợ Ha-đa-đê-xe, vua Xô-ba; Ða-vít bèn giết
chúng nó hai mươi hai ngàn ngươi.
6. Kế đó, người lập đồn trong Ða-mách xứ Sy-ri; dân Sy-ri phục dịch Ða-vít và
nộp thuế. Hễ nơi nào Ða-vít đi đến, thì Ðức Giê-hô-va cho người được thắng.
7. Ða-vít lấy những thuẫn bằng vàng của các đầy tớ Ha-đa-đê-xe mang, mà gởi đến
Giê-ru-sa-lem.
8. Ở Bê-tách và Bê-rô-tôi, hai thành của Ha-đa-đê-xe, vua cũng đoạt lấy đồng rất
nhiều.
9. Thôi, vua Ha-mát, hay rằng vua Ða-vít đánh bại cả đạo binh của Ha-đa-đê-xe,
10. bèn sai Giô-ram, con trai mình, đến vua Ða-vít đặng chào mừng, và tặng khen
người đã đánh bại Ha-đa-đê-xe. Vì Ha-đa-đê-xe hằng đánh giặc cùng Thôi. Giô-ra
đem dâng những chậu bằng bạc, bằng vàng và bằng đồng.
11. Vua Ða-vít cũng biệt các món nầy riêng ra thánh cho Ðức Giê-hô-va, y như
người đã biệt riêng ra thánh bạc và vàng của các dân tộc mà người đã bắt phục:
12. tức là dân Sy-ri, dân Mô-áp, dân Am-môn, dân Phi-li-tin, và dân A-ma-léc.
Người cũng làm như vậy về của giặc, lấy nơi Ha-đa-đê-xe, con trai của Rê-hốp,
vua xứ Xô-ba.
13. Sau khi thắng dân Sy-ri trở về, Ða-vít lại nổi danh tiếng, vì đánh giết một
vạn tám ngàn dân Ê-đôm trong trũng muối.
14. Người lập đồn trong khắp xứ Ê-đôm, và cả xứ Ê-đôm phải phục Ða-vít. Như vậy,
Ðức Giê-hô-va khiến cho Ða-vít được thắng khắp nơi nào người đi đến.
15. Ða-vít làm vua trên cả Y-sơ-ra-ên, cai trị cả dân sự mình cách ngay thẳng và
công bình.
16. Giô-áp, con trai Xê-ru-gia, làm quan tổng binh; Giô-sa-phát, con trai
A-hi-lút, làm quan thái sử;
17. Xa-đốc, con trai A-bia-tha, làm thầy tế lễ; và Se-ra-gia làm ký lục;
18. Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, làm quan trưởng dân Kê-rê-thít và dân
Phê-lê-thít; còn các con trai Ða-vít làm tể tướng vua.
2 Sa-mu-ên 9
chọn đoạn khác
1. Bấy giờ, Ða-vít nói rằng: Có người nào của nhà Sau-lơ còn sống chăng? Ta muốn
vì cớ Giô-na-than mà làm ơn cho người.
2. Vả, có một tôi tớ của nhà Sau-lơ, tên là Xíp-ba; người ta gọi nó đến cùng
Ða-vít. Vua hỏi: Ngươi là Xíp-ba chăng? Người thưa: Phải, ấy là tôi, kẻ đầy tớ
vua.
3. Vua tiếp rằng: Chẳng còn có người nào về nhà Sau-lơ sao? Ta muốn lấy ơn của
Ðức Chúa Trời mà đãi người. Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Còn một người con trai
của Giô-na-than bị tật hai chơn.
4. Vua hỏi rằng: Người ở đâu? Xíp-ba thưa rằng: Người ở trong nhà Ma-ki, con
trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba.
5. Vua Ða-vít bèn sai tới nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba, mà đòi
người đến.
6. Khi Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu Sau-lơ, đã đến bên Ða-vít,
thì sấp mình xuống đất và lạy. Ða-vít nói: Ớ Mê-phi-bô-sết! Người thưa: Có tôi
tớ vua đây.
7. Ða-vít nói cũng người rằng: Chớ sợ; ta muốn làm ơn cho ngươi vì cớ
Giô-na-than, cha ngươi; ta sẽ trả lại cho ngươi những đất của Sau-lơ, ông nội
ngươi, và ngươi sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn.
8. Mê-phi-bô-sết bèn lạy, mà nói rằng: Kẻ tôi tớ vua là gì, mà vua lại đoái mắt
đến một con chó chết, như tôi đây?
9. Vua bèn gọi Xíp-ba, tôi tớ của Sau-lơ, mà nói rằng: Ta đã ban cho con trai
chủ ngươi mọi tài sản thuộc về Sau-lơ và nhà người.
10. Vậy, ngươi cùng các con trai và tôi tớ ngươi phải cày đất đó cho người, rồi
nộp hoa lợi đất sanh sản, hầu cho con trai chủ ngươi có bánh ăn. Mê-phi-bô-sết,
con trai chủ ngươi, sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. Vả Xíp-ba có mười lăm con trai
và hai mươi tôi tớ.
11. Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Kẻ tôi tớ vua sẽ làm mọi điều vua chúa tôi dặn
biểu. Ấy vậy, Mê-phi-bô-sết ăn chung bàn Ða-vít như một con trai của vua vậy.
12. Mê-phi-bô-sết có một con trai nhỏ, tên là Mi-ca; và hết thảy những người ở
trong nhà Xíp-ba đều là tôi tớ của Mê-phi-bô-sết.
13. Mê-phi-bô-sết ở tại Giê-ru-sa-lem, bởi vì ngươi ăn luôn chung bàn của vua.
Người bị què hai chơn.
2 Sa-mu-ên 10
chọn đoạn khác
1. Sau việc ấy, vua dân Am-môn băng, và Ha-nun, con trai người, kế vị.
2. Ða-vít nói: Ta muốn làm ơn cho Ha-nun, con trai của Na-hách, như cha người đã
làm ơn cho ta. Vậy, Ða-vít sai tôi tớ mình đi đến an ủy người về sự chết của cha
người; các tôi tớ của Ða-vít đến trong xứ của dân Am-môn.
3. Nhưng các quan trưởng của dân Am-môn nói cùng Ha-nun, chúa mình, rằng: Ông
tưởng rằng Ða-vít sai những kẻ an ủy đến cùng ông là vì tôn kính cha ông sao?
Ða-vít sai những tôi tớ người đến cùng ông, há chẳng phải vì muốn xem xét thành,
do thám nó đặng phá diệt đi chăng?
4. Vậy, Ha-nun bắt các tôi tớ của Ða-vít, cạo phân nửa râu họ, cắt phân nửa quần
áo cho đến nửa thân mình; đoạn cho họ đi về.
5. Có người thuật lại việc ấy cùng Ða-vít; người bèn sai kẻ đi đón mấy người ấy,
vì họ lấy làm hổ thẹn lắm. Vua sai bảo rằng: Hãy ở tại Giê-ri-cô cho đến chừng
râu của các ngươi đã mọc lại; đoạn các ngươi sẽ trở về.
6. Khi dân Am-môn thấy mình bị Ða-vít gớm ghét, bèn sai người đi chiêu mộ dân
Sy-ri ở Bết-Rê-hốt và ở Xô-ba, số chừng hai vạn lính bộ; lại chiêu mộ vua
Ma-a-ca với một ngàn người, và một vạn hai ngàn người ở xứ Tóp.
7. Ða-vít hay được điều đó, liền sai Giô-áp với các dõng sĩ của đạo binh mình đi
đánh chúng nó.
8. Dân Am-môn kéo ra, dàn trận tại nơi cửa thành, còn dân Sy-ri ở Xô-ba và ở
Rê-hóp, những người ở Tóp và ở Ma-a-ca đều đóng riêng ra trong đồng bằng.
9. Giô-áp thấy quân giặc hãm đánh đằng trước và đằng sau, bèn chọn người lính
trong đạo tinh binh Y-sơ-ra-ên, và dàn binh đó ra cùng dân Sy-ri;
10. còn binh còn lại, người trao cho A-bi-sai, em mình, đặng bày trận đối cùng
dân Am-môn.
11. Người nói cùng A-bi-sai rằng: Nếu dân Sy-ri mạnh hơn anh, em sẽ đến giúp
anh; nhưng nếu dân Am-môn mạnh hơn em, anh sẽ đến giúp em.
12. Hãy vững lòng bền chí, đánh giặc cách can đảm, vì dân sự ta và vì các thành
của Ðức Chúa Trời chúng ta; nguyện Ðức Giê-hô-va làm theo ý Ngài lấy làm tốt!
13. Ðoạn, Giô-áp với quân lính theo người đều đến gần, giao chiến cùng dân
Sy-ri; chúng chạy trốn trước mặt người.
14. Bấy giờ, vì dân Am-môn thấy dân Sy-ri chạy trốn, thì chúng cũng chạy trốn
khỏi trước mặt A-bi-sai, và vào trong thành. Giô-áp lìa khỏi dân Am-môn mà trở
về Giê-ru-sa-lem.
15. Dân Sy-ri thấy mình bị dân Y-sơ-ra-ên đánh bại, bèn nhóm hiệp lại.
16. Ha-đa-rê-xe sai chiêu dân Sy-ri ở bên kia sông; chúng nó đến Hê-lam, có
Sô-bác làm tổng binh của Ha-đa-rê-xe, quản suất.
17. Nghe tin nầy, Ða-vít hiệp lại hết thảy Y-sơ-ra-ên, đi ngang qua Giô-đanh,
kéo đến Hê-lam. Dân Sy-ri dàn trận đối cùng Ða-vít, và giao chiến cùng người.
18. Nhưng chúng chạy trốn trước mặt Y-sơ-ra-ên. Ða-vít giết bảy trăm xe binh của
dân Sy-ri, và bốn muôn lính kị. Người cũng giết Sô-bác, tổng binh của chúng nó,
và nó chết tại đó.
19. Khi các vua chư hầu của Y-sơ-ra-ên thấy mình bị Y-sơ-ra-ên đánh bại, thì lập
hòa cùng Y-sơ-ra-ên và phục dịch họ; dân Sy-ri không còn dám giúp dân Am-môn
nữa.
2 Sa-mu-ên 11
chọn đoạn khác
1. Qua năm mới, khi các vua thường ra tranh chiến, Ða-vít sai Giô-áp cùng các
tôi tớ mình và cả đạo binh Y-sơ-ra-ên đánh giặc; chúng cướp phá xứ dân Am-môn và
vây thành Ráp-ba. Nhưng vua Ða-vít ở lại Giê-ru-sa-lem.
2. Một buổi chiều kia, Ða-vít chổi dậy khỏi giường mình, đi dạo chơi trên nóc
đền vua, bèn thấy một người nữ đương tắm; người nữ ấy rất là lịch sự.
3. Ða-vít sai hỏi người nữ ấy là ai, thì người ta thưa rằng: Ấy là Bát-Sê-ba,
con gái của Ê-li-am, vợ của U-ri, người Hê-tít.
4. Ða-vít sai người đem nàng đến. Nàng đến nhà vua và vua ngủ với nàng. Sau khi
nàng làm cho sạch sự ô uế mình, bèn trở về nhà.
5. Người nữ nầy thọ thai, sai người tâu cùng Ða-vít rằng: Tôi có thai.
6. Ða-vít bèn truyền lịnh cho Giô-áp rằng: Hãy sai U-ri, người Hê-tít, đến cùng
ta. Vậy, Giô-áp sau U-ri đến cùng Ða-vít.
7. U-ri đến, Ða-vít hỏi thăm về Giô-áp và đạo binh có bình an chăng, cùng chiến
trận ra thể nào.
8. Ðoạn, vua nói cùng U-ri rằng: Hãy đi xuống nhà ngươi và rửa chơn đi. Vậy,
U-ri đi ra khỏi đền vua, có người đem theo người một của ăn nhà vua.
9. Nhưng U-ri không về nhà mình, ngủ tại cửa đền vua cùng các tôi tớ vua.
10. Người ta thuật điều đó cho Ða-vít và nói rằng: U-ri không có đi xuống nhà
người. Ða-vít hỏi U-ri rằng: Chớ thì ngươi chẳng đi đường trở về sao? Cớ sao
không đi xuống nhà ngươi?
11. U-ri thưa cùng Ða-vít rằng: Hòm giao ước, Y-sơ-ra-ên, và Giu-đa, vẫn ở dưới
trại, Giô-áp, là chúa tôi, luôn với các tôi tớ chúa tôi đương hạ trại nơi đồng
trống, còn tôi lại vào nhà mình đặng ăn, uống, và ngủ cùng vợ mình sao? Tôi chỉ
mạng sống và linh hồn của vua mà thề rằng, tôi chẳng biết làm một sự như vậy!
12. Ða-vít nói cùng U-ri rằng: Hãy còn ở đây ngày nay, rồi mai ta sẽ sai ngươi
đi. Vậy, U-ri ở lại tại Giê-ru-sa-lem ngày ấy và ngày sau.
13. Ðoạn, Ða-vít vời người ăn uống tại trước mặt mình, và làm cho người say;
nhưng chiều tối, U-ri đi ra ngủ trên giường mình với các tôi tớ của người, chớ
không có đi xuống nhà mình.
14. Sáng ngày mai, Ða-vít viết một cái thơ cho Giô-áp, và gởi nơi tay U-ri.
15. Người viết như vầy: Hãy đặt U-ri tại hàng đầu, nơi hiểm nguy hơn hết của
chiến trận, rồi hãy rút ra xa người, để người bị đánh và chết đi.
16. Vậy, khi Giô-áp vây thành, bèn đặt U-ri tại chỗ đã biết có lính mạnh bạo của
thù nghịch gìn giữ.
17. Người trong thành kéo ra đánh Giô-áp, có mấy người trong bọn tôi tớ Ða-vít
ngã chết. U-ri, người Hê-tít, cũng chết.
18. Giô-áp bèn sai sứ giả đến cùng Ða-vít đặng thuật cho người biết đầu đuôi của
sự chinh chiến.
19. Và người truyền lịnh cho sứ giả rằng: Khi ngươi đã thuật xong cho vua mọi
điều đã xảy ra nơi chiến trận,
20. nếu vua nổi giận nói cùng ngươi rằng: Cớ sao các ngươi đi tới gần quá đặng
hãm thành vậy? Các ngươi há chẳng biết rằng người ta ở trên chót vách thành bắn
tên xuống sao?
21. Xưa ai giết A-bi-mê-léc, con trai của Giê-rút-bê-sết? Há chẳng phải một
người nữ ở trên chót vách thành ném một thớt cối xuống trên người làm cho người
chết tại Tê-bết sao? Vì sao các ngươi đến gần vách thành như vậy? thì bấy giờ
ngươi sẽ tiếp rằng: U-ri, kẻ tôi tớ vua, người Hê-tít, cũng chết nữa.
22. Như vậy, sứ giả đi; khi người đến nơi, thuật cho Ða-vít biết mọi điều Giô-áp
đã dặn người.
23. Sứ giả tâu cùng Ða-vít rằng: Ban đầu những quân đó mạnh hơn chúng tôi, kéo
ra đến ngoài đồng; nhưng chúng tôi đánh đuổi chúng nó đến cửa thành.
24. Các lính cầm cung ở trên vách thành có bắn những tôi tớ vua, có vài người bị
chết; U-ri, người Hê-tít, là tôi tớ vua, cũng chết nữa.
25. Ða-vít đáp cùng sứ giả rằng: Ngươi hãy nói cùng Giô-áp: Chớ lấy làm cực lòng
quá về điều đó; gươm, khi giết kẻ nầy, khi giết kẻ khác. Hãy rán sức hãm thành
và hủy diệt nó đi. Còn ngươi hãy giục người vững lòng bền chí.
26. Khi vợ U-ri hay rằng chồng mình đã thác, thì than khóc U-ri.
27. Khi đã mãn tang, Ða-vít sai vời nàng vào cung; nàng trở nên vợ người, sanh
cho người một con trai. Nhưng điều Ða-vít đã làm đó không đẹp lòng Ðức
Giê-hô-va.
2 Sa-mu-ên 12
chọn đoạn khác
1. Ðức Giê-hô-va sai Na-than đến cùng Ða-vít. Vậy, Na-than đến cùng người mà
rằng: Trong một thành kia có hai người, người nầy giàu, còn người kia nghèo.
2. Người giàu có chiên bò rất nhiều;
3. nhưng người nghèo, nếu chẳng kể một con chiên cái nhỏ mà người đã mua, thì
chẳng có gì hết. Người nuôi nó; nó cùng lớn lên với con cái người tại nhà người,
ăn đồ người ăn, uống đồ người uống, và ngủ trên lòng người; nó như một con gái
của người vậy.
4. Vả, có người khách đến người giàu; người giàu tiếc không muốn đụng đến chiên
bò của mình đặng dọn một bữa ăn cho người khách đã đến, bèn bắt con chiên con
của người nghèo và dọn cho kẻ khác đã đến thăm mình.
5. Ða-vít bèn nổi giận lắm cùng người ấy, và nói cùng Na-than rằng: Ta chỉ Ðức
Giê-hô-va hằng sống mà thề, người đã phạm điều ấy thật đáng chết!
6. Hắn phải thường bốn lần giá chiên con, vì đã làm như vậy, và vì không có lòng
thương xót.
7. Bấy giờ, Na-than nói cùng Ða-vít rằng: Vua là người đó! Giê-hô-va Ðức Chúa
Trời của Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Ta đã xức dầu lập ngươi làm vua Y-sơ-ra-ên,
ta đã giải cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ.
8. Ta cũng ban cho ngươi nhà của chủ ngươi, lập ngươi làm vua của nhà Y-sơ-ra-ên
và Giu-đa, và nếu điều đó không đủ, ắt ta sẽ thêm cho ơn khác nữa.
9. Cớ sau ngươi đã khinh bỉ lời của Ðức Giê-hô-va, mà làm điều không đẹp lòng
Ngài? Ngươi đã dùng gươm giết U-ri, người Hê-tít, lấy vợ nó làm vợ ngươi, còn nó
thì ngươi đã giết bởi gươm của dân Am-môn.
10. Nên bây giờ, gươm chẳng hề thôi hủy hoại nhà ngươi, bởi vì ngươi đã khinh
ta, cướp vợ U-ri, người Hê-tít, đặng nàng làm vợ ngươi.
11. Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Ta sẽ khiến từ nhà ngươi nổi lên những tai họa
giáng trên ngươi; ta sẽ bắt các vợ ngươi tại trước mắt ngươi trao cho một người
lân cận ngươi, nó sẽ làm nhục chúng nó tại nơi bạch nhựt.
12. Vì ngươi đã làm sự kia cách kín nhiệm, nhưng ta sẽ làm việc nầy trước mặt cả
Y-sơ-ra-ên và tại nơi bạch nhựt.
13. Ða-vít bèn nói cùng Na-than rằng: Ta đã phạm tội cùng Ðức Giê-hô-va. Na-than
đáp cùng Ða-vít rằng: Ðức Giê-hô-va cũng đã xóa tội vua; vua không chết đâu.
14. Nhưng vì việc nầy vua đã gây dịp cho những kẻ thù nghịch Ðức Giê-hô-va nói
phạm đến Ngài, nên con trai đã sanh cho ngươi hẳn sẽ chết.
15. Ðoạn, Na-than trở về nhà mình. Ðức Giê-hô-va bèn đánh đứa trẻ mà vợ của U-ri
đã sanh cho Ða-vít, và nó bị đau nặng lắm.
16. Ða-vít vì con cầu khẩn Ðức Chúa Trời và kiêng ăn; đoạn, người trở vào nhà,
trọn đêm nằm dưới đất.
17. Các trưởng lão trong nhà chổi dậy đứng chung quanh người đặng đỡ người lên
khỏi đất; nhưng người không khứng, và chẳng ăn với họ.
18. Ngày thứ bảy đứa trẻ chết. Các tôi tớ của Ða-vít ngại cho người biết đứa trẻ
đã chết; vì họ nói rằng: Lúc đứa trẻ còn sống, chúng tôi có khuyên giải vua, vua
không khứng nghe chúng tôi; vậy làm sao chúng tôi lại dám nói cùng vua rằng đứa
trẻ đã chết? Có lẽ vua rủi ro!
19. Nhưng Ða-vít thấy những tôi tớ nó nhỏ nhỏ, hiểu rằng đứa trẻ đã chết, nên
hỏi rằng: Có phải đứa trẻ đã chết chăng? Họ thưa: Phải, đã chết rồi.
20. Bấy giờ, Ða-vít chờ dậy khỏi đất, tắm mình, xức dầu thơm, và thay quần áo;
rồi người đi vào đến của Ðức Giê-hô-va và thờ lạy. Ðoạn, người trở về cung,
truyền dọn vật thực cho mình, và người ăn.
21. Các tôi tớ hỏi người rằng: Vua làm chi vậy? Khi đứa trẻ nầy còn sống, vua
kiêng ăn và khóc vì nó; và bấy giờ, nó đã chết vua chờ dậy và ăn!
22. Vua đáp: Khi đứa trẻ còn sống, ta kiêng ăn và khóc lóc, vì ta nghĩa rằng:
Nào ai biết; có lẽ Ðức Giê-hô-va sẽ thương xót ta, và cho đứa trẻ được sống
chăng.
23. Nhưng bây giờ nó đã chết, ta kiêng ăn làm chi? Ta có thế làm cho nó trở lại
ư? Ta sẽ đi đến nó nhưng nó không trở lại cùng ta.
24. Ða-vít an ủy Bát-sê-ba, vợ mình, đến ngủ cùng nàng; nàng sanh một đứa trai,
đặt tên là Sa-lô-môn. Ðức Giê-hô-va yêu mến Sa-lô-môn,
25. nên Ngài sai đấng tiên tri Na-than đến đặt tên cho nó là Giê-đi-đia, vì Ðức
Giê-hô-va yêu mến nó.
26. Giô-áp đánh Ráp-ba của dân Am-môn, và hãm lấy đế đô.
27. Người sai sứ giả đến cùng Ða-vít mà nói rằng: Tôi có đánh Ráp-ba và hãm lấy
thành ở mạn dưới rồi.
28. Bây giờ, vua hãy nhóm hiệp chiến sĩ còn lại, đến đóng trước thành và chiếm
lấy nó, kẻo tôi hãm lấy nó thì công đó về tôi chăng.
29. Vậy, vua Ða-vít nhóm hiệp cả dân sự, kéo đến đánh Ráp-ba, vây và hãm lấy nó.
30. Người lột cái mão triều thiên của vua dân Am-môn đội trên đầu; mão đó cân
nặng một ta lâng vàng, có trang sức những bửu thạch; Ða-vít đặt nó ở trên đầu
mình. Người cũng đoạt lấy rất nhiều của cải thành mà đem đi.
31. Người điệu dân sự ở thành ấy ra, bắt chúng phải làm công dịch bằng cưa, bừa
sắt, rìu sắt, và lò gạch; người cũng đãi hết thảy thành của dân Am-môn như vậy.
Ðoạn, Ða-vít và cả dân sự đều trở về Giê-ru-sa-lem.
2 Sa-mu-ên 13
chọn đoạn khác
1. Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Áp-sa-lôm, con trai của Ða-vít, có một em gái
ruột, tên là Ta-ma, rất lịch sự; Am-nôn, con trai của Ða-vít, thương nàng.
2. Am-nôn mê mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng
trinh, lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng.
3. Vả, Am-nôn có một bạn hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê-a, là anh
Ða-vít; người nầy rất quỉ quyệt.
4. Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương tử, nhơn sao một ngày một hao mòn
như vậy? Vương tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái
của Áp-sa-lôm, là em trai ta.
5. Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi
khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho
con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ ăn
từ nơi tay nó.
6. Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con
xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận
lấy bánh ấy nơi tay nó.
7. Ða-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-môn, anh
con, và làm món chi để ăn.
8. Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì,
nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi.
9. Ðoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ
chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui
ra.
10. Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ ăn em đã dọn cho anh vào
trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình
đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng.
11. Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà rằng: Em ơi, hãy đến
ngủ cùng anh.
12. Nàng đáp với người rằng: Không được anh; chớ làm nhục tôi, vì trong
Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô hạnh nầy!
13. Tôi sẽ mang sự sỉ nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô danh trong
Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ.
14. Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian hiếp
nàng, nằm cùng nàng.
15. Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen ghét nàng
lại lớn hơn tình thương yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng
dậy, đi đi!
16. Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã
làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng;
17. bèn gọi một đứa trẻ hầu hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đờn bà nầy ra khỏi trước
mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại!
18. Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công chúa đều mặc áo như thế đương
khi còn đồng trinh. Vậy, tôi tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại.
19. Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa
cất tiếng la.
20. Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng
em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực
lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng.
21. Vua Ða-vít hay được các điều đó, bèn giận lắm.
22. Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người
ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian hiếp Ta-ma, em gái mình.
23. Các hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so
gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương tử.
24. Áp-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi tớ vua có những thợ hớt lông
chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần thần của vua đến nhà kẻ tôi tớ vua.
25. Nhưng vua đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không
đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn phí cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cố nài, Ða-vít
không chịu đi đến đó; nhưng Ða-vít chúc phước cho người.
26. Áp-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến
cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con?
27. Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến đỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương tử đi với
người.
28. Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi tớ mình rằng: Hãy ý tứ, xem khi lòng
Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy
giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn biểu các ngươi làm điều đó. Khá can
đảm, tỏ mình ra mạnh bạo!
29. Các tôi tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các
vương tử đứng dậy, cỡi lừa và chạy trốn.
30. Ðương khi các vương tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Ða-vít rằng
Áp-sa-lôm đã giết các vương tử rồi, không có một ai thoát khỏi.
31. Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi tớ người đứng chầu
gần bên, áo cũng xé rách.
32. Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê-a, là anh Ða-vít, cất tiếng nói rằng: Xin
chúa tôi chớ tưởng rằng các vương tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình
Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian hiếp
Ta-ma, em gái của người.
33. Ấy vậy, xin vua chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương tử đã chết; chỉ một
mình Am-nôn chết đó thôi.
34. Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi tớ đương ở vọng canh, ngước mắt lên, nhìn
thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi.
35. Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương tử đến; việc đã xảy ra y
như tôi tớ vua đã nói.
36. Người nói vừa dứt, thì thấy các vương tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua
và hết thảy tôi tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy.
37. Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua
xứ Ghe-su-rơ. Ða-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.
38. Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm.
39. Ðoạn, vua Ða-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải buồn
về sự chết của Am-nôn.
2 Sa-mu-ên 14
chọn đoạn khác
1. Bấy giờ, Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, thấy lòng vua hướng về Áp-sa-lôm,
2. thì sai đi tìm tại Thê-cô-a một người đờn bà khôn khéo, mà dặn nàng rằng: Hãy
làm bộ có tang, mặc áo chế, chớ xức dầu trên đầu nàng, song hãy có dáng một
người đờn bà đã từ lâu ngày khóc một kẻ chết.
3. Ðoạn, hãy vào đền vua, tâu cùng vua theo cách nầy. Giô-áp bèn để trong miệng
nàng các lời nàng phải nói.
4. Vậy, người đờn bà ở Thê-cô-a đi đến cùng vua, sấp mình xuống đất mà lạy, rồi
tâu rằng: Lạy vua, xin hãy cứu tôi!
5. Vua nói: Ngươi muốn chi? Nàng thưa rằng: Hỡi ôi! tôi góa bụa, chồng tôi đã
chết.
6. Kẻ đòi vua vốn có hai con trai; chúng nó đã đánh lộn với nhau ở ngoài đồng,
và vì không ai can, nên đứa nầy đánh đứa kia chết.
7. Vì đó, cả dòng họ đều dấy lên nghịch cùng con đòi của vua, và nói rằng: Hãy
nộp cho chúng ta kẻ đã giết em mình, chúng ta muốn giết nó, để báo thù em nó mà
nó đã giết; và mặc dầu nó là kẻ kế nghiệp, chúng ta cũng sẽ diệt nó. Vậy, chúng
toan tắt đóm lửa còn tại cho tôi, không để cho chồng tôi hoặc danh, hoặc dòng
dõi gì trên mặt đất.
8. Vua nói cùng người đờn bà rằng: Hãy trở về nhà ngươi; ta sẽ truyền lịnh về
việc ngươi.
9. Người đờn bà Thê-cô-a thưa cùng vua rằng: Lạy vua chúa tôi, nguyện lỗi đổ lại
trên tôi và trên nhà cha tôi, nguyện vua và ngôi vua không can dự đến!
10. Vua tiếp: Nếu có ai hăm dọa ngươi nữa, hãy dẫn nó đến ta. Nó được chẳng còn
dám đụng đến ngươi đâu nữa.
11. Nàng tiếp rằng: Tôi cầu xin vua hãy chỉ Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của vua làm
chứng rằng kẻ báo thù huyết chớ làm hại tôi càng nặng hơn, và giết con trai tôi.
Vua đáp: Ta chỉ Ðức Giê-hô-va hằng sống mà thề rằng, một sợi tóc sẽ chẳng rụng
xuống khỏi đầu của con trai ngươi!
12. Người đờn bà lại tiếp: Xin cho phép con đòi vua còn tâu một lời cùng vua
chúa tôi nữa. Vua đáp: Hãy nói.
13. Người đờn bà nói: Vậy thì sao đối cùng dân sự của Ðức Chúa Trời, vua chẳng
đoán xét đồng một thể? Vua phán lời đó giống như kẻ có tội, vì vua không đòi về
đứa con trai mà vua đã đày đi.
14. Vì rốt lại, chúng ta là kẻ hay chết, giống như nước chảy trên đất, không hốt
lại được. Nhưng Ðức Chúa Trời không cất mạng sống đi, Ngài biết tìm cách thế
đặng không đẩy kẻ bị đầy cách xa Ngài.
15. Bấy giờ, nếu tôi đến tâu cùng vua chúa tôi, ấy vì dân sự làm cho tôi run sợ.
Con đòi vua có nghĩ rằng: Mình phải tâu cùng vua, có lẽ vua sẽ làm điều con đòi
vua cầu xin.
16. Phải, vua sẽ nghe con đòi vua mà giải cứu nó khỏi tay kẻ muốn diệt chúng
tôi, và tôi và con trai tôi, khỏi sản nghiệp của Ðức Chúa Trời.
17. Vậy, con đòi vua đã nghĩ rằng: Chớ chi lời của vua chúa tôi ban cho chúng
tôi sự an nghỉ; vì vua chúa tôi khác nào một thiên sứ của Ðức Chúa Trời, hiểu sự
lành và sự dữ. Nguyện Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của vua ở cùng vua!
18. Vua nói tiếp cùng người đờn bà rằng: Chớ dấu ta chi hết về điều ta sẽ hỏi
ngươi. Người đờn bà thưa rằng: Xin vua chúa tôi hãy hỏi.
19. Vua hỏi: Có phải Giô-áp đã đặt tay vào mọi điều đó chăng? Người đờn bà thưa
rằng: Vua chúa tôi ôi, tôi chỉ mạng sống của vua mà thề, người ta không thế xít
qua bên hữu hoặc bên tả, đặng khỏi điều vua chúa tôi mới nói đó. Phải, ấy là
Giô-áp, tôi tớ của vua, đã truyền lịnh cho tôi, và để các lời nầy trong miệng
con đòi vua.
20. Giô-áp, tôi tớ của vua, đã làm như vậy, để làm cho việc nầy thành ra cách
mới. Nhưng chúa tôi là khôn ngoan như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, hiểu rõ mọi
việc đã xảy ra trên đất.
21. Vua bèn nói cùng Giô-áp rằng: Vậy vì ngươi đã làm việc nầy, hãy đi đòi gã
trai trẻ Áp-sa-lôm trở về.
22. Giô-áp sấp mình xuống đất lạy, và chúc phước cho vua, mà rằng: Vua chúa tôi
ôi, ngày nay tôi tớ vua biết rằng nó đã được ơn trước mặt vua; vì vua đã làm
điều tôi tớ vua đã cầu xin Ngài.
23. Giô-áp bèn chổi dậy, đi đến Ghê-su-rơ, đem Áp-sa-lôm về Giê-ru-sa-lem.
24. Vua bèn nói rằng: Nó phải ở trong nhà nó, chớ ra mặt trước mặt ta. Ấy vậy,
Áp-sa-lôm rút ở trong nhà mình, không ra mắt vua.
25. Vả, trong cả Y-sơ-ra-ên chẳng có một người nào được khen chuộng về nhan sắc
mình như Áp-sa-lôm; nơi mình người, từ bàn chơn cho đến chót đầu, chẳng có tì
vít gì hết.
26. Mỗi năm người hớt tóc mình, vì nặng làm cho người bất tiện, thì tóc người
cân được hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua.
27. Áp-sa-lôm sanh ba con trai và một con gái, tên là Ta-ma; nàng là người nữ
rất lịch sự.
28. Áp-sa-lôm ở tại Giê-ru-sa-lem trọn hai năm, không ra mắt vua.
29. Kế đó, Áp-sa-lôm đòi Giô-áp đặng sai người đi đến cùng vua; nhưng Giô-áp
không chịu đến gần người. Áp-sa-lôn đòi người lại một lần thứ nhì, song Giô-áp
lại từ chối, không muốn đến.
30. Áp-sa-lôn bèn nói cùng các tôi tớ mình rằng: Hãy xem ruộng của Giô-áp, là
ruộng lúa mạch kia, ở gần bên ruộng ta; hãy đi châm lửa vào ruộng ấy. Các tôi tớ
của Áp-sa-lôm bèn châm lửa vào ruộng đó.
31. Bấy giờ, Giô-áp đứng dậy, đến cùng Áp-sa-lôn trong nhà người mà nói rằng: Cớ
sao các tôi tớ ngươi có châm lửa vào ruộng ta?
32. Áp-sa-lôn nói với người rằng: Hãy đến đây, ta sẽ sai ngươi đến cùng vua,
đặng nói rằng: Tôi đã ở Ghê-su-rơ trở về làm chi? Thà tôi còn ở đó thì hơn. Vậy
bây giờ, tôi muốn ra mắt vua; ví bằng tôi có tội ác gì, xin vua hãy giết tôi đi.
33. Vậy, Giô-áp đi đến vua, thuật lại các lời ấy. Vua bèn đòi Áp-sa-lôm đến;
người vào đền vua, sấp mình xuống trước mặt vau, và vua hôn Áp-sa-lôm.
2 Sa-mu-ên 15
chọn đoạn khác
1. Cách ít lâu, Áp-sa-lôm sắm xe và ngựa với năm mươi quân chạy trước mặt mình.
2. Áp-sa-lôm dậy sớm, đứng nơi mé đường vào cửa thành. Nếu gặp ai có sự kiện
thưa chi đi đến vua đặng cầu xét đoán, thì Áp-sa-lôm gọi người ấy hỏi rằng:
Người ở thành nào? Nếu họ đáp: Tôi tớ ông thuộc về chi phái kia của Y-sơ-ra-ên,
3. thì Áp-sa-lôm tiếp rằng: Sự tình của ngươi thật phải và công bình; nhưng nơi
đền vua nào có ai để nghe ngươi đâu.
4. Ðoạn, Áp-sa-lôm tiếp rằng: Ồ! chớ chi người ta lập ta làm quan xét trong xứ!
Phàm người nào có việc tranh tụng hay kiện cáo gì cần đoán xét, sẽ đến ta, thì
ta sẽ xử đoán công bình cho họ.
5. Nếu có ai đến gần đặng lạy người, Áp-sa-lôm giơ tay ra đỡ lấy người và hôn.
6. Áp-sa-lôm làm như vậy đối cùng hết thảy những người Y-sơ-ra-ên đi đến tìm
vua, đặng cầu đoán xét; và Áp-sa-lôm dụ lấy lòng người Y-sơ-ra-ên vậy.
7. Cuối bốn năm, Áp-sa-lôm nói cùng vua rằng: Xin cho phép con đi đến Hếp-rôn
đặng trả xong sự hứa nguyện mà tôi đã khấn với Ðức Giê-hô-va.
8. Vì lúc tôi tớ vua ở tại Ghê-su-rơ trong Sy-ri, có khấn lời nguyện nầy: Nếu
Ðức Giê-hô-va dẫn tôi về Giê-ru-sa-lem, thì tôi sẽ thờ phượng Ðức Giê-hô-va.
9. Vua đáp cùng người rằng: Hãy đi bình an. Vậy người chổi dậy, và đi đến
Hếp-rôn.
10. Áp-sa-lôm sai những kẻ do thám rao lịnh nầy khắp trong các chi phái
Y-sơ-ra-ên rằng: Thoạt khi anh em nghe tiếng kèn, thì hãy nói: Áp-sa-lôm làm vua
tại Hếp-rôn!
11. Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem mà Áp-sa-lôm đã mời, đều đi với người cách
thật thà chẳng nghi ngại chi hết.
12. Ðương lúc Áp-sa-lôm dâng của lễ, bèn sai mời A-hi-tô-phe, là mưu sĩ của
Ða-vít ở Ghi-lô, bổn thành người. Sự phản nghịch trở nên mạnh, và đoàn dân đi
theo Áp-sa-lôm cùng ngày càng đông.
13. Có người đến báo tin cho Ða-vít rằng: Lòng của dân Y-sơ-ra-ên nghiêng về
Áp-sa-lôm.
14. Ða-vít bèn nói cùng các tôi tớ ở với mình tại Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy chổi
dậy và chạy trốn đi, bằng chẳng, chúng ta không thế thoát khỏi Áp-sa-lôm được.
Hãy đi mau mau, e nó sẽ đến kịp chúng ta, làm hại cho chúng ta, và dùng gươm
diệt thành.
15. Các tôi tớ của vua thưa rằng: Phàm việc gì vua chúa chúng tôi nhứt định, thì
các tôi tớ vua sẽ sẵn làm theo.
16. Vậy, vua ra đi, có cả nhà người cùng theo; nhưng vua để lại mười người cung
phi đặng giữ đền.
17. Thế thì, vua đi ra, có cả dân sự theo sau; chúng dừng lại tại nhà ở cuối
chót thành.
18. Hết thảy tôi tớ của vua và cả người Kê-rê-thít, người Phê-lê-thít đều đi ở
bên vua, còn người Ghi-tít, số sáu trăm người ở Gát đến theo vua, đều đi đàng
trước.
19. Vua bèn nói cùng Y-tai, người Ghi-tít rằng: Cớ sao ngươi cũng muốn đến cùng
chúng ta? Hãy trở lại, ở với vua, bởi vì ngươi là một người ngoại bang đã lìa xứ
ngươi.
20. Ngươi mới đến hôm qua, và hôm nay ta há sẽ cho ngươi lạc lài đây đó với
chúng ta sao? Còn ta, ta đi đâu không rõ. Vậy, hãy trở về và dẫn các anh em
ngươi theo ngươi. Nguyện sự thương xót và sự thành tín ở cùng ngươi!
21. Nhưng Y-tai thưa cùng vua rằng: Tôi chỉ Ðức Giê-hô-va hằng sống, và chỉ mạng
sống của vua chúa tôi mà thề, hễ vua chúa tôi ở đâu, hoặc trong sự chết, hoặc
trong sự sống, thì kẻ tôi tớ vua cũng sẽ ở đó.
22. Vua Ða-vít bèn nói với Y-tai rằng: Vậy, hãy đến đi trước. Thế thì, Y-tai
người Ghi-tít cùng hết thảy con trẻ theo mình, và cả bọn người đều đi tới trước.
23. Hết thảy dân trong xứ đều khóc và la lớn tiếng lên trong khi cả đám đông nầy
đi qua. Vua qua khe Xết-rôn, và cả dân sự đều sơm tới trên con đường về đồng
vắng.
24. Ở đó cũng có Xa-đốc và hết thảy người Lê-vi khiêng hòm giao ước của Ðức Chúa
Trời. Họ để hòm của Ðức Chúa Trời xuống đất, rồi A-bia-tha đi lên trước cho đến
khi hết thảy dân sự đã ra khỏi thành xuống rồi.
25. Vua bèn nói cùng Xa-đốc rằng: Hãy thỉnh hòm của Ðức Chúa Trời vào trong
thành. Nếu ta được ơn trước mặt Ðức Giê-hô-va, ắt Ngài sẽ đem ta về, cho ta thấy
lại hòm giao ước và nơi ngự của Ngài.
26. Nhưng nếu Ngài phán như vầy: Ta không ưa thích ngươi; thế thì, nguyện Ngài
xử ta theo ý Ngài lấy làm tốt!
27. Vua lại nói cùng thầy tế lễ Xa-đốc rằng: Nầy nghe, hãy trở về thành bình an,
với A-bia-tha, A-hi-mát, và Giô-na-than, là hai con trai ngươi.
28. Còn ta, ta sẽ đợi tại trong đồng bằng của sa mạc cho đến khi có kẻ bởi các
ngươi đem tin báo cho ta.
29. Ấy vậy, Xa-đốc và A-bia-tha thỉnh hòm của Ðức Chúa Trời về Giê-ru-sa-lem, và
họ ở lại tại đó.
30. Ða-vít trèo lên núi Ô-li-ve; người vừa leo lên vừa khóc, đầu trùm lại và
chơn không. Hết thảy người đi theo cũng trùm đầu, vừa trèo lên vừa khóc.
31. Người ta bèn đến nói cùng Ða-vít rằng: A-hi-tô-phe cũng hiệp đảng phản
nghịch với Áp-sa-lôm. Ða-vít cầu rằng: Ôi, Ðức Giê-hô-va! xin làm cho những mưu
chước của A-hi-tô-phe ra ngu dại.
32. Khi Ða-vít đã đi đến chót núi, tại nơi người ta thờ lạy Ðức Chúa Trời, thì
Hu-sai, người Ạt-kít, đến đón người, áo xé rách và đầu đầy bụi đất.
33. Ða-vít nói cùng người rằng: Nếu ngươi đến cùng ta, tất ngươi sẽ làm khó nhọc
cho ta.
34. Nhưng nếu ngươi trở về thành, và nói cùng Áp-sa-lôm rằng: Ôi vua! tôi là kẻ
tôi tớ vua. Thuở trước tôi đã phục sự vua cha thể nào, bây giờ tôi sẽ phục sự
vua thể ấy, vậy ngươi sẽ vì ta làm bại mưu chước của A-hi-tô-phe.
35. Hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha sẽ đồng cùng ngươi. Phàm việc chi ngươi
hay được về nhà vua, ngươi phải thuật cho hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha
biết.
36. Hai người có hai đứa con trai theo mình, là A-hi-mát, con trai của Xa-đốc,
và Giô-na-than, con trai của A-bia-tha; các ngươi phải dùng chúng nó để báo tin
cho ta mọi điều mình sẽ nghe thấy.
37. Vậy, Hu-sai, bạn hữu của Ða-vít, trở về thành đương khi Áp-sa-lôm vào trong
Giê-ru-sa-lem.
2 Sa-mu-ên 16
chọn đoạn khác
1. Ða-vít vừa trèo qua khỏi chót núi, thì Xíp-ba, tôi tớ của Mê-phi-bô-sết, đến
đón vua với hai con lừa mang bành chở hai trăm ổ bánh, một trăm cái bánh nhỏ
bằng trái nho, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái vả, và một bầu rượu nho.
2. Vua hỏi Xíp-ba rằng: Ngươi có ý dùng điều đó làm chi? Xíp-ba thưa rằng: Hai
con lừa dùng làm vật cỡi cho nhà vua; bánh và trái nho dùng làm đồ ăn cho các
người trai trẻ, còn rượu để dùng cho người kẻ mệt nhọc trong đồng vắng uống.
3. Vua hỏi: Vậy, con trai của chủ ngươi đâu? Xíp-ba thưa: Người ở lại
Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: Ngày nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả nước của cha ta lại
cho ta.
4. Vua bèn nói cùng Xíp-ba rằng: Thế thì, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết đều nên
của ngươi. Xíp-ba tiếp: Nầy tôi phục dưới chơn vua. Vua ôi, ước gì tôi được ơn
trước mặt vua chúa tôi!
5. Vua Ða-vít vừa đến Ba-hu-rim, thấy ở đó đi ra một người về dòng dõi nhà
Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con trai của Ghe-ra. Người vừa đi tới vừa rủa sả,
6. ném đá vào Ða-vít và các tôi tớ của vua; cả dân sự và các dõng sĩ đều vây phủ
vua bên hữu và bên tả.
7. Si-mê-i rủa sả Ða-vít như lời nầy: Ớ người huyết, người gian tà kia! hãy đi
nà, hãy đi nà!
8. Người đã tự làm vua thay vì Sau-lơ, nên bây giờ Ðức Giê-hô-va khiến những
huyết của nhà người đổ lại trên ngươi; Ngài sẽ phó nước vào tay Áp-sa-lôm, con
trai ngươi; và kìa, chính ngươi bị hoạn nạn, bởi vì ngươi là một người huyết.
9. Bấy giờ, A-bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, tâu với vua rằng: Cớ sao con chó
chết kia dám mắng vua chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó.
10. Nhưng vua đáp rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can hệ gì với các
ngươi? Hãy để Si-mê-i rủa sả. Ấy là Ðức Giê-hô-va đã phán cùng người rằng: Hãy
rủa sả Ða-vít. Vậy ai dám nói cùng người rằng: Cớ sao ngươi làm như vậy?
11. Ðoạn, Ða-vít nói với A-bi-sai và các tôi tớ mình rằng: Kìa, con ruột ta, là
kẻ do lòng ta sanh ra, còn muốn hại mạng sống ta thay; phương chi người
Bên-gia-min nầy! Hãy để cho nó làm, để nó rủa sả, vì Ðức Giê-hô-va đã phán dặn
nó làm vậy.
12. Có lẽ Ðức Giê-hô-va sẽ đoái xem sự hoạn nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự
rủa sả mà ta bị ngày nay.
13. Ða-vít và các tôi tớ người cứ đi; còn Si-mê-i đi theo hông núi, đối ngang
Ða-vít. Người vừa đi vừa rủa sả Ða-vít, ném đá người, và hất bụi lên.
14. Như vậy, vua và cả dân chúng theo vua đều mệt nhọc, đi đến một nơi, và nghỉ
khỏe tại đó.
15. Áp-sa-lôm và hết thảy người Y-sơ-ra-ên đều đã vào Giê-ru-sa-lem rồi, và
A-hi-tô-phe theo người.
16. Khi Hu-sai, người Ạt-kít, bạn hữu của Ða-vít, đến bên Áp-sa-lôm, thì nói
rằng: Vua vạn tuế! vua vạn tuế!
17. Áp-sa-lôm nói với Hu-sai rằng: Ấy có phải là sự nhơn từ mà người dùng đãi
bạn ngươi ư? Sao ngươi không đi theo bạn ngươi?
18. Hu-sai đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không; tôi sẽ thuộc về ai là người được Ðức
Giê-hô-va lựa chọn, được dân sự nầy và cả nhà Y-sơ-ra-ên lựa chọn; tôi sẽ ở cùng
người đó.
19. Vả lại, ai là người tôi sẽ phục sự? Há chẳng phải con trai của vua ư? Tôi sẽ
làm tôi tớ ông như đã làm tôi tớ của thân phụ ông vậy.
20. Áp-sa-lôm bèn nói cùng A-hi-tô-phe rằng: Hai ngươi hãy mưu cùng nhau đặng
định đều chúng ta phải làm.
21. A-hi-tô-phe đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Hãy đi đến cùng các cung phi của thân
phụ ông đã để lại đặng giữ đền. Khi cả Y-sơ-ra-ên hay rằng ông đã sỉ nhục thân
phụ ông như vậy, thì hết thảy những người ở cùng ông lại sẽ càng mạnh mẽ hơn.
22. Vậy, người ta che cho Áp-sa-lôm một cái trại ở trên sân nóc đền; rồi trước
mặt cả Y-sơ-ra-ên, Áp-sa-lôm đi đến cùng các cung phi của cha mình.
23. Vả, trong lúc đó, người ta coi mưu của A-hi-tô-phe như lời phán của chính
Ðức Chúa Trời. Giá trị các mưu của A-hi-tô-phe, hoặc đối cùng Ða-vít, hoặc đối
cùng Áp-sa-lôm, đều là như vậy.
2 Sa-mu-ên 17
chọn đoạn khác
1. A-hi-tô-phe lại nói cùng Áp-sa-lôm rằng: Xin cho phép tôi chọn mười hai ngàn
quân. Tôi sẽ kéo ra đuổi theo Ða-vít nội đêm nay.
2. Tôi sẽ xông vào người trong lúc người mệt mỏi, ngã lòng, và làm cho người
kinh khiếp; cả dân chúng đi theo người sẽ chạy trốn, và tôi sẽ giết một mình
vua.
3. Như vậy, tôi sẽ dẫn cả dân chúng trở về cùng ông; vì sự chết của một mình
người mà ông vẫn đuổi theo đó, sẽ khiến cho mọi người trở về; vậy, cả dân chúng
sẽ được bình yên.
4. Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều nhận lời ấy là phải.
5. Song Áp-sa-lôm nói rằng: Hãy vời Hu-sai, người Ạt-kít đến, để chúng ta cũng
nghe lời người bàn nữa.
6. Hu-sai đã vào trong đền Áp-sa-lôm, thì Áp-sa-lôm nói cùng người rằng:
A-hi-tô-phe đã nói lời như vậy; chúng ta có nên làm theo lời người đã bàn hay
chăng?
7. Hu-sai bèn đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Lần nầy, lời bàn của A-hi-tô-phe không
được tốt lành.
8. Người tiếp rằng: Vua đã biết vua cha và các người của vua cha, là những dõng
sĩ, có lòng nóng giận khác nào gấu cái trên rừng bị người ta bắt con nó. Lại
nữa, vua cha, là một người thạo việc chiến trận, chắc chẳng ở đêm cùng đạo binh
đâu.
9. Quả lúc nầy người ẩn mình trong một hang hố nào hay là trong chỗ nào khác.
Nếu khởi tiên, chúng ta bị thua, hết thảy những kẻ nghe sẽ nói rằng: Phe của
Áp-sa-lôm đã bị thua.
10. Bây giờ, kẻ mạnh bạo hơn hết, dầu có lòng như sư tử, cũng phải nát gan; vì
cả Y-sơ-ra-ên biết rằng vua cha là một tay anh hùng, và những kẻ theo người đều
là can đảm.
11. Nên tôi bàn rằng thà hết thảy dân Y-sơ-ra-ên, từ Ðan cho đến Bê-e-Sê-ba,
hiệp lại chung quanh ông, đông như cát trên bờ biển, thì hơn. Ông sẽ thân hành
ra trận.
12. Vô luận người ở chỗ nào, chúng ta sẽ xông đến người, đáp trên người như
sương sa trên đất; trước người và kẻ theo người cũng không thể thoát khỏi được.
13. Nếu người ẩn mình trong thành nào, cả Y-sơ-ra-ên tất sẽ lấy dây vòng chung
quanh thành đó, rồi kéo thành đó xuống đáy khe, đến đỗi người ta không thấy một
cục đá nào còn lại.
14. Bấy giờ, Áp-sa-lôm và cả dân Y-sơ-ra-ên đều nói rằng: Mưu của Hu-sai, người
Ạt-kít, hay hơn mưu của A-hi-tô-phe. Vả, Ðức Giê-hô-va đã định làm bại mưu khôn
ngoan của A-hi-tô-phe, hầu giáng sự tai họa trên Áp-sa-lôn vậy.
15. Bấy giờ, Hu-sai nói cùng hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha, rằng:
A-hi-tô-phe có dâng mưu nọ mưu kia cho Áp-sa-lôm, và cho các trưởng lão
Y-sơ-ra-ên, nhưng ta lại dâng mưu khác nầy.
16. Vậy bây giờ, hãy mau mau báo tin cho Ða-vít mà rằng: Chớ ở đêm ngoài đồng
bằng của sa mạc; hãy đi tới xa hơn, kẻo vua và các người đi theo phải bị tai vạ
chăng.
17. Giô-na-than và A-hi-mát đứng tai Ên-Rô-ghên, không dám vào trong thành, e
người ta thấy; một con đòi đến báo tin cho hai người phải báo lại cho vua
Ða-vít.
18. Nhưng có một người trai trẻ thấy họ, bèn đến thuật cho Áp-sa-lôm hay. Hai
người đã vội vã cùng đi và đến nhà của một người ở Ba-hu-rim; trong sân người có
một cái giếng, hai người bèn xuống đó.
19. Vợ của người nầy lấy một cái mền trải trên miệng giếng, trước trên đó người
rải phơi lúa mạch, cho người ta không nghi ngờ chi hết.
20. Các tôi tớ của Áp-sa-lôm đến nhà người nữ nầy mà hỏi rằng: A-hi-mát và
Giô-na-than ở đâu? Người nữ đáp rằng: Hai người đã qua suối rồi. Vậy, họ đi theo
tìm, song không gặp, bèn trở về Giê-ru-sa-lem.
21. Sau khi chúng đi rồi, A-hi-mát và Giô-na-than đi lên khỏi giếng, rồi đi báo
tin nầy cho Ða-vít, rằng: Hãy chổi dậy, mau qua sông, vì A-hi-tô-phe đã bèn định
mưu nầy nghịch cùng vua.
22. Ða-vít bèn chổi dậy, với cả dân theo người, rồi đi qua sông Giô-đanh. Vừa
rạng đông, chẳng còn sót một người nào chưa qua sông.
23. A-hi-tô-phe thấy người ta không theo mưu của mình, bèn thắng lừa, trở về
thành mình, và vào trong nhà người. Sau khi người đã sắp đặt việc mình rồi, thì
tự thắt cổ mà chết. Người ta chôn người trong mộ của cha người.
24. Ðương lúc Ða-vít đi đến Ma-ha-na-im, thì Áp-sa-lôm đi ngang qua sông
Giô-đanh, có cả đạo quân Y-sơ-ra-ên đi theo.
25. Áp-sa-lôm đã lập A-ma-sa làm tổng binh thế cho Giô-áp. Vả, A-ma-sa là con
trai của một người Y-sơ-ra-ên, tên là Gít-ra, xưa đã ăn ở cùng A-bi-ganh, là con
gái của Na-hách, chị của Xê-ru-gia, mẹ của Giô-áp.
26. Y-sơ-ra-ên đóng trại với Áp-sa-lôm tại trong xứ Ga-la-át.
27. Khi Ða-vít đã đến Ma-ha-na-im, thì Sô-bi, con trai Na-hách, quê ở Ráp-ba, là
thành của dân Am-môn, với Ma-ki, con trai A-mi-ên ở thành Lô-đê-ba, và
Bát-xi-lai, người Ga-la-át, ở thành Rô-ghê-lim, đều đem cho Ða-vít và cho cả dân
theo người
28. những giường, chén, chậu đất, lúa mì, lúa mạch, bột mì, hột rang, đậu, phạn
đậu, và các thứ hột rang khác,
29. mật ong, mỡ sữa, con chiên, và bánh sữa bò, đặng cho Ða-vít và đạo quân
người ăn; vì chúng nói rằng: Dân sự đã đói khát và mệt nhọc trong đồng vắng.
2 Sa-mu-ên 18
chọn đoạn khác
1. Ða-vít điểm dân sự đi theo mình, rồi đặt ở trước đầu chúng những trưởng của
ngàn người, trưởng của trăm người.
2. Người chia dân ra làm ba toán, khiến Giô-áp lãnh một toán, A-bi-sai, con của
Xê-ru-gia, em của Giô-áp, lãnh một toán, còn Y-tai, người Gát, lãnh một toán.
Ðoạn, vua nói cùng dân sự rằng: Hẳn ta cũng sẽ đi ra với các ngươi.
3. Nhưng dân sự thưa rằng: Vua chớ đến, vì nếu chúng tôi chạy trốn, thù nghịch
sẽ không lấy làm hệ trọng gì, và dẫu đến đỗi phân nửa chúng tôi có chết đi, thì
chúng nó cũng không chú ý đến; còn vua, vua bằng một vạn chúng tôi. Vậy thà vua
ở trong thành chực sẵn tiếp cứu chúng tôi thì hơn.
4. Vua tiếp rằng: Ta sẽ làm điều chi các ngươi lấy làm phải. Vậy, người đứng tại
cửa thành trong khi dân sự kéo đi từng toán trăm và ngàn.
5. Vua truyền lịnh nầy cho Giô-áp, A-bi-sai, và Y-tai mà rằng: Hãy vì cớ ta dong
cho Áp-sa-lôm trai trẻ. Cả dân đều nghe lời vua căn dặn cho các trưởng vì
Áp-sa-lôn.
6. Dân sự kéo ra đồng, đón quân Y-sơ-ra-ên, giao chiến tại trong rừng Ép-ra-im.
7. Ðạo quân Y-sơ-ra-ên bị các tôi tớ của Ða-vít đánh bại; thật ấy là một trận
thua lớn, trong ngày đó chết mất hai vạn người.
8. Chiến tranh lan khắp miền, và trong ngày đó có nhiều người chết mất trong
rừng hơn là chết ở dưới luỡi gươm.
9. Các tôi tớ của Ða-vít gặp Áp-sa-lôm cỡi một con la; con la lủi vào dưới nhành
xỏ rế của cây thông lớn, đầu Áp-sa-lôm phải vướng trong nhành, và người bị treo
giữa khoảng trời đất; còn con la chở người thì thoát đi khỏi.
10. Có người thấy điều đó, đến nói cùng Giô-áp rằng: Tôi đã thấy Áp-sa-lôm bị
treo trên cây thông.
11. Giô-áp đáp cùng người rằng: Chi! ngươi có thấy hắn ư? Vậy sao chẳng giết hắn
tại chỗ đi? Nhược bằng có giết, ta sẵn lòng thưởng ngươi mười miếng bạc và một
cái đai lưng.
12. Nhưng người ấy thưa rằng: Dẫu tôi nắm trong tay một ngàn miếng bạc, cũng
chẳng dám tra tay vào vương tử; vì chúng tôi có nghe vua biểu dặn ông, A-bi-sai
và Y-tai rằng: Khá giữ lấy, chớ đụng đến chàng Áp-sa-lôm trai trẻ.
13. Vả lại, nếu tôi lấy lòng bất trung mà giết người, thì chẳng có thể nào giấu
được vua; chắc chính ông làm người cáo tôi.
14. Giô-áp đáp: Ta chẳng thèm nán ở đây mà nghe ngươi. Người bèn lấy ba cây giáo
đâm vào trái tim của Áp-sa-lôm, đương còn sống ở giữa cây thông.
15. Ðoạn mười kẻ trai trẻ vác binh khí của Giô-áp, vây quanh Áp-sa-lôm, đánh và
giết người đi.
16. Kế đó Giô-áp thổi kèn, dân sự thôi đuổi theo quân Y-sơ-ra-ên, bởi vì Giô-áp
cản chúng.
17. Người ta lấy thây Áp-sa-lôm, ném vào trong một cái hố lớn ở giữa rừng, rồi
chất đá lên truyền người thành một đống lớn. Hết thảy mọi người Y-sơ-ra-ên đều
chạy trốn về trại mình.
18. Áp-sa-lôm lúc còn sống có sai dựng một cái bia ở trong trũng vua; vì người
nói rằng: Ta không có con trai đặng lưu danh ta. Rồi người lấy danh mình đặt cho
cái bia đó; đến ngày nay người ta hãy còn gọi là bia Áp-sa-lôm.
19. A-hi-mát, con trai của Xa-đốc, nói cùng Giô-áp rằng: Xin cho phép tôi chạy
đem cho vua tin lành nầy rằng Ðức Giê-hô-va đã xử công bình và giải cứu người
khỏi kẻ thù nghịch mình.
20. Giô-áp đáp: Ngày nay ngươi sẽ chẳng làm kẻ đem tin lành, một ngày khác ngươi
sẽ làm; ngày nay cái tin chẳng được lành, vì vương tử đã chết.
21. Giô-áp bèn nói cùng Cu-si rằng: Hãy đi thuật cho vua điều ngươi đã thấy.
Cu-si lạy Giô-áp, rồi chạy đi.
22. A-hi-mát, con trai của Xa-đốc, lại nói cùng Giô-áp rằng: Mặc dầu xảy đến
điều chi, hãy để cho tôi chạy theo sau Cu-si. Giô-áp tiếp: Hỡi con, cớ sao con
muốn chạy đi? Việc báo tin nầy sẽ chẳng thưởng gì cho con.
23. Người thưa: Mặc dầu, tôi muốn chạy đi. Giô-áp nói cùng người rằng: Hãy chạy
đi. Vậy, A-hi-mát chạy qua đồng bằng và bươn tới trước Cu-si.
24. Ða-vít ngồi ở giữa hai cái cửa thành. Còn quân canh trèo lên đỉnh lầu cửa
thành, ở trên vách tường, ngước mắt lên, nhìn thấy có một người chạy ên.
25. Quân canh la lên, và tâu cho vua biết. Vua nói: Nếu hắn một mình, chắc đem
tin lành. Người chạy mãi và đi đến gần.
26. Ðoạn quân canh thấy một người khác cũng chạy, bèn la với người giữ cửa mà
rằng: Kìa lại có một người chạy ên. Vua nói: Hắn cũng đem tin lành.
27. Quân canh tiếp: Thấy người chạy đầu, giống dạng A-hi-mát, con trai của
Xa-đốc. Vua nói: Ấy là một người tử tế, người chắc đem tin lành.
28. A-hi-mát bèn kêu lên và tâu cùng vua rằng: Mọi sự may mắn! Rồi người sấp
mình xuống trước mặt vua, và tâu rằng: Ngợi khen Ðức Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của
vua, vì Ngài đã giải cứu vua khỏi những kẻ đã phản nghịch cùng vua chúa tôi!
29. Nhưng vua hỏi rằng: Chàng Áp-sa-lôm trai trẻ được bình an vô hại chăng?
A-hi-mát thưa rằng: Khi Giô-áp sai kẻ tôi tớ vua và chính tôi đi, thì tôi thấy
có sự ồn ào dữ dội dấy lên; nhưng tôi chẳng biết là chi.
30. Vua phán cùng người rằng: Hãy lui ra và đứng tại đó. Người bèn lui ra và
chờ.
31. Cu-si bèn đến, và tâu rằng: Nầy là một tin lành cho vua chúa tôi. Ngày nay
Ðức Giê-hô-va đã xử công bình cho vua và giải cứu vua khỏi các kẻ dấy lên phản
nghịch cùng vua.
32. Vua nói cùng Cu-si rằng: Chàng Áp-sa-lôm trai trẻ được bình an vô hại chăng?
Cu-si đáp: Nguyện hết thảy những người nào phản nghịch đặng hại vua, bị đồng số
phận với người trai trẻ ấy!
33. Vua rất cảm thương, bèn lên lầu cửa thành và khóc. Người vừa đi vừa nói
rằng: Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Áp-sa-lôm, con trai ta! con trai ta! Ước chi
chính ta chết thế cho con! Ôi, Áp-sa-lôm! con trai ta! con trai ta!
2 Sa-mu-ên 19
chọn đoạn khác
1. Người ta đến nói cùng Giô-áp rằng: Kìa, vua khóc và than tiếc Áp-sa-lôm.
2. Ấy vậy, chính trong ngày đó sự thắng trận bèn đổi ra sự thảm sầu cho cả dân
sự; vì dân sự đã nghe nói rằng vua rất buồn bực về sự chết của con vua.
3. Nên nỗi, trong ngày đó, dân sự lén trở vào thành dường như một đạo binh mắc
cỡ vì đã trốn khỏi chiến trận.
4. Vua trùm mặt, la lớn tiếng lên rằng: Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Ôi,
Áp-sa-lôm, con trai ta! con trai ta!
5. Giô-áp bèn vào nhà vua, và nói rằng: Ngày nay vua làm hổ mặt các kẻ tôi tớ
vua, là những người chính ngày nay đã cứu mạng sống của vua, của các con trai và
các con gái vua, luôn đến cứu mạng sống của các vợ và hầu vua nữa.
6. Vậy, vua thương những người ghét vua, và ghét những người thương vua; vì vua
mới tỏ ra rằng những quan trưởng và các tôi tớ của vua chẳng ra chi với vua. Rầy
tôi biết rõ ràng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và chúng tôi chết hết thảy, thì vừa ý
vua.
7. Thà vua chổi dậy, đi ra nói những lời giục lòng các tôi tớ vua; vì tôi chỉ
Ðức Giê-hô-va mà thề rằng, nếu vua không chường ra, thì đêm nay sẽ không còn một
người nào ở bên vua; và tai nạn ấy sẽ còn trọng hơn các tai nạn khác đã xảy đến
cho vua từ khi thơ ấu tới ngày nay.
8. Bấy giờ, vua chổi dậy, ngồi tại cửa thành. Người ta cho cả dân sự biết rằng
vua đã ngồi tại cửa thành. Cả dân sự bèn kéo đến trước mặt vua. Vả, Y-sơ-ra-ên
ai nấy đều đã chạy trốn nơi trại mình.
9. Trong các chi phái Y-sơ-ra-ên người ta trách nhau rằng: Vua đã giải chúng ta
khỏi tay kẻ thù nghịch chúng ta, và người đã cứu chúng ta khỏi tay dân
Phi-li-tin. Song bây giờ, người phải trốn khỏi xứ vì cớ Áp-sa-lôm.
10. Vả, Áp-sa-lôm mà chúng ta đã xức dầu cho làm vua chúng ta đã chết trong
chiến trận. Vậy bây giờ, nhân sao các ngươi không nói đem vua trở về?
11. Vua Ða-vít sai nói cùng hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha rằng: Hãy nói
cùng các trưởng lão Giu-đa mà rằng: Lời cả Y-sơ-ra-ên nói về việc rước vua về,
đã thấu đến nơi vua rồi; vậy, cớ sao các ngươi là kẻ sau chót đem vua về cung
người?
12. Các ngươi là anh em ta, là cốt nhục ta. Nhân sao các ngươi là kẻ sau chót
đem vua về?
13. Cũng hãy nói cùng A-ma-sa rằng: Ngươi há chẳng phải là cốt nhục ta sao? Nếu
ngươi không làm tổng binh thế cho Giô-áp hằng ở trước mặt ta, thì nguyện Ðức
Chúa Trời phạt ta cách nặng nề.
14. Như vậy, Ða-vít được lòng hết thảy người Giu-đa, dường như họ chỉ một người
mà thôi; họ bèn sai nói với vua rằng: Xin vua hãy trở về với hết thảy tôi tớ
vua.
15. Vậy, vua trở về, đến tại bờ sông Giô-đanh. Các người Giu-đa đi đến đón vua
tại Ghinh-ganh đặng đưa vua qua sông Giô-đanh.
16. Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, lật đật đi xuống
với các người Giu-đa, đón vua Ða-vít.
17. Một ngàn người Bên-gia-min đều theo người, với Xíp-ba, tôi tớ của nhà
Sau-lơ, cùng mười lăm con trai người và hai mươi đầy tớ; chúng qua sông Giô-đanh
tại trước mặt vua.
18. Chiếc đò để sẵn cho gia quyến vua cũng qua một lượt. Si-mê-i, con trai của
Ghê-ra, phục dưới chơn vua Ða-vít, trong khi vua hầu qua sông Giô-đanh.
19. Người nói cùng vua rằng: Cầu xin chúa tôi chớ kể tội ác cho tôi, và đừng nhớ
đến sự gian tà mà kẻ tôi tớ vua đã phạm trong ngày vua chúa tôi đi ra khỏi
Giê-ru-sa-lem. Xin vua chớ để điều đó vào lòng.
20. Kẻ tôi tớ vua nhìn biết mình đã phạm tội. Vì vậy, ngày nay trong cả nhà
Giô-sép, tôi đã đến trước hết đặng xuống đón vua chúa tôi.
21. Nhưng A-bi-sai, con trai Xê-ru-gia, đáp rằng: Vậy, người ta há không xử tử
Si-mê-i vì cớ đó sao, là kẻ đã rủa sả đấng chịu xức dầu của Ðức Giê-hô-va?
22. Nhưng Ða-vít đáp cùng người rằng: Hãy các con trai Xê-ru-gia, ta có can hệ
chi với các ngươi chăng, mà ngày nay các ngươi ở với ta khác nào kẻ cừu địch?
Trong một ngày như vậy, người ta há có thể sai giết một người trong Y-sơ-ra-ên
ư? Ngày nay có lẽ nào ta không hiểu rằng ta là vua của Y-sơ-ra-ên sao?
23. Ðoạn, vua nói cùng Si-mê-i rằng: Ngươi chẳng chết đâu. Rồi vua lập lời thề
với người.
24. Mê-phi-bô-sết, con trai của Sau-lơ, cũng đi xuống đón vua. Người không có
rửa chơn, chải râu hay là giặt áo mình từ lúc vua ra đi, cho đến ngày vua trở về
bình an vô sự.
25. Khi người ở Giê-ru-sa-lem đến đón vua, thì Ða-vít hỏi người rằng: Hãy
Mê-phi-bô-sết, sao ngươi không đến cùng ta?
26. Người thưa rằng: Ôi vua chúa tôi, thằng tôi tớ tôi có đánh lừa tôi. Thật tôi
nghĩ rằng: Tôi sẽ thắng lừa, rời cỡi nó đặng đi theo vua; vì tôi tớ của vua là
què.
27. Người ta có cáo gian tôi ở nơi vua chúa tôi; nhưng vua chúa tôi khác nào một
thiên sứ của Ðức Chúa Trời. Xin hãy đãi tôi theo ý vua lấy làm tốt.
28. Vì các người của nhà cha tôi trước mặt vua chúa tôi chỉ đáng chết mà thôi.
Dầu vậy, vua đã để tôi vào số người ăn nơi bàn vua. Thế thì, tôi nào còn có lẽ
gì mà phàn nàn cùng vua?
29. Vua nói cùng người rằng: Sao còn nói về việc mình làm chi? Ta đã nói rằng:
Ngươi và Xíp-ba hãy chia lấy đất.
30. Mê-phi-bô-sết thưa lại rằng: Xíp-ba lấy hết cũng được, bởi vua chúa tôi đã
trở về nhà mình bình an vô sự.
31. Bát-xi-lai ở Ga-la-át cũng từ Rô-ghê-lim xuống, và qua sông Giô-đanh với vua
đặng đưa vua đến bên kia sông.
32. Người đã già quá, được tám mươi tuổi, có cung cấp lương thực cho vua trọn
lúc vua ở tại Ma-ha-na-im; vì người có nhiều của cải lắm.
33. Vua nói với Bát-xi-tai rằng: Hãy qua sông Giô-đanh với ta, ta sẽ bao bọc cho
ngươi ở nhà ta tại Giê-ru-sa-lem.
34. Nhưng Bát-xi-lai thưa cùng vua rằng: Bây giờ tôi còn bao lâu ngày nữa, mà
lại cùng vua đi lên Giê-ru-sa-lem?
35. Ngày nay tôi được tám mươi tuổi, há còn có thế phân biệt điều tốt và điều
xấu ư? Kẻ tôi tớ vua cũng chẳng nếm được mùi của vật mình ăn và uống. Há lại có
thể vui nghe người nam nữ ca xướng sao? Kẻ tôi tớ vua sẽ làm bận vua chúa tôi mà
làm chi?
36. Kẻ tôi tớ vua sẽ cùng vua đi tới một chút ở bên kia sông Giô-đanh. Cớ sau
vua muốn thưởng cho tôi cách dường ấy?
37. Xin cho phép tôi trở về, hầu cho tôi chết trong thành tôi, gần bên mộ của
cha mẹ tôi. Nhưng nầy là Kim-ham, kẻ tôi tớ vua; nó sẽ đi qua sông Giô-đanh với
vua chúa tôi, rồi vua phải đãi nó tùy ý vua lấy làm tốt.
38. Vua tiếp rằng: Kim-ham sẽ theo ta, ta sẽ làm cho nó mọi điều ngươi muốn; hễ
ngươi xin ta điều gì, thì ta sẽ nhậm cho.
39. Vậy, cả dân sự đều qua sông Giô-đanh, chính mình vua cũng đi nữa. Ðoạn vua
hôn và chúc phước cho Bát-xi-lai; rồi Bát-xi-lai trở về xứ sở mình.
40. Từ đó, vua đi qua Ghinh-ganh, có Kim-ham, cả dân Giu-đa, và hơn phân nửa dân
Y-sơ-ra-ên đều theo.
41. Bấy giờ, hết thảy người Y-sơ-ra-ên đến cùng vua, mà hỏi rằng: Cớ sao anh em
chúng tôi là người Giu-đa, có lén đem vua, đi đưa sang sông Giô-đanh luôn với
người nhà và hết thảy kẻ theo vua?
42. Người Giu-đa đáp lại cùng người Y-sơ-ra-ên rằng: Ấy vì vua là đồng tộc cùng
chúng ta. Vả lại, cớ sao anh em giận? Chúng ta có ăn nhờ gì của vua chăng? Chúng
ta há có lãnh một của gì nơi vua sao?
43. Nhưng người Y-sơ-ra-ên đáp cùng người Giu-đa rằng: Chúng ta có mười phần nơi
vua, lại Ða-vít thuộc về chúng ta hơn là các ngươi; vậy, cớ sao các ngươi không
đếm xỉa đến chúng ta? Há chẳng phải chúng ta nói trước đem vua về sao? Những lời
nói của người Giu-đa lại còn nặng hơn lời nói của người Y-sơ-ra-ên.
2 Sa-mu-ên 20
chọn đoạn khác
1. Tại đó có một người gian tà tên là Sê-ba, con trai của Biếc-ri, người
Bên-gia-min; người thổi kèn lên và nói rằng: Chúng ta chẳng có phần nào cùng
Ða-vít, cũng chẳng can thiệp gì nơi con trai Y-sai. Hỡi Y-sơ-ra-ên, mỗi người
hãy trở về trại mình!
2. Hết thảy dân Y-sơ-ra-ên bèn phân rẽ Ða-vít, theo Sê-ba, con trai Biếc-ri;
nhưng người Giu-đa vẫn trung tín cùng vua mình, theo người từ Giô-đanh cho đến
Giê-ru-sa-lem.
3. Khi Ða-vít trở về cung mình tại Giê-ru-sa-lem rồi, thì bắt mười người cung
phi vua đã để cho coi giữ đền, mà cầm trong một nhà riêng, cấp lương thực cho
chúng nó dùng; nhưng không đi đến cùng chúng nó; chúng nó bị giam cầm, ở góa cho
đến ngày chết.
4. Kế đó, vua nói cùng A-ma-sa rằng: Trong ba ngày đây, hãy nhóm hiệp cho ta
những người Giu-đa; và chính ngươi cũng phải có mặt đây.
5. Vậy, A-ma-sa đi đặng nhóm hiệp người Giu-đa; nhưng người chậm trễ đã quá hạn
đã định.
6. Ða-vít bèn nói với A-bi-sai rằng: Bây giờ, Sê-ba, con trai Biếc-ri, sẽ làm
hại chúng ta hơn Áp-sa-lôm. Vậy, ngươi hãy đem các chiến sĩ của chúa ngươi, đuổi
theo Sê-la, kẻo nó choán lấy thành nào kiên cố, và thoát khỏi chúng ta chăng?
7. Bấy giờ, đạo binh Giô-áp, người Kê-rê-thít và người Phê-rê-thít với các kẻ
dõng sĩ hơn hết, đều đi theo A-bi-sai. Họ đi ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, đuổi
theo Sê-ba con trai Biếc-ri.
8. Khi chúng đến gần báo ơn hòn đá lớn của Ga-ba-ôn, thì thấy A-ma-sa đi đến.
Giô-áp mặc áo lính, ở ngoài có dây đeo gươm mình, thòng ở nơi hông và đút trong
vỏ. Khi người xơm tới, gươm bèn tuột ra.
9. Giô-áp nói với A-ma-sa rằng: Hỡi anh, anh mạnh chăng? Rồi người lấy bàn tay
hữu nắm râu A-ma-sa đặng hôn người.
10. A-ma-sa không coi chừng cây gươm ở nơi tay kia của Giô-áp. Giô-áp đâm một
mũi trong bụng, ruột A-ma-sa đổ ra xuống đất, người chết, không phải đâm lại lần
thứ nhì. Ðoạn, Giô-áp và A-bi-sai, em người lại đuổi theo Se-ba, con trai
Biếc-ri.
11. Một đứa trẻ trong bọn đầy tớ của Giô-áp đứng gần A-ma-sa mà nói rằng: Ai
thương Giô-áp và thuộc về Ða-vít hãy theo Giô-áp.
12. Song A-ma-sa đẵm trong máu ở giữa đường; khi đứa trẻ thấy hết thảy dân chúng
đều dừng lại gần thây A-ma-sa, thì xít thây người khỏi đường, đem đi trong một
cánh đồng, đắp một cái áo choàng trên nó.
13. Khi thây đã cất khỏi đường cái rồi, thì hết thảy dân chúng đều đi qua theo
Giô-áp đặng đuổi theo Sê-ba, con trai Biếc-ri.
14. Giô-áp đi khắp các chi phái Y-sơ-ra-ên, cho đến A-bên-Bết-ma-ca, và hết thảy
những dõng sĩ đều nhóm hiệp lại và đi theo đạo quân người.
15. Vậy, họ đến vây phủ Sê-ba trong A-bên-Bết-ma-ca, đắp lên một cái lũy cao hơn
đồn thành, và cả đạo quân Giô-áp đào tường thành đặng làm cho nó ngã xuống.
16. Bấy giờ, có một người nữ khôn ngoan ở trên đầu đồn thành la lên cùng chúng
rằng: Các ngươi hãy nghe, hãy nghe! Xin hãy nói cùng Giô-áp lại gần đây, tôi
muốn nói chuyện cùng người.
17. Khi Giô-áp đã lại gần, người nữ hỏi rằng: Ông có phải Giô-áp chăng? người
đáp: Phải, ta. Nàng tiếp: Hãy nghe lời con đòi ông. Người đáp: Ta nghe.
18. Nàng bèn nói như lời nầy: Thuở xưa người ta có thói quen nói rằng: hãy đi
hỏi ý dân A-bên; rồi mới nên việc như thế.
19. Trong Y-sơ-ra-ên, thành chúng tôi là thành hòa bình và trung hậu hơn hết, mà
ông lại muốn diệt một thành, là chánh đô của Y-sơ-ra-ên sao? Nhân sao ông muốn
phá hủy cơ nghiệp của Ðức Giê-hô-va?
20. Giô-áp đáp rằng: Không, không phải vậy đâu! Ta quyết hẳn không muốn diệt,
không muốn phá hủy!
21. Ðó chẳng phải là ý ta. Nhưng có một người ở núi Ép-ra-im tên là Sê-la, con
trai của Biếc-ri, đã phản nghịch cùng vua, tức là Ða-vít. Hãy nộp một mình hắn
thôi, thì ta sẽ dan ra khỏi thành. Người nữ nói cùng Giô-áp rằng: Người ta sẽ
ném đầu hắn qua tường cho ông.
22. Vậy, người nữ ấy đến trước mặt cả dân chúng, và nói cho nghe lời ý luận khôn
ngoan của nàng. Chúng chém đầu Sê-ba, con trai Biếc-ri, rồi ném cho Giô-áp.
Giô-áp bèn thổi kèn lên; đạo quân dan ra khỏi thành và tản đi; ai nấy đều trở về
nhà mình, còn Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem, gần bên vua.
23. Giô-áp tổng lãnh cả đạo binh của Y-sơ-ra-ên; Bê-na-gia, con trai
Giê-hô-gia-đa, làm đầu trưởng các người Kê-rê-thít và Phê-rê-thít;
24. A-đô-ram được bầu cử coi về thuế khóa; Giô-sa-phát, con trai A-hi-lút, làm
thủ bộ;
25. Sê-gia làm thơ ký; Xa-đốc và A-bia-tha làm thầy tế lễ.
26. Còn Y-ra, người Giai-rơ, làm tể tướng thân mật của Ða-vít.
2 Sa-mu-ên 21
chọn đoạn khác
1. Về đời Ða-vít, có một ách cơ cẩn trong ba năm liên tiếp. Ða-vít cầu vấn Ðức
Giê-hô-va; Ngài đáp cùng người rằng: Sự nầy xảy đến vì cớ Sau-lơ và nhà đổ huyết
của người, bởi vì người có giết dân Ga-ba-ôn.
2. Vua bèn truyền gọi dân Ga-ba-ôn, và nói chuyện với họ. Người Ga-ba-ôn chẳng
thuộc về dân sự Y-sơ-ra-ên, nhưng họ là kẻ sống sót của dân A-mô-rít; dân
Y-sơ-ra-ên có thề hứa tha thứ họ. Dầu vậy, Sau-lơ vì lòng sốt sắng về dân
Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, đã tìm cách trừ diệt họ.
3. Ấy vậy, Ða-vít hỏi dân Ga-ba-ôn rằng: Ta phải làm sao cho các ngươi, lấy vật
gì mà chuộc tội, hầu cho các ngươi chúc phước cho cơ nghiệp của Ðức Giê-hô-va?
4. Dân Ga-ba-ôn tâu cùng vua rằng: Chúng tôi đối cùng Sau-lơ và nhà người chẳng
đòi bạc hay vàng, chúng tôi cũng chẳng có phép giết người nào trong Y-sơ-ra-ên.
Ða-vít tiếp: Vậy các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi?
5. Họ đáp cùng vua rằng: Người ấy có diệt trừ chúng tôi; người có toan mưu làm
cho chúng tôi biết mất khỏi cả địa phận Y-sơ-ra-ên.
6. Thế thì, hãy phó cho chúng tôi bảy người trong những con trai người; chúng
tôi sẽ treo chúng nó trước mặt Ðức Giê-hô-va ở Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ là
người được Ðức Giê-hô-va chọn. Vua đáp: Ta sẽ phó chúng nó cho.
7. Ða-vít dong thứ Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu của Sau-lơ, vì
cớ lời thề Ða-vít và Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, đã lập với nhau trước một
Ðức Giê-hô-va.
8. Nhưng vua bắt Át-mô-ni và Mê-phi-bô-sết, hai con trai của Rít-ba, con gái của
Ai-gia, đã sanh cho Sau-lơ, và năm con trai của Mi-canh, con gái Sau-lơ đã sanh
cho Át-ri-ên, con trai của Bát-xi-lai ở Mê-hô-la,
9. mà giao cho dân Ga-ba-ôn; chúng treo họ lên trên núi tại trước mặt Ðức
Giê-hô-va. Bảy người ấy đều bị chết chung với nhau, người ta giết họ nhằm mấy
ngày đầu mùa gặt lúa mạch.
10. Rít-ba, con gái Ai-gia, bèn lấy một cái bao trải trên hòn đá dùng làm giường
mình. Rồi từ đầu mùa gặt cho đến khi có mưa từ trên trời sa xuống trên thây
chúng nó, ban ngày nàng cản không cho chim trời đậu ở trên thây, và ban đêm cản
không cho thú đồng đến gần.
11. Có người học lại cho Ða-vít sự Rít-ba, con gái Ai-gia, hầu của Sau-lơ đã
làm.
12. Vua bèn đi đến dân sự Gia-be trong xứ Ga-la-át, lấy hài cốt của Sau-lơ và
của Giô-na-than, con trai Sau-lơ, mà dân ấy lấy trộm khỏi Bết-san, là nơi dân
Phi-li-tin treo họ lên trong ngày chúng nó đánh bại Sau-lơ tại Ghinh-bô-a.
13. Vậy, từ Gia-be, vua đem lại hài cốt của Sau-lơ và của Giô-na-than, con trai
người, người ta cũng lấy hài cốt của những người đã bị treo,
14. chôn nó với hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than, con trai người, trong mộ của
Kích cha của Sau-lơ, ở Xê-la, tại địa phận Bên-gia-min. Người ta làm mọi điều y
như vua đã dặn biểu. Về sau Ðức Chúa Trời mới đoái thương đến xứ.
15. Dân Y-sơ-ra-ên lại còn tranh chiến khác với dân Phi-li-tin. Ða-vít và các
tôi tớ người kéo xuống, giáp chiến với dân Phi-li-tin. Ða-vít biết trong người
mình mỏi mệt lắm.
16. Bấy giờ, Ít-bi-Bê-nốp, con cháu của Ra-pha có một cây lao nặng ba trăm
siếc-lơ đồng và đeo gươm mới, toan đánh giết Ða-vít.
17. Nhưng A-bi-sai, con trai Xê-ru-gia, đến tiếp cứu vua, đánh người Phi-li-tin
ấy, và giết đi. Từ đó các thủ hạ của Ða-vít nài xin người rằng: Vua chớ ra trận
cùng chúng tôi nữa, e ngọn đuốc Y-sơ-ra-ên phải tắt chăng.
18. Sau sự đó, lại có một trận khác cùng dân Phi-li-tin tại Góp. Ở đó,
Si-bê-cai, người Hu-sa, giết Sáp, là con cháu của Ra-pha.
19. Tại Góp lại còn có một trận với dân Phi-li-tin nữa. Ên-cha-nan, con trai
Gia-a-rê-Ô-rê-ghim, ở Bết-lê-hem, đánh giết Gô-li-át ở Gát; người có một cây
lao, cán như ống trục của thợ dệt.
20. Cũng xảy ra một trận tại Gát, là nơi có một người cao lớn thuộc về dòng
Ra-pha; người có sáu ngọn nơi hai bàn tay và sáu ngọn nơi hai bàn chơn, cộng là
hai mươi bốn ngón.
21. Người nầy sỉ nhục Y-sơ-ra-ên; nhưng Giô-na-than, con trai Si-mê-a, cháu
Ða-vít, giết hắn đi.
22. Bốn người Phi-li-tin nầy đã sanh tại Gát, về dòng dõi Ra-pha, đều bị giết
bởi tay Ða-vít và bởi tay các đầy tớ người.
2 Sa-mu-ên 22
chọn đoạn khác
1. Khi Ðức Giê-hô-va đã giải cứu Ða-vít khỏi tay các thù nghịch và khỏi tay
Sau-lơ, thì người hát các lời nầy mà ngợi khen Ðức Giê-hô-va,
2. rằng: Ðức Giê-hô-va là hòn đá và đồn lũy tôi, Ðấng giải cứu tôi.
3. Ðức Chúa Trời tôi là hòn đá tôi, nơi tôi sẽ nương náu mình, Là thuẫn đỡ tôi,
sừng chửng cứu tôi, Ngọn tháp cao và nơi nương dựa của tôi; Hỡi Ðấng che chở
tôi! ấy Ngài giải cứu tôi khỏi sự hung bạo.
4. Tôi sẽ kêu cầu cùng Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đáng khen ngợi; Thì tôi sẽ được
giải cứu khỏi các thù nghịch tôi.
5. Các lượng sóng của tử vong đã phủ bao tôi, Lụt gian ác chảy cuộn làm cho tôi
sợ hãi;
6. Những dây của địa ngục đã vấn tôi, Lưới sự chết có hãm bắt tôi.
7. Trong cơn hoạn nạn tôi cầu khẩn Ðức Giê-hô-va, Tôi kêu la cùng Ðức Chúa Trời
tôi. Ở nơi đền Ngài nghe tiếng tôi, Tiếng kêu cầu của tôi thấu đến tai Ngài.
8. Bấy giờ, đất động và rung, Nền các từng trời cũng lay chuyển, Nó rúng động,
vì Ngài nổi giận.
9. Khói bay ra từ lỗ mũi Ngài, Và từ miệng Ngài phát ra ngọn lửa hực. Ngài khiến
than hừng đỏ phun ra,
10. Làm nghiêng lệch các từng trời, và ngự xuống, Dưới chơn Ngài có vùng đen
kịt.
11. Ngài cỡi một chê-ru-bin và bay; Ngài hiện ra trên cánh của gió.
12. Ngài bủa ra sự tối tăm, những vùng nước, những mây đen mịt, Chung quanh mình
như một cái trại.
13. Từ sự rực rỡ ở trước mặt Ngài, Những than hực chiếu sáng ra.
14. Ðức Giê-hô-va sấm sét trên các từng trời, Ðấng Chí cao làm cho tiếng Ngài
vang rân.
15. Ngài bắn tên, làm cho quân thù tôi tản lạc, Phát chớp nhoáng, khiến chúng nó
lạc đường.
16. Bởi lời hăm he của Ðức Giê-hô-va, Bởi gió xịt ra khỏi lỗ mũi Ngài, Ðáy biển
bèn lộ ra, Nền thế gian bị bày tỏ.
17. Từ trên cao, Ngài giơ tay nắm tôi, Rút tôi ra khỏi nước sâu.
18. Ngài giải cứu tôi khỏi kẻ thù nghịch cường bạo, Khỏi kẻ ghét tôi, vì chúng
nó mạnh hơn tôi.
19. Trong ngày hoạn nạn chúng nó đến xông vào tôi; Nhưng Ðức Giê-hô-va nâng đỡ
tôi.
20. Ngài đem tôi ra nơi rộng rãi, Giải cứu tôi, vì Ngài ưa thích tôi.
21. Ðức Giê-hô-va đã thưởng tôi tùy sự công bình tôi, Báo tôi theo sự thanh sạch
của tay tôi.
22. Vì tôi có giữ theo các đường lối của Ðức Giê-hô-va, Không làm ác xây bỏ Ðức
Chúa Trời tôi.
23. Vì các mạng lịnh của Ngài đều ở trước mặt tôi, Tôi chẳng lìa xa các luật lệ
Ngài.
24. Tôi cũng ở trọn vẹn với Ngài, Và giữ lấy mình khỏi gian ác.
25. Vì vậy, Ðức Giê-hô-va đã báo tôi tùy sự công bình tôi, Thưởng tôi theo sự
tinh sạch tôi trước mặt Ngài.
26. Kẻ hay thương xót, Chúa sẽ thương xót lại; Ðối cùng kẻ trọn vẹn, Chúa sẽ tỏ
mình trọn vẹn lại.
27. Ðối cùng kẻ tinh sạch, Chúa sẽ tỏ mình tinh sạch lại; Còn đối cùng kẻ trái
nghịch, Chúa sẽ tỏ mình nhặt nhiệm lại.
28. Vì Chúa cứu dân bị khốn khổ; Nhưng mắt Chúa coi chừng kẻ kiêu căng đặng làm
chúng nó bị hạ xuống.
29. Ðức Giê-hô-va ôi! thật Ngài làm ngọn đèn tôi, Và Ðức Giê-hô-va sẽ chiếu sáng
sự tối tăm tôi.
30. Nhờ Ngài tôi sẽ xông ngang qua đạo binh, Cậy Ðức Chúa Trời tôi, tôi vượt
khỏi tường thành.
31. Còn Ðức Chúa Trời, các đường của Ngài vốn là trọn vẹn, Lời của Ðức Giê-hô-va
là tinh tường. Ngài là cái thuẫn cho mọi người nương náu mình nơi Ngài.
32. Vậy, trừ ra Ðức Giê-hô-va ai là Ðức Chúa Trời? Ai là hòn đá lớn, nếu không
phải là Ðức Chúa Trời chúng ta?
33. Ðức Chúa Trời là đồn lũy vững chắc của tôi, Ngài dắt người trọn vẹn vào
đường chánh đáng.
34. Ngài làm cho chơn tôi lẹ như chơn nai cái, Và để tôi đứng trên các nơi cao
của tôi.
35. Ngài tập tay tôi chiến trận, Ðến đỗi cánh tay tôi gương nổi cung đồng.
36. Chúa đã ban sự chửng cứu cho tôi làm cái khiên, Và sự hiền từ Chúa đã làm
cho tôi nên sang trọng.
37. Chúa mở rộng đường dưới bước tôi, Và chơn tôi không xiêu tó.
38. Tôi đuổi theo kẻ thù nghịch tôi, và hủy diệt nó, Chỉ trở về sau khi đã tận
diệt chúng nó.
39. Tôi trừ tiệt, đâm lủng chúng nó, không thể dậy lại được; Chúng nó sa ngã
dưới chơn tôi.
40. Vì Chúa đã thắt lưng tôi bằng sức mạnh để chiến trận, Và khiến kẻ dấy nghịch
cùng tôi xếp rệp dưới tôi.
41. Chúa cũng khiến kẻ thù nghịch xây lưng cùng tôi, Hầu cho tôi diệt những kẻ
ghét tôi.
42. Chúng nó trông ngóng, nhưng chẳng ai cứu cho; Chúng nó kêu cùng Ðức
Giê-hô-va, song Ngài không đáp lại.
43. Bấy giờ tôi đập giập chúng nó khác nào bụi dưới đất; Chà nát, giày đạp chúng
nó giống như bùn ngoài đường.
44. Chúa đã giải cứu tôi khỏi sự tranh giành của dân sự tôi, Gìn giữ tôi để làm
đầu các nước; Một dân tộc tôi không quen biết sự phục sự tôi.
45. Các người ngoại quốc sẽ phục dưới tôi; Vừa nghe nói về tôi, chúng nó đều
vâng theo tôi.
46. Các người ngoại quốc sẽ tàn mọt, Ði ra khỏi chỗ ẩn mình cách run sợ.
47. Ðức Giê-hô-va hằng sống; đáng ngợi khen hòn đá lớn tôi! Nguyện Ðức Chúa
Trời, là hòn đá của sự chửng cứu tôi, được tôn cao!
48. Từ là Ðức Chúa Trời báo thù cho tôi, Khiến các dân tộc qui phục tôi.
49. Ngài giải cứu tôi khỏi kẻ thù nghịch; Thật Chúa nâng tôi lên cao hơn kẻ dấy
nghịch cùng tôi, Và cứu tôi khỏi người hung bạo.
50. Vì vậy, Ðức Giê-hô-va ôi! Tôi sẽ khen ngợi Ngài tại giữa các dân, Và ca tụng
danh của Ngài.
51. Ðức Giê-hô-va ban cho vua của Ngài sự giải cứu lớn lao, Và làm ơn cho đấng
chịu xức dầu của Ngài, Tức là cho Ða-vít và cho dòng dõi người, đến đời đời.
2 Sa-mu-ên 23
chọn đoạn khác
1. Nầy là lời sau hết của Ða-vít. Nầy là lời của Ða-vít, con trai Y-sai, Tức lời
của người đã được nâng lên cao thay, Ðấng chịu xức dầu của Ðức Chúa Trời
Gia-cốp, Và làm kẻ hát êm dịu của Y-sơ-ra-ên.
2. Thần của Ðức Giê-hô-va đã cậy miệng ta mà phán, Và lời của Ngài ở nơi lưỡi
miệng ta.
3. Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã phán, Hòn Ðá lớn của Y-sơ-ra-ên đã phán cùng
ta rằng: Người nào cai trị loài người cách công bình, Cách kính sợ Ðức Chúa
Trời,
4. Thì sẽ giống như sự chói lòa buổi sáng, khi mặt trời mọc, Khác nào một buổi
sớm mai chẳng có mây; Các ánh sáng nó làm cho cây cỏ bởi đất nảy ra sau khi mưa.
5. Nhà ta dầu chẳng phải như vậy trước mặt Ðức Chúa Trời, Song Ngài đã lập với
ta một giao ước đời đời, Vững bền trong mọi sự và chắc chắn. Vì đó là cả sự cứu
rỗi và cả sự ước ao ta, Dẫu Ngài không làm cho điều đó nẩy nở ra.
6. Trái lại, hết thảy kẻ hung ác đều giống như gai chông mà người ta liệng ra
xa, Không thể lấy bằng tay được;
7. Người ta phải dùng đồ bằng sắt hay là cán cây lao đặng nắm nó. Rồi chính tại
chỗ, nó bị thiêu trong lửa.
8. Nầy là tên các người mạnh bạo đã giúp việc cho Ða-vít: Giô-sép-Ba-sê-bết,
người Tách-kê-môn, làm đầu lính thị vệ của vua. Ấy là người quơ giáo mình cự lại
tám trăm người, và giết đi trong một lúc gặp.
9. Sau người ấy, có Ê-lê-a-sa, con trai Ðô-đô, cháu của A-cô-hi, là một trong ba
người mạnh bạo đã cùng Ða-vít thách dân Phi-li-tin hiệp lại đặng chiến trận.
10. Khi dân Y-sơ-ra-ên rút đi, thì Ê-lê-a-sa chổi dậy, đánh dân Phi-li-tin cho
đến khi tay người tê cứng lại nơi gươm người. Trong ngày đó, Ðức Giê-hô-va khiến
cho dân Y-sơ-ra-ên được thắng trận cả thể; chúng chỉ theo sau Ê-lê-a-sa đặng
cướp bóc kẻ thù nghịch đó thôi.
11. Sau người ấy có Sa-ma, con trai A-ghe, người Ha-ra. Dân Phi-li-tin đã hiệp
lại thành đoàn lũ; ở đó có một đồng gieo đầy đậu, và dân sự đều chạy trốn khỏi
trước mặt dân Phi-li-tin.
12. Nhưng Sa-ma đứng ở giữa ruộng, binh vực nó, và đánh dân Phi-li-tin. Như vậy,
Ðức Giê-hô-va khiến cho dân Y-sơ-ra-ên được thắng trận cả thể.
13. Trong vòng ba mươi quan tướng, có ba người đi xuống nhằm lúc mùa gặt và đến
cùng Ða-vít tại hang đá A-đu-lam, trong khi một cơ quân Phi-li-tin đóng trại tại
trũng Rê-pha-im.
14. Bấy giờ Ða-vít ở trong đồn, và ở tại Bết-lê-hem có một đạo binh hờ của dân
Phi-li-tin.
15. Ða-vít ao ước rằng: Chớ chi ta được uống nước bởi giếng ở bên cửa thành
Bết-lê-hem!
16. Bấy giờ, có ba người quan tướng đầy lòng gan dạ, xông ngang qua trại quân
Phi-li-tin, múc nước giếng ở bên cửa thành Bết-lê-hem, rồi đem về dâng cho
Ða-vít; nhưng người từ chối không uống, bèn rảy nước đó ra làm lễ dâng cho Ðức
Giê-hô-va,
17. mà rằng: Ðức Giê-hô-va ôi! tôi hẳn không uống đâu. Nước nầy khác nào huyết
của ba người nầy, liều mạng sống mình đặng đi đến nơi kia. Vậy người không chịu
uống. Ðó là sự của ba người tướng mạnh bạo ấy đã làm.
18. A-bi-sai, em Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, làm tướng của ba người dõng sĩ;
người dùng cây giáo mình đánh chết ba trăm người, và có danh tiếng trong ba
người dõng sĩ ấy.
19. Trong cả ba, A-bi-sai có danh hơn hết, và người làm đầu họ. Dầu vậy, người
không bằng ba người kia.
20. Lại có Bê-na-gia ở Cáp-sê-ên, con trai của Giê-hô-gia-đa, là một người mạnh
bạo, nổi tiếng vì các công lớn của mình. Người đã giết hai người Mô-áp mạnh bạo
hơn hết. Trong một ngày tuyết kia, ấy cũng người nầy đi xuống một cái hầm chứa
nước, có con sư tử, và giết nó đi.
21. Lại người cũng đánh giết một người Ê-díp-tô, có bộ tướng đáng sợ hãi. Người
Ê-díp-tô cầm nơi tay một cây giáo; còn Bê-na-gia cầm cây gậy xuống đón người.
Người rứt cây giáo khỏi tay người Ê-díp-tô, rồi dùng một cây giáo ấy mà giết hắn
đi.
22. Ðó là công việc Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, đã làm; người được nổi
tiếng trong ba người tướng gan dạ kia. Trong bọn ba mươi người, Bê-na-gia có
danh tiếng hơn;
23. song không bằng ba người trước. Ða-vít nhận người vào trong bàn mật nghị
mình.
24. A-sa-ên, em Giô-áp, là một người thuộc trong ba mươi người dõng sĩ kia; cũng
có Ên-ca-nan, con trai của Ðô-đô, ở Bết-lê-hem;
25. lại có Sa-ma ở Ha-rốt, Ê-li-ca ở Ha-rốt;
26. Hê-lết ở Phê-lết; Y-sa, con trai của Y-kẻ ở Tê-cô;
27. A-bi-ê-xe ở A-na-tốt; Mê-bô-nai ở Hu-sa;
28. Sanh-môn ở A-hô-a; Ma-ha-rai ở Nê-tô-pha;
29. Hê-lép, con trai của Ba-a-na ở Nê-to-pha; Y-tai, con trai của Ri-bai ở
Ghi-bê-a, thành của dân Bên-gia-min;
30. Bê-na-gia ở Phi-ra-thôn; Hi-đai ở Na-ha-lê-Gia-ách;
31. A-bi-Anh-bôn ở A-ra-ba; Ách-ma-vét ở Bạt cum;
32. Ê-li-a-ba ở Sa-bôn; các con trai của Gia-sen, Giô-na-than;
33. Sa-ma ở Ha-ra; A-ki-am, con trai của Sa-ra, người A-ra-rít;
34. Ê-li-phê-lết, con trai của A-cạt-bai, con trai của một người Ma-ca-thít;
Ê-li-am, con trai của A-hi-tô-phe ở Ghi-lô;
35. Hết-rai ở Cạt-mên; Pha-rai ở A-ráp;
36. Di-ganh, con trai của Na-than, ở Xô-ba; Ba-ni ở Ga-đi;
37. Xê-léc, người Am-môn, Na-ha-rai ở Bê-ê-rốt, là kẻ vác binh khí cho Giô-áp,
con trai của Xê-ru-gia;
38. Y-ra ở Giê-the; Ga-rép ở Giê-the;
39. U-ri người Hê-tít; cộng là ba mươi bảy người.
2 Sa-mu-ên 24
chọn đoạn khác
1. Cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va lại nổi phừng cùng dân Y-sơ-ra-ên. Ngài giục
lòng Ða-vít nghịch cùng chúng mà rằng: Hãy đi tu bộ dân Y-sơ-ra-ên và dân
Giu-đa.
2. Vua bèn nói với Giô-áp, là quan tổng binh ở gần người, mà rằng: Hãy đi khắp
các chi phái Y-sơ-ra-ên, từ Ðan cho đến Bê-e-Sê-ba, tu bộ dân sự, để cho ta biết
số dân Y-sơ-ra-ên là bao nhiêu.
3. Giô-áp đáp cùng vua rằng: Nguyện Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của vua làm cho dân
sự vua ngày nay được còn thêm gấp bằng trăm, và nguyện mắt vua chúa tôi thấy sự
gia thêm ấy! Nhưng cớ sao vua chúa tôi vui lòng về một việc như vậy?
4. Dầu vậy mặc lòng, lời của vua mạnh hơn sự chống trả của Giô-áp và các quan
tướng. Vậy, Giô-áp và các quan tướng ở trước mặt vua, đều đi ra đặng tu bộ dân
Y-sơ-ra-ên.
5. Sau khi qua sông Giô-đanh rồi, chúng hạ trại tại A-rô-e, về phía hữu thành ở
giữa trũng Gát; rồi hại trại tại Gia-ê-xe.
6. Từ đó họ đi vào trong xứ Ga-la-át, về hướng xứ thấp của Hốt-si. Kế đó, họ đến
Ðan-Gia-an và miền chung quanh Si-đôn.
7. Họ cũng đi đến thành lũy xứ Ty-rơ, vào các thành dân Hế-vít và dân Ca-na-an,
rồi họ giáp đến Bê-e-Sê-ba tại miền nam Giu-đa.
8. Như vậy, họ đi khắp xứ và trở về Giê-ru-sa-lem trong chín thành và hai mươi
ngày.
9. Giô-áp bèn trao cho vua cái sổ trọn sự tu bộ dân sự: trong Y-sơ-ra-ên có tám
trăm ngàn người lính chiến, có tài cầm gươm được, và trong Giu-đa năm trăm ngàn
người.
10. Sau khi tu bộ dân sự rồi, Ða-vít bị lương tâm cắn rứt, bèn cầu Ðức Giê-hô-va
rằng: Tôi đã làm như vậy, thật là đã phạm tội rất nặng. Vậy, bây giờ Ðức
Giê-hô-va ôi! xin hãy cất tội lỗi của kẻ tôi tớ Ngài đã phạm; vì tôi có làm cách
ngu dại quá.
11. Sáng ngày mai, khi Ða-vít dậy, có lời của Ðức Giê-hô-va phán cùng tiên tri
Gát, là người tiên kiến của Ða-vít, rằng:
12. Hãy đi nói với Ða-vít: Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Ta có ba điều định cho
ngươi; trong ba điều đó, hãy chọn một, rồi ta sẽ lấy nó mà phạt ngươi.
13. Gát đi đến cùng Ða-vít, thật các lời đó cho người, mà rằng: Vua muốn chọn
điều nào? hãy bảy năm đói kém trong nước vua, hoặc trong ba tháng vua phải chạy
trốn khỏi trước mặt kẻ thù nghịch đuổi theo vua, hoặc ba ngày dịch hạch trong
nước vua? Bây giờ, hãy suy nghĩ và xem điều tôi phải thưa lại cùng Ðấng đã sai
tôi.
14. Ða-vít bèn đáp cùng Gát rằng: Sự khốn khổ tôi lớn thay! Thế thì, nguyện tôi
sa vào tay của Ðức Giê-hô-va, vì những sự thương xót của Ngài là lớn lắm; nhưng
chớ cho tôi sa vào tay của loài người ta.
15. Vậy, Ðức Giê-hô-va khiến dịch hạch phá hại trong dân Y-sơ-ra-ên, từ buổi sớm
mai cho đến thì giờ Ngài đã nhứt định. Trong dân sự, từ Ðan đến Bê-e-Sê-ba, chết
bảy vạn người.
16. Thiên sứ giơ tay ra trên Giê-ru-sa-lem đặng hại nó; song Ðức Giê-hô-va hối
hận về tai họa ấy, bèn phán cùng thiên sứ hành hại dân sự rằng: Thôi! bây giờ
hãy rút tay ngươi lại. Bấy giờ, thiên sứ của Ðức Giê-hô-va ở gần sân đạp lúa của
A-rau-na, người Giê-bu-sít.
17. Ða-vít thấy thiên sứ hành hại dân sự, bèn thưa với Ðức Giê-hô-va như vầy: Ấy
chính tôi đã phạm tội, tôi là kẻ có tội; còn các con chiên kia có làm chi?
Nguyện tay Chúa chỉ hành hại tôi và nhà cha tôi.
18. Ngày đó, Gát đến tìm Ða-vít, và nói rằng: Hãy đi lên, lập một bàn thờ cho
Ðức Giê-hô-va tại nơi sân đạp lúa của A-rau-na, người Giê-bu-sít.
19. Vậy, Ða-vít theo lời của Gát, đi lên y như Ðức Giê-hô-va đã phán dặn người.
20. A-rau-na ngước mắt lên, thấy vua và các tôi tớ người đi tới trước mặt mình,
liền đi ra và sấp mình xuống đất trước mặt vua.
21. Ðoạn, A-rau-na nói: Cớ chi vua chúa tôi đến nhà kẻ tôi tớ vua? Ða-vít đáp:
Ấy đặng mua sân đạp lúc ngươi, và xây tại đó một cái bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va,
để ngừng tai họa hành hại dân sự.
22. A-rau-na tâu với Ða-vít rằng: Xin vua chúa tôi hãy dâng làm của lễ điều gì
vua lấy làm tốt lành: Nầy những bò dùng làm của lễ thiêu; cộ và ách bò dùng làm
củi để đốt của tế lễ.
23. Ôi vua! mọi điều đó A-rau-na xin dâng cho vua. A-rau-na tiếp: Nguyện
Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của vua tiếp nhận vua!
24. Vua đáp cùng A-rau-na rằng: không không được; ta muốn mua hết của ngươi, cứ
theo giá bạc. Ta không muốn dâng cho Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ta những của lễ
thiêu không đáng giá chi. Vậy, Ða-vít mua sân đạp lúa và bò giá năm mươi siếc lơ
bạc.
25. Người lập tại đó một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va, và dâng của lễ thiêu cùng
của lễ thù ân. Thế thì, Ðức Giê-hô-va động lòng thương Y-sơ-ra-ên, và tai họa
trong xứ bèn ngừng lại.