[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24]
Lu-ca 1 chọn
đoạn khác
1. Hỡi Thê-ô-phi-lơ quí nhơn, vì có nhiều kẻ dốc lòng chép sử về những sự đã làm
nên trong chúng ta,
2. theo như các người chứng kiến từ lúc ban đầu và trở nên người giảng đạo đã
truyền lại cho chúng ta,
3. vậy, sau khi đã xét kỹ càng từ đầu mọi sự ấy, tôi cũng tưởng nên theo thứ tự
viết mà tỏ ra cho ông,
4. để ông biết những điều mình đã học là chắc chắn.
5. Trong đời Hê-rốt, vua nước Giu-đê, có một thầy tế lễ, về ban A-bi-a, tên là
Xa-cha-ri; vợ người là Ê-li-sa-bét, thuộc về chi phái A-rôn.
6. Cả hai đều là công bình trước mặt Ðức Chúa Trời, vâng giữ mọi điều răn và lễ
nghi của Chúa một cách không chỗ trách được.
7. Hai người không có con, vì Ê-li-sa-bét son sẻ, và cả hai đều cao tuổi.
8. Vả, Xa-cha-ri cứ theo thứ tự trong ban mình mà làm chức tế lễ trước mặt Ðức
Chúa Trời.
9. Khi đã bắt thăm theo lệ các thầy cả lập ra rồi, thì người được gọi vào nơi
thánh của Chúa để dâng hương.
10. Ðương giờ dâng hương, cả đoàn dân đông đều ở ngoài cầu nguyện.
11. Bấy giờ có một thiên sứ của Chúa hiện ra cùng Xa-cha-ri, đứng bên hữu bàn
thờ xông hương.
12. Xa-cha-ri thấy thì bối rối sợ hãi.
13. Nhưng thiên sứ nói cùng người rằng: Hỡi Xa-cha-ri, đừng sợ, vì lời cầu
nguyện ngươi đã được nhậm rồi. Ê-li-sa-bét vợ ngươi, sẽ sanh một con trai, ngươi
khá đặt tên là Giăng.
14. Con trai đó sẽ làm cho ngươi vui mừng hớn hở, và nhiều kẻ sẽ mừng rỡ về sự
sanh người ra.
15. Vì người sẽ nên tôn trọng trước mặt Chúa; không uống rượu hay là giống gì
làm cho say, và sẽ được đầy dẫy Ðức Thánh Linh từ khi còn trong lòng mẹ.
16. Người sẽ làm cho nhiều con trai Y-sơ-ra-ên trở lại cùng Chúa, là Ðức Chúa
Trời của họ;
17. chính người lại sẽ lấy tâm thần quyền phép Ê-li mà đi trước mặt Chúa, để đem
lòng cha trở về con cái, kẻ loạn nghịch đến sự khôn ngoan của người công bình,
đặng sửa soạn cho Chúa một dân sẵn lòng.
18. Xa-cha-ri thưa rằng: Bởi sao tôi biết được điều đó? Vì tôi đã già, vợ tôi đã
cao tuổi rồi.
19. Thiên sứ trả lời rằng: Ta là Gáp-ri-ên, đứng trước mặt Ðức Chúa Trời; Ngài
đã sai ta đến truyền cho ngươi và báo tin mừng nầy.
20. Nầy, ngươi sẽ câm, không nói được cho đến ngày nào các điều ấy xảy ra, vì
ngươi không tin lời ta, là lời đến kỳ sẽ ứng nghiệm.
21. Bấy giờ, dân chúng đợi Xa-cha-ri, và lấy làm lạ, vì người ở lâu trong nơi
thánh.
22. Khi Xa-cha-ri ra, không nói với chúng được, thì họ mới hiểu rằng người đã
thấy sự hiện thấy gì trong đền thánh; người ra dấu cho họ, mà vẫn còn câm.
23. Khi những ngày về phần việc mình đã trọn, người trở về nhà.
24. Khỏi ít lâu, vợ người là Ê-li-sa-bét chịu thai, ẩn mình đi trong năm tháng,
mà nói rằng:
25. Ấy là ơn Chúa đã làm cho tôi, khi Ngài đã đoái đến tôi, để cất sự xấu hổ tôi
giữa mọi người.
26. Ðến tháng thứ sáu, Ðức Chúa Trời sai thiên sứ Gáp-ri-ên đến thành Na-xa-rét,
xứ Ga-li-lê,
27. tới cùng một người nữ đồng trinh tên là Ma-ri, đã hứa gả cho một người nam
tên là Giô-sép, về dòng vua Ða-vít.
28. Thiên sứ vào chỗ người nữ ở, nói rằng: Hỡi người được ơn, mừng cho ngươi;
Chúa ở cùng ngươi.
29. Ma-ri nghe nói thì bối rối, tự hỏi rằng lời chào ấy có nghĩa gì.
30. Thiên-sứ bèn nói rằng: Hỡi Ma-ri, đừng sợ, vì ngươi đã được ơn trước mặt Ðức
Chúa Trời.
31. Nầy, ngươi sẽ chịu thai và sanh một con trai mà đặt tên là Jêsus.
32. Con trai ấy sẽ nên tôn trọng, được xưng là Con của Ðấng Rất Cao; và Chúa, là
Ðức Chúa Trời, sẽ ban cho Ngài ngôi Ða-vít là tổ phụ Ngài.
33. Ngài sẽ trị vì đời đời nhà Gia-cốp, nước Ngài vô cùng.
34. Ma-ri bèn thưa rằng: Tôi chẳng hề nhận biết người nam nào, thì làm sao có
được sự đó?
35. Thiên sứ truyền rằng: Ðức Thánh Linh sẽ đến trên ngươi, và quyền phép Ðấng
Rất Cao sẽ che phủ ngươi dưới bóng mình, cho nên con thánh sanh ra, phải xưng là
Con Ðức Chúa Trời.
36. Kìa, Ê-li-sa-bét, bà con ngươi, cũng đã chịu thai một trai trong lúc già nua;
người ấy vốn có tiếng là son, mà nay cưu mang được sáu tháng rồi.
37. Bởi vì không việc chi Ðức Chúa Trời chẳng làm được.
38. Ma-ri thưa rằng: Tôi đây là tôi tớ Chúa; xin sự ấy xảy ra cho tôi như lời
người truyền! Ðoạn thiên sứ lìa khỏi Ma-ri.
39. Trong những ngày đó, Ma-ri chờ dậy, lật đật đi trong miền núi, đến một thành
về xứ Giu-đa,
40. vào nhà Xa-cha-ri mà chào Ê-li-sa-bét.
41. Vả, Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng Ma-ri chào, con nhỏ trong lòng liền nhảy nhót;
và Ê-li-sa-bét được đầy Ðức Thánh Linh,
42. bèn cất tiếng kêu rằng: Ngươi có phước trong đám đàn bà, thai trong lòng
ngươi cũng được phước.
43. Nhơn đâu ta được sự vẻ vang nầy, là mẹ Chúa ta đến thăm ta?
44. Bởi vì tai ta mới nghe tiếng ngươi chào, thì con nhỏ ở trong lòng ta liền
nhảy mừng.
45. Phước cho người đã tin, vì lời Chúa truyền cho sẽ được ứng nghiệm!
46. Ma-ri bèn nói rằng: Linh hồn tôi ngợi khen Chúa,
47. Tâm thần tôi mừng rỡ trong Ðức Chúa Trời, là Cứu Chúa tôi.
48. Vì Ngài đã đoái đến sự hèn hạ của tôi tớ Ngài. Nầy, từ rày về sau, muôn đời
sẽ khen tôi là kẻ có phước;
49. Bởi Ðấng Toàn Năng đã làm các việc lớn cho tôi. Danh Ngài là thánh,
50. Và Ngài thương xót kẻ kính sợ Ngài từ đời nầy sang đời kia.
51. Ngài đã dùng cánh tay mình để tỏ ra quyền phép; Và phá tan mưu của kẻ kiêu
ngạo toan trong lòng.
52. Ngài đã cách người có quyền khỏi ngôi họ, Và nhắc kẻ khiêm nhượng lên.
53. Ngài đã làm cho kẻ đói được đầy thức ngon, Và đuổi kẻ giàu về tay không.
54. Ngài đã vùa giúp Y-sơ-ra-ên, tôi tớ Ngài, Và nhớ lại sự thương xót mình. Ðối
với Áp-ra-ham cùng con cháu người luôn luôn,
55. Như Ngài đã phán cùng tổ phụ chúng ta vậy.
56. Ma-ri ở với Ê-li-sa-bét chừng ba tháng, rồi trở về nhà mình.
57. Bấy giờ, đến ngày mãn nguyệt, Ê-li-sa-bét sanh được một trai.
58. Xóm giềng bà con nghe Chúa tỏ ra sự thương xót cả thể cho Ê-li-sa-bét, thì
chia vui cùng người.
59. Qua ngày thứ tám, họ đều đến để làm lễ cắt bì cho con trẻ; và đặt tên là
Xa-cha-ri theo tên của cha.
60. Nhưng mẹ nói rằng: Không! phải đặt tên con là Giăng.
61. Họ nói: Trong bà con ngươi không ai có tên đó.
62. Họ bèn ra dấu hỏi cha muốn đặt tên gì cho con.
63. Xa-cha-ri biểu lấy bảng nhỏ, và viết rằng: Giăng là tên nó. Ai nấy đều lấy
làm lạ.
64. Tức thì miệng người mở ra, lưỡi được thong thả, nói và ngợi khen Ðức Chúa
Trời.
65. Hết thảy xóm giềng đều kinh sợ, và người ta nói chuyện với nhau về mọi sự ấy
khắp miền núi xứ Giu-đê.
66. Ai nghe cũng ghi vào lòng mà nói rằng: Ấy vậy, con trẻ đó sẽ ra thể nào? Vì
tay Chúa ở cùng con trẻ ấy.
67. Bấy giờ, Xa-cha-ri, cha con trẻ ấy, được đầy dẫy Ðức Thánh Linh, thì nói
tiên tri rằng:
68. Ngợi khen Chúa, là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, Vì đã thăm viếng và chuộc
dân Ngài,
69. Cùng sanh ra cho chúng tôi trong nhà Ða-vít, tôi tớ Ngài, Một Ðấng Cứu thế
có quyền phép!
70. Như lời Ngài đã dùng miệng các thánh tiên tri phán từ thuở trước,
71. Ngài cứu chúng tôi khỏi kẻ thù và tay mọi người ghen ghét chúng tôi;
72. Ngài tỏ lòng thương xót đến tổ tông chúng tôi, Và nhớ lại lời giao ước thánh
của Ngài,
73. Theo như Ngài đã thề với Áp-ra-ham là tổ phụ chúng tôi,
74. Mà hứa rằng khi chúng tôi đã được cứu khỏi tay kẻ nghịch thù, Ngài sẽ ban ơn
lành cho chúng tôi, trước mặt Ngài,
75. Lấy sự thánh khiết và công bình mà hầu việc Ngài, trọn đời mình không sợ hãi
gì hết.
76. Hỡi con trẻ, người ta sẽ kêu con là tiên tri của Ðấng Rất Cao; Con sẽ đi
trước mặt Chúa, dọn đường Ngài,
77. Ðể cho dân Ngài bởi sự tha tội họ mà biết sự rỗi.
78. Vì Ðức Chúa Trời chúng tôi động lòng thương xót, Và mặt trời mọc lên từ nơi
cao thăm viếng chúng tôi,
79. Ðể soi những kẻ ngồi chỗ tối tăm và trong bóng sự chết, Cùng đưa chân chúng
tôi đi đường bình an.
80. Vả, con trẻ ấy lớn lên, tâm thần mạnh mẽ, ở nơi đồng vắng cho đến ngày tỏ
mình ra cùng dân Y-sơ-ra-ên.
Lu-ca 2 chọn
đoạn khác
1. Lúc ấy, Sê-sa Au-gút-tơ ra chiếu chỉ phải lập sổ dân trong cả thiên hạ.
2. Việc lập sổ dân nầy là trước hết, và nhằm khi Qui-ri-ni-u làm quan tổng đốc
xứ Sy-ri.
3. Ai nấy đều đến thành mình khai tên vào sổ.
4. Vì Giô-sép là dòng dõi nhà Ða-vít, cho nên cũng từ thành Na-xa-rét, xứ
Ga-li-lê, lên thành Ða-vít, gọi là Bết-lê-hem, xứ Giu-đê,
5. để khai vào sổ tên mình và tên Ma-ri, là người đã hứa gả cho mình đương có
thai.
6. Ðang khi hai người ở nơi đó, thì ngày sanh đẻ của Ma-ri đã đến.
7. Người sanh con trai đầu lòng, lấy khăn bọc con mình, đặt nằm trong máng cỏ,
vì nhà quán không có đủ chỗ ở.
8. Vả, cũng trong miền đó, có mấy kẻ chăn chiên trú ngoài đồng, thức đêm canh
giữ bầy chiên.
9. Một thiên sứ của Chúa đến gần họ, và sự vinh hiển của Chúa chói lòa xung
quanh, họ rất sợ hãi.
10. Thiên sứ bèn phán rằng: Ðừng sợ chi; vì nầy, ta báo cho các ngươi một Tin
Lành, sẽ làm một sự vui mừng lớn cho muôn dân;
11. ấy là hôm nay tại thành Ða-vít đã sanh cho các ngươi một Ðấng Cứu thế, là
Christ, là Chúa.
12. Nầy là dấu cho các ngươi nhìn nhận Ngài: Các ngươi sẽ gặp một con trẻ bọc
bằng khăn, nằm trong máng cỏ.
13. Bỗng chúc có muôn vàn thiên binh với thiên sứ đó ngợi khen Ðức Chúa Trời
rằng:
14. Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao, Bình an dưới đất, ân trạch cho
loài người!
15. Sau khi các thiên sứ lìa họ lên trời rồi, bọn chăn chiên nói với nhau rằng:
Chúng ta hãy tới thành Bết-lê-hem, xem việc đã xảy đến mà Chúa cho chúng ta hay.
16. Vậy, họ vội vàng đi đến đó, thấy Ma-ri, Giô-sép, và thấy con trẻ đang nằm
trong máng cỏ.
17. Ðã thấy vậy, họ bèn thuật lại những lời thiên sứ nói về con trẻ đó.
18. Ai nấy nghe chuyện bọn chăn chiên nói, đều lấy làm lạ.
19. Còn Ma-ri thì ghi nhớ mọi lời ấy và suy nghĩ trong lòng.
20. Bọn chăn chiên trở về, làm sáng danh và ngợi khen Ðức Chúa Trời về mọi điều
mình đã nghe và thấy y như lời đã bảo trước cùng mình.
21. Ðến ngày thứ tám, là ngày phải làm phép cắt bì cho con trẻ, thì họ đặt tên
là Jêsus, là tên thiên sứ đã đặt cho, trước khi chịu cưu mang trong lòng mẹ.
22. Khi đã hết những ngày tinh sạch rồi, theo luật pháp Môi-se, Giô-sép và Ma-ri
đem con trẻ lên thành Giê-ru-sa-lem để dâng cho Chúa,
23. như đã chép trong luật pháp Chúa rằng: Hễ con trai đầu lòng, phải dâng cho
Chúa,
24. lại dâng một cặp chim cu, hoặc chim bò câu con, như luật pháp Chúa đã
truyền.
25. Vả, trong thành Giê-ru-sa-lem có một người công bình đạo đức, tên là
Si-mê-ôn, trông đợi sự yên ủi dân Y-sơ-ra-ên, và Ðức Thánh Linh ngự trên người.
26. Ðức Thánh Linh đã bảo trước cho người biết mình sẽ không chết trước khi thấy
Ðấng Christ của Chúa.
27. Vậy người cảm bởi Ðức Thánh Linh vào đền thờ, lúc có cha mẹ đem con trẻ là
Jêsus đến, để làm trọn cho Ngài các thường lệ mà luật pháp đã định,
28. thì người bồng ẵm con trẻ, mà ngợi khen Ðức Chúa Trời rằng:
29. Lạy Chúa, bây giờ xin Chúa cho tôi tớ Chúa được qua đời bình an, theo như
lời Ngài;
30. Vì con mắt tôi đã thấy sự cứu vớt của Ngài,
31. Mà Ngài đã sắm sửa đặng làm ánh sáng trước mặt muôn dân,
32. Soi khắp thiên hạ, Và làm vinh hiển cho dân Y-sơ-ra-ên là dân Ngài.
33. Cha mẹ con trẻ lấy làm lạ về mấy lời người ta nói về con.
34. Si-mê-ôn bèn chúc phước cho hai vợ chồng, nói với Ma-ri, mẹ con trẻ rằng:
Ðây, con trẻ nầy đã định làm một cớ cho nhiều người trong Y-sơ-ra-ên vấp ngã
hoặc dấy lên, và định làm một dấu gây nên sự cãi trả;
35. còn phần ngươi, có một thanh gươm sẽ đâm thấu qua lòng ngươi. Ấy vậy tư
tưởng trong lòng nhiều người sẽ được bày tỏ.
36. Lại có bà tiên tri An-ne, con gái của Pha-nu-ên, về chi phái A-se, đã cao
tuổi lắm. Từ lúc còn đồng trinh đã ở với chồng được bảy năm;
37. rồi thì ở góa. Bấy giờ đã tám mươi bốn tuổi, chẳng hề ra khỏi đền thờ, cứ
đêm ngày hầu việc Ðức Chúa Trời, kiêng ăn và cầu nguyện.
38. Một lúc ấy, người cũng thình lình đến đó, ngợi khen Ðức Chúa Trời, và nói
chuyện về con trẻ với mọi người trông đợi sự giải cứu của thành Giê-ru-sa-lem.
39. Khi Giô-sép và Ma-ri đã làm trọn mọi việc theo luật pháp Chúa rồi, thì trở
về thành của mình là Na-xa-rét trong xứ Ga-li-lê.
40. Con trẻ lớn lên, và mạnh mẽ, được đầy dẫy sự khôn ngoan, và ơn Ðức Chúa Trời
ngự trên Ngài.
41. Vả, hằng năm đến ngày lễ Vượt qua, cha mẹ Ðức Chúa Jêsus thường đến thành
Giê-ru-sa-lem.
42. Khi Ngài lên mười hai tuổi, theo lệ thường ngày lễ, cùng lên thành
Giê-ru-sa-lem.
43. Các ngày lễ qua rồi, cha mẹ trở về, con trẻ là Jêsus ở lại thành
Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ không hay chi hết.
44. Hai người tưởng rằng Ngài cũng đồng đi với bạn đi đường, đi trót một ngày,
rồi mới tìm hỏi trong đám bà con quen biết;
45. nhưng không thấy Ngài, bèn trở lại thành Giê-ru-sa-lem mà tìm.
46. Khỏi ba ngày, gặp Ngài tại trong đền thờ đang ngồi giữa mấy thầy thông thái,
vừa nghe vừa hỏi.
47. Ai nấy nghe, đều lạ khen về sự khôn ngoan và lời đối đáp của Ngài.
48. Khi cha mẹ thấy Ngài, thì lấy làm lạ, và mẹ hỏi rằng: Hỡi con, sao con làm
cho hai ta thể nầy? Nầy, cha và mẹ đã khó nhọc lắm mà tìm con.
49. Ngài thưa rằng: Cha mẹ kiếm tôi làm chi? Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha
tôi sao?
50. Nhưng hai người không hiểu lời Ngài nói chi hết.
51. Ðoạn, Ngài theo về thành Na-xa-rét và chịu lụy cha mẹ. Mẹ Ngài ghi các lời
ấy vào lòng.
52. Ðức Chúa Jêsus khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng
Ðức Chúa Trời và người ta.
Lu-ca 3 chọn
đoạn khác
1. Năm thứ mười lăm đời Sê-sa Ti-be-rơ, khi Bôn-xơ Phi-lát làm quan tổng đốc xứ
Giu-đê, Hê-rốt làm vua chư hầu xứ Ga-li-lê, Phi-líp em vua ấy làm vua chư hầu xứ
Y-tu-rê và tỉnh Tra-cô-nít, Ly-sa-ni-a làm vua chư hầu xứ A-by-len,
2. An-ne và Cai-phe làm thầy cả thượng phẩm, thì có lời Ðức Chúa Trời truyền cho
Giăng, con Xa-cha-ri, ở nơi đồng vắng.
3. Giăng bèn dạo qua hết thảy miền lân cận sông Giô-đanh, giảng dạy phép báp-tem
về sự ăn năn để được tha tội,
4. như lời đã chép trong sách đấng tiên tri Ê-sai rằng: Có tiếng kêu la trong
đồng vắng: Hãy dọn đường Chúa, ban bằng các nẻo Ngài.
5. Mọi nơi sũng thấp sẽ lấp cho đầy, Các núi các gò thì bị hạ xuống; Ðường quanh
quẹo thì làm cho ngay, Ðường gập ghềnh thì làm cho bằng;
6. Và mọi loài xác thịt sẽ thấy sự cứu của Ðức Chúa Trời.
7. Vậy, Giăng nói cùng đoàn dân đến để chịu mình làm phép báp-tem rằng: Hỡi dòng
dõi rắn lục, ai đã dạy các ngươi tránh khỏi cơn thạnh nộ ngày sau?
8. Thế thì, hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn; và đừng tự nói rằng: Áp-ra-ham
là tổ phụ chúng ta; vì ta nói cùng các ngươi, Ðức Chúa Trời có thể khiến từ
những đá nầy sanh ra con cái cho Áp-ra-ham được.
9. Cái búa đã để kề gốc cây; hễ cây nào không sanh trái tốt thì sẽ bị đốn và
chụm.
10. Chúng bèn hỏi Giăng rằng: Vậy thì chúng tôi phải làm gì?
11. Người đáp rằng: Ai có hai áo, hãy lấy một cái cho người không có; và ai có
đồ ăn cũng nên làm như vậy.
12. Cũng có những người thâu thuế đến để chịu phép báp-tem; họ hỏi rằng: Thưa
thầy, chúng tôi phải làm gì?
13. Người nói rằng: Ðừng đòi chi ngoài số luật định.
14. Quân lính cũng hỏi rằng: Còn chúng tôi phải làm gì? Người nói rằng: Ðừng hà
hiếp, đừng phỉnh gạt ai hết, những hãy bằng lòng về lương hướng mình.
15. Bởi dân chúng vẫn trông đợi, và ai nấy đều tự hỏi trong lòng nếu Giăng phải
là Ðấng Christ chăng,
16. nên Giăng cất tiếng nói cùng mọi người rằng: Phần ta làm phép báp-tem cho
các ngươi bằng nước; song có một Ðấng quyền phép hơn ta sẽ đến, ta không đáng mở
dây giày Ngài. Chính Ngài sẽ làm phép báp-tem cho các ngươi bằng Ðức Thánh Linh
và bằng lửa.
17. Tay Ngài sẽ cầm nia mà giê thật sạch sân lúa mình, và thâu lúa mì vào kho;
nhưng đốt trấu trong lửa chẳng hề tắt.
18. Trong khi Giăng rao truyền Tin Lành, thì cũng khuyên bảo dân chúng nhiều
điều nữa.
19. Song Hê-rốt, vua chư hầu, đã bị Giăng can gián về việc Hê-rô-đia vợ của em
mình, cùng về các điều ác vua đã làm,
20. thì lại thêm một điều ác nữa, là bắt Giăng bỏ tù.
21. Vả, khi hết thảy dân chúng đều chịu phép báp-tem, Ðức Chúa Jêsus cũng chịu
phép báp-tem. Ngài đương cầu nguyện thì trời mở ra,
22. Ðức Thánh Linh lấy hình chim bò câu ngự xuống trên Ngài; lại có tiếng từ
trên trời phán rằng: Ngươi là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường.
23. Khi Ðức Chúa Jêsus khởi sự làm chức vụ mình thì Ngài có độ ba mươi tuổi.
Theo ý người ta tin, thì Ngài là con Giô-sép, Giô-sép con Hê-li,
24. Hê-li con Mát-tát, Mát-tát con Lê-vi, Lê-vi con Mên-chi, Mên-chi con Gia-nê,
Gia-nê con Giô-sép,
25. Giô-sép con Ma-ta-thia, Ma-ta-thia con A-mốt, A-mốt con Na-hum, Na-hum con
Ếch-li, Ếch-li con Na-ghê,
26. Na-ghê con Ma-át, Ma-át con Ma-ta-thia, Ma-ta-thia con Sê-mê-in, Sê-mê-in
con Giô-sếch, Giô-sếch con Giô-đa,
27. Giô-đa con Giô-a-nan, Giô-a-nan, con Rê-sa, Rê-sa con Xô-rô-ba-bên,
Xô-rô-ba-bên con Sa-la-thi-ên, Sa-la-thi-ên con Nê-ri,
28. Nê-ri con Mên-chi, Mên-chi con A-đi, A-đi con Cô-sam, Cô-sam con Ên-ma-đan,
Ên-ma-đan con Ê-rơ,
29. Ê-rơ con Giê-su, Giê-su con Ê-li-ê-se, Ê-li-ê-se con Giô-rim, Giô-rim con
Mát-thát, Mát-thát con Lê-vi,
30. Lê-vi con Si-mê-ôn, Si-mê-ôn con Giu-đa, Giu-đa con Giô-sép, Giô-sép con
Giô-nam, Giô-nam con Ê-li-a-kim, Ê-li-a-kim con Mê-lê-a,
31. Mê-lê-a con Men-na, Men-na con Mát-ta-tha, Mát-ta-tha con Na-than, Na-than
con Ða-vít,
32. Ða-vít con Gie-sê, Gie-sê con Giô-bết, Giô-bết con Bô-ô, Bô-ô con Sa-la,
Sa-la con Na-ách-son, Na-ách son con A-mi-na-đáp,
33. A-mi-na-đáp con Át-min, Át-min con A-rơ-ni, A-rơ-ni con Ếch-rôm, Ếch-rôn con
Pha-rê, Pha-rê con Giu-đa,
34. Giu-đa con Gia-cốp, Gia-cốp con Y-sác, Y-sác con Áp-ra-ham, Áp-ra-ham con
Tha-rê, Tha-rê con Na-cô,
35. Na-cô con Sê-rúc, Sê-rúc con Ra-gao, Ra-gao, con Pha-léc, Pha-léc con Hê-be,
Hê-be con Sa-la,
36. Sa-la con Cai-nam, Cai-nam cho A-bác-sát, A-bác-sát con Sem, Sem con Nô-ê,
Nô-ê con La-méc,
37. La-méc con Ma-tu-sê-la, ma-tu-sê-la con Hê-nóc, Hê-nóc con Gia-rết, Gia-rết
con Mê-lê-lê-ên, Mê-lê-lê-ên con Cai-nam,
38. Cai-nam con Ê-nót, Ê-nót con Sết, Sết con A-đam, A-đam con Ðức Chúa Trời.
Lu-ca 4 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus đầy dẫy Ðức Thánh Linh, ở bờ sông Giô-đanh về, thì được Ðức
Thánh Linh đem đến trong đồng vắng,
2. tại đó, Ngài bị ma quỉ cám dỗ trong bốn mươi ngày. Trong những ngày ấy, Ngài
không ăn chi hết, kỳ đã mãn thì Ngài đói.
3. Ma quỉ bèn nói với Ngài rằng: Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, thì hãy khiến
đá nầy trở nên bánh đi.
4. Ðức Chúa Jêsus đáp: Có chép rằng: Loài người được sống chẳng phải chỉ nhờ
bánh mà thôi.
5. Ma quỉ đem Ngài lên, cho xem mọi nước thế gian trong giây phút;
6. và nói rằng: Ta sẽ cho ngươi hết thảy quyền phép và sự vinh hiển của các nước
đó; vì đã giao cho ta hết, ta muốn cho ai tùy ý ta.
7. Vậy, nếu ngươi sấp mình xuống trước mặt ta, mọi sự đó sẽ thuộc về ngươi cả.
8. Ðức Chúa Jêsus đáp: Có chép rằng: Ngươi phải thờ phượng Chúa, là Ðức Chúa
Trời ngươi, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi.
9. Ma quỉ cũng đem Ngài đến thành Giê-ru-sa-lem, để Ngài trên nóc đền thờ, mà
nói rằng: Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy gieo mình xuống đi;
10. vì có chép rằng: Chúa sẽ truyền cho thiên sứ gìn giữ ngươi,
11. Các đấng ấy sẽ nâng ngươi trong tay, Kẻo ngươi vấp chơn nhằm đá nào chăng.
12. Ðức Chúa Jêsus đáp: Có phán rằng: Ngươi đừng thử Chúa, là Ðức Chúa Trời
ngươi.
13. Ma quỉ dùng hết cách cám dỗ Ngài rồi, bèn tạm lìa Ngài.
14. Ðức Chúa Jêsus được quyền phép Ðức Thánh Linh, trở về xứ Ga-li-lê, và danh
tiếng Ngài đồn khắp các xứ chung quanh.
15. Ngài dạy dỗ trong các nhà hội, ai nấy đều khen ngợi Ngài.
16. Ðức Chúa Jêsus đến thành Na-xa-rét, là nơi dưỡng dục Ngài. Theo thói quen,
nhằm ngày Sa-bát, Ngài vào nhà hội, đứng dậy và đọc.
17. Có người trao sách tiên tri Ê-sai cho Ngài, Ngài dở ra, gặp chỗ có chép
rằng:
18. Thần của Chúa ngự trên ta: Vì Ngài đã xức dầu cho ta đặng truyền Tin Lành
cho kẻ nghèo;
19. Ngài đã sai ta để rao cho kẻ bị cầm được tha, Kẻ mù được sáng, Kẻ bị hà hiếp
được tự do; Và để đồn ra năm lành của Chúa.
20. Ðoạn, Ngài xếp sách, trả lại cho kẻ giúp việc, rồi ngồi xuống; mọi người
trong nhà hội đều chăm chỉ ngó Ngài.
21. Ngài bèn phán rằng: Hôm nay đã được ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà các ngươi
mới vừa nghe đó.
22. Ai nấy đều làm chứng về Ngài, lấy làm lạ về các lời đầy ơn lành từ miệng
Ngài ra, và nói rằng: Có phải con Giô-sép chăng?
23. Ngài phán rằng: Chắc các ngươi lấy lời tục ngữ nầy mà nói cùng ta rằng: Hỡi
thầy thuốc, hãy tự chữa lấy mình; mọi điều chúng ta nghe ngươi đã làm tại
Ca-bê-na-um, thì cũng hãy làm tại đây, là quê hương ngươi.
24. Ngài lại phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, không có một đấng tiên
tri nào được trọng đãi trong quê hương mình.
25. Ta nói thật cùng các ngươi, về đời Ê-li, khi trời đóng chặt trong ba năm sáu
tháng, cả xứ bị đói kém, trong dân Y-sơ-ra-ên có nhiều đờn bà góa;
26. dầu vậy, Ê-li chẳng được sai đến cùng một người nào trong đám họ, nhưng được
sai đến cùng một đờn bà góa ở Sa-rép-ta, xứ Si-đôn.
27. Trong đời đấng tiên tri Ê-li-sê, dân Y-sơ-ra-ên cũng có nhiều kẻ mắc tật
phung; song không có ai lành sạch được, chỉ Na-a-man, người xứ Sy-ri mà thôi.
28. Ai nấy ở trong nhà hội nghe những điều đó, thì tức giận lắm.
29. Họ đứng dậy kéo Ngài ra ngoài thành, đưa Ngài lên đến chót núi, là nơi họ
xây thành ở trên, để quăng Ngài xuống;
30. song Ngài qua giữa bọn họ và đi khỏi.
31. Ngài xuống thành Ca-bê-na-um, thuộc xứ Ga-li-lê, dạy dỗ trong ngày Sa-bát.
32. Mọi người đều cảm động về sự dạy dỗ của Ngài; vì Ngài dùng quyền phép mà
phán.
33. Vả, trong nhà hội có một người bị tà ma ám, cất tiếng kêu lớn lên rằng: Hỡi
Jêsus Na-xa-rét!
34. Chúng tôi với Ngài có sự gì chăng? Ngài đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết
Ngài là ai: là Ðấng Thánh của Ðức Chúa Trời!
35. Song Ðức Chúa Jêsus quở nặng nó, mà rằng: Hãy nín đi, và ra khỏi người nầy.
Quỉ bèn vật ngã người giữa đám đông, rồi ra khỏi không làm hại chi đến người.
36. Mọi người đều sững sờ, nói cùng nhau rằng: Ấy là đạo gì đó? Người lấy phép
và quyền đuổi tà ma, và chúng nó liền ra!
37. Vậy danh tiếng Ngài đồn khắp các nơi xung quanh.
38. Ðức Chúa Jêsus ra khỏi nhà hội, vào nhà Si-môn. Bà gia Si-môn đang đau rét
nặng lắm. Người ta xin Ngài chữa cho,
39. Ngài bèn nghiêng mình trên người, truyền cho cơn rét, rét liền lìa khỏi. Tức
thì người chờ dậy hầu việc.
40. Khi mặt trời lặn rồi, ai nấy có người đau, bất kỳ bịnh gì, đều đem đến cùng
Ngài; Ngài đặt tay lên từng người mà chữa cho họ.
41. Cũng có các quỉ ra khỏi nhiều kẻ, mà kêu lên rằng: Ngài là Ðấng Christ, Con
Ðức Chúa Trời! Nhưng Ngài quở nặng chúng nó, cấm không cho nói mình biết Ngài là
Ðấng Christ.
42. Vừa rạng ngày, Ngài ra đi đến nơi vắng vẻ, một đoàn dân đông kéo đi tìm
Ngài. Họ theo kịp, giữ Ngài ở lại, không muốn để Ngài đi.
43. Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Ta cũng phải rao Tin Lành của nước Ðức Chúa
Trời nơi các thành khác; vì cốt tại việc đó mà ta được sai đến.
44. Vậy Ngài giảng dạy trong các nhà hội xứ Ga-li-lê.
Lu-ca 5 chọn
đoạn khác
1. Khi Ðức Chúa Jêsus ở trên bờ hồ Ghê-nê-xa-rết, đoàn dân đông chen lấn nhau
xung quanh Ngài đặng nghe đạo Ðức Chúa Trời.
2. Ngài thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ, người đánh cá đã xuống khỏi thuyền
giặt lưới,
3. thì Ngài lên một chiếc thuyền trong hai chiếc, là chiếc của Si-môn, biểu
người đem ra khỏi bờ một chút; rồi Ngài ngồi mà dạy dỗ dân chúng.
4. Khi Ngài phán xong thì biểu Si-môn rằng: Hãy chèo ra ngoài sâu, thả lưới mà
đánh cá.
5. Si-môn thưa rằng: Thưa thầy, chúng tôi đã làm suốt đêm không bắt được chi
hết; dầu vậy, tôi cũng theo lời thầy mà thả lưới.
6. Họ thả lưới xuống, được nhiều cá lắm, đến nỗi lưới phải đứt ra.
7. Họ bèn ra vọi gọi đồng bạn mình ở thuyền khác đến giúp; bạn kia đến chở cá
đầy hai chiếc thuyền, đến nỗi gần chìm.
8. Si-môn Phi-e-rơ thấy vậy, liền sấp mình xuống ngang đầu gối Ðức Chúa Jêsus,
mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin ra khỏi tôi, vì tôi là người có tội.
9. Số là, vì đánh cá dường ấy, nên Si-môn cùng mọi người ở với mình đều thất
kinh; Gia-cơ và Giăng con Xê-bê-đê, là những kẻ đồng bạn với Si-môn cũng đồng
một thể ấy.
10. Ðức Chúa Jêsus bèn phán cùng Si-môn rằng: Ðừng sợ chi, từ nay trở đi, ngươi
sẽ nên tay đánh lưới người.
11. Ðoạn, họ đem thuyền vào bờ, bỏ hết thảy mà theo Ngài.
12. Ðức Chúa Jêsus đương ở trong thành kia, có một người mắc bịnh phung đầy
mình, thấy Ngài thì sấp mặt xuống đất, mà nài xin rằng: Lạy Chúa, nếu Chúa
khứng, chắc có thể làm cho tôi được sạch!
13. Ðức Chúa Jêsus giơ tay rờ đến người ấy, mà phán rằng: Ta khứng, hãy sạch đi.
Tức thì, bịnh phung liền hết.
14. Ðức Chúa Jêsus cấm người đó học chuyện lại với ai; nhưng dặn rằng: Hãy đi tỏ
mình cùng thầy tế lễ; và dâng của lễ về sự ngươi được sạch, theo như Môi-se dạy,
để điều đó làm chứng cho họ.
15. Danh tiếng Ngài càng ngày càng vang ra, và một đoàn dân đông nhóm họp để
nghe Ngài và để được chữa lành bịnh.
16. Song Ngài lánh đi nơi đồng vắng mà cầu nguyện.
17. Một ngày kia, Ðức Chúa Jêsus đang dạy dỗ, có người Pha-ra-si và mấy thầy dạy
luật từ các làng xứ Ga-li-lê, xứ Giu-đê, và thành Giê-ru-sa-lem đều đến, ngồi
tại đó, quyền phép Chúa ở trong Ngài để chữa lành các bịnh.
18. Bấy giờ, có mấy người khiêng một kẻ đau bại trên giường, kiếm cách đem vào
để trước mặt Ðức Chúa Jêsus.
19. Nhơn vì người ta đông lắm không biết bởi đâu mà qua, họ bèn trèo lên mái
nhà, dỡ ngói ra, dòng người và giường nhỏ xuống trước mặt Ngài, giữa đám đô hội.
20. Ðức Chúa Jêsus thấy đức tin của họ, bèn phán rằng: Hỡi người, tội lỗi ngươi
đã được tha.
21. Các thầy thông giáo và Pha-ra-si bèn nghị luận rằng: Người nầy là ai mà nói
phạm thượng vậy? Ngoài Ðức Chúa Trời, há có ai tha tội được sao?
22. Nhưng Ðức Chúa Jêsus biết ý tưởng họ, cất tiếng phán rằng: Các ngươi nghị
luận gì trong lòng?
23. Nay nói rằng: Tội ngươi đã được tha, hoặc rằng: Ngươi hãy đứng dậy mà đi,
thì bên nào dễ hơn?
24. Vả, hầu cho các ngươi biết Con người ở thế gian có quyền tha tội: Ngài phán
cùng kẻ bại rằng: Ta biểu ngươi đứng dậy, vác giường trở về nhà.
25. Tức thì kẻ bại đứng dậy trước mặt chúng, vác giường mình đã nằm, và đi về
nhà, ngợi khen Ðức Chúa Trời.
26. Ai nấy đều sững sờ, ngợi khen Ðức Chúa Trời; và sợ sệt lắm mà nói rằng: Hôm
nay chúng ta đã thấy những việc dị thường.
27. Kế đó, Ðức Chúa Jêsus ra ngoài, thấy một người thâu thuế, tên là Lê-vi,
đương ngồi tại sở thâu thuế. Ngài phán cùng người rằng: hãy theo ta!
28. Lê-vi bỏ hết mọi sự, đứng dậy đi theo Ngài.
29. Lê-vi dọn tiệc trọng thể đãi Ngài tại nhà mình, có nhiều người thâu thuế và
kẻ khác cùng ngồi ăn đồng bàn.
30. các người Pha-ra-si và các thầy thông giáo họ lằm bằm, nói cùng môn đồ Ngài
rằng: Sao các ngươi ăn uống với người thâu thuế và kẻ phạm tội?
31. Ðức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Không phải người khỏe mạnh cần thầy thuốc,
song là người đau ốm.
32. Ta Không phải đến gọi kẻ công bình hối cải, song gọi kẻ có tội.
33. Họ thưa Ngài rằng: môn đồ của Giăng thường kiêng ăn cầu nguyện, cũng như môn
đồ của người Pha-ra-si, chẳng như môn đồ của thầy ăn và uống.
34. Ngài đáp rằng: Trong khi chàng rể còn ở cùng bạn mừng cưới mình, các ngươi
dễ bắt họ phải kiêng ăn được sao?
35. Song đến ngày nào chàng rể phải đem đi khỏi họ, thì trong những ngày ấy họ
mới kiêng ăn vậy.
36. Ngài lại lấy thí dụ mà phán cùng họ rằng: Không ai xé một miếng áo mới mà vá
áo cũ. Nếu vậy, áo mới phải rách, và miếng giẻ mới cũng không xứng với áo cũ.
37. Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, nếu vậy, rượu mới làm nứt bầu ra;
rượu chảy mất và bầu cũng phải hư đi.
38. Song rượu mới phải đổ vào bầu mới.
39. Lại cũng không ai uống rượu cũ lại đòi rượu mới; vì người nói rằng: Rượu cũ
ngon hơn.
Lu-ca 6 chọn
đoạn khác
1. Nhằm ngày Sa-bát, Ðức Chúa Jêsus đi qua giữa đồng lúa mì, môn đồ bứt bông
lúa, lấy tay vò đi và ăn.
2. Có mấy người Pha-ra-si nói rằng: Sao các ngươi làm điều không nên làm trong
ngày Sa-bát?
3. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Vậy các ngươi chưa đọc chuyện vua Ða-vít làm trong
khi vua cùng kẻ đi theo bị đói sao?
4. Thể nào vua vào đền Ðức Chúa Trời, lấy bánh bày ra mà ăn, và cho kẻ đi theo
ăn nữa, dầu là bánh chỉ các thầy tế lễ mới được phép ăn thôi?
5. Ngài lại phán rằng: Con người cũng là Chúa ngày Sa-bát.
6. Một ngày Sa-bát khác, Ðức Chúa Jêsus vào nhà hội dạy dỗ. Tại đó, có một người
bàn tay hữu bị teo.
7. Vả, các thầy thông giáo và người Pha-ra-si chăm chỉ xem Ngài, coi thử Ngài có
chữa bịnh trong ngày Sa-bát chăng, để tìm dịp mà cáo Ngài.
8. Nhưng Ngài biết ý tưởng họ, nên phán cùng người teo tay rằng: Hãy chờ dậy,
đứng giữa chúng ta. Người ấy chờ dậy, và đứng lên.
9. Ðức Chúa Trời liền phán cùng họ rằng: Ta hỏi các ngươi: Trong ngày Sa-bát,
nên làm điều lành hay là làm điều dữ, nên cứu người hay là giết người?
10. Ðoạn, Ngài lấy mắt liếc khắp mọi người xung quanh mình, rồi phán cùng người
bịnh rằng: Hãy giơ tay ra, Người giơ ra, thì tay được lành.
11. Nhưng họ giận lắm, bèn bàn cùng nhau về việc mình có thể xử với Ðức Chúa
Jêsus cách nào.
12. Trong lúc đó, Ðức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu nguyện; và thức thâu đêm cầu
nguyện Ðức Chúa Trời.
13. Ðến sáng ngày, Ngài đòi môn đồ đến, chọn mười hai người, gọi là sứ đồ:
14. Si-môn, Ngài đặt tên là Phi-e-rơ, Anh-rê em ruột của Phi-e-rơ, Gia-cơ và
Giăng, Phi-líp và Ba-thê-lê-my,
15. Ma-thi-ơ và Thô-ma, Gia-cơ con của A-phê, Si-môn gọi là Xê-lốt,
16. Giu-đe con của Gia-cơ và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt là kẻ phản Ngài.
17. Kế đó, Ngài cùng môn đồ xuống, dừng lại nơi đồng bằng. Ở đó, có nhiều môn đồ
Ngài cùng đoàn dân rất đông từ khắp xứ Giu-đê, thành Giê-ru-sa-lem, và miền biển
Ty-rơ, Si-đôn mà đến, để nghe Ngài dạy và cho được chữa lành bịnh mình.
18. Những kẻ mắc tà ma khuấy hại cũng đều được lành.
19. Cả đoàn dân đến kiếm cách rờ Ngài, vì từ Ngài có quyền phép ra, chữa lành
hết mọi người.
20. Ðức Chúa Jêsus bèn ngước mắt ngó môn đồ, mà phán rằng: Phước cho các ngươi
nghèo khó, vì nước Ðức Chúa Trời thuộc về các ngươi!
21. Phước cho các ngươi hiện đương đói, vì sẽ được no đủ! Phước cho các ngươi
hiện đương khóc lóc, vì sẽ được vui mừng!
22. Phước cho các ngươi khi vì cớ Con người, thiên hạ sẽ ghét, đuổi, mắng nhiếc
các ngươi, bỏ tên các ngươi như đồ ô uế!
23. Ngày đó, hãy vui vẻ, nhảy nhót và mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi trên
trời sẽ lớn lắm; bởi tổ phụ họ cũng đối đãi các đấng tiên tri dường ấy.
24. Song, khốn cho các ngươi và người giàu có, vì đã được sự yên ủi của mình
rồi!
25. Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đương no, vì sẽ đói! Khốn cho các ngươi là kẻ
hiện đương cười, vì sẽ để tang và khóc lóc!
26. Khốn cho các ngươi, khi mọi người sẽ khen các ngươi, vì tổ phụ họ cũng xử
với các tiên tri giả như vậy!
27. Nhưng ta phán cùng các ngươi, là người nghe ta: Hãy yêu kẻ thù mình, làm ơn
cho kẻ ghét mình,
28. chúc phước cho kẻ rủa mình, và cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục mình.
29. Ai vả ngươi má bên nầy, hãy đưa luôn má bên kia cho họ; còn nếu ai dựt áo
ngoài của ngươi, thì cũng đừng ngăn họ lấy luôn áo trong.
30. Hễ ai xin, hãy cho, và nếu có ai đoạt lấy của các ngươi, thì đừng đòi lại.
31. Các ngươi muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy.
32. Nếu các ngươi yêu kẻ yêu mình, thì có ơn chi? Người có tội cũng yêu kẻ yêu
mình.
33. Nếu các ngươi làm ơn cho kẻ làm ơn mình, thì có ơn chi? Người có tội cũng
làm như vậy.
34. Nếu các ngươi cho ai mượn mà mong họ trả, thì có ơn chi? Người có tội cũng
cho người có tội mượn, để được thâu lại y số.
35. Song các ngươi hãy yêu kẻ thù mình; hãy làm ơn, hãy cho mượn, mà đừng ngã
lòng. Vậy, phần thưởng của các ngươi sẽ lớn, và các ngươi sẽ làm con của Ðấng
Rất Cao, vì Ngài lấy nhơn từ đối đãi kẻ bạc và kẻ dữ.
36. Hãy thương xót như Cha các ngươi hay thương xót.
37. Ðừng đoán xét ai, thì các ngươi khỏi bị đoán xét; đừng lên án ai, thì các
ngươi khỏi bị lên án; hãy tha thứ, người sẽ tha thứ mình.
38. Hãy cho, người sẽ cho mình; họ sẽ lấy đấu lớn, nhận, lắc cho đầy tràn, mà
nộp trong lòng các ngươi; vì các ngươi lường mực nào, thì họ cũng lường lại cho
các ngươi mực ấy.
39. Ngài cũng phán cùng họ một thí dụ rằng: Kẻ mù có thể dắt kẻ mù được chăng?
Cả hai há chẳng cùng té xuống hố sao?
40. Môn đồ không hơn thầy; nhưng hễ môn đồ được trọn vẹn thì sẽ bằng thầy mình.
41. Sao ngươi nhìn thấy cái rác trong mắt anh em mình, mà không thấy cây đà
trong mắt ngươi?
42. Sao ngươi nói được với anh em rằng: Anh ơi, để tôi lấy cái rác trong mắt anh
ra, còn ngươi, thì không thấy cây đà trong mắt mình? Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy
cây đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác ra khỏi mắt anh
em.
43. Cây sanh trái xấu không phải là cây tốt, cây sanh trái tốt không phải là cây
xấu;
44. vì hễ xem trái thì biết cây. Người ta không hái được trái vả nơi bụi gai,
hay là trái nho nơi chòm kinh cước.
45. Người lành bởi lòng chứa điều thiện mà phát ra điều thiện, kẻ dữ bởi lòng
chứa điều ác mà phát ra điều ác; vì do sự đầy dẫy trong lòng mà miệng nói ra.
46. Sao các ngươi gọi ta: Chúa, Chúa, mà không làm theo lời ta phán?
47. Ta sẽ chỉ cho các ngươi biết kẻ nào đến cùng ta, nghe lời ta, và làm theo,
thì giống ai.
48. Kẻ ấy giống như một người kia cất nhà, đào đất cho sâu, xây nền trên vầng
đá: nước tràn lan, dòng nước chảy mạnh xô vào nhà đó, nhưng không xô động được,
vì đã cất chắc chắn.
49. Song kẻ nào nghe lời ta mà không làm theo, thì giống như một người kia cất
nhà trên đất không xây nền: dòng nước chảy mạnh xô vào nhà đó, tức thì nhà sụp
xuống, và sự hư hại lớn lao.
Lu-ca 7 chọn
đoạn khác
1. Khi Ðức Chúa Jêsus rao giảng xong mọi lời ấy trước mặt dân chúng nghe rồi,
thì Ngài vào thành Ca-bê-na-um.
2. Vả, một thầy đội kia có đứa đầy tớ rất thiết nghĩa đau gần chết,
3. nghe nói Ðức Chúa Jêsus, bèn sai mấy trưởng lão trong dân Giu-đa xin Ngài đến
chữa cho đầy tớ mình.
4. Mấy người đó đến cùng Ðức Chúa Jêsus, mà nài xin rằng: Thầy đội thật đáng cho
thầy nhậm điều nầy;
5. vì người yêu dân ta, và đã cất nhà hội cho chúng tôi.
6. Ðức Chúa Jêsus bèn đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, thầy đội sai bạn hữu mình
đi thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin đừng tự phiền đến thế, vì tôi không đáng rước
Chúa vào nhà tôi.
7. Tôi cũng nghĩ mình không đáng đến cùng Chúa; song xin phán một lời, thì đầy
tớ tôi sẽ được lành.
8. Vì chính mình tôi là người thuộc dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có quân lính
dưới quyền tôi; tôi biểu tên nầy rằng: Hãy đi! thì nó đi; và biểu tên khác rằng:
Hãy đến! thì nó đến; và biểu đầy tớ tôi rằng: Hãy làm việc nầy! thì nó làm.
9. Ðức Chúa Jêsus nghe những lời ấy, lấy làm lạ cho thầy đội, bèn xây lại cùng
đoàn dân theo mình, mà phán rằng: Ta nói cùng các ngươi, dầu trong dân
Y-sơ-ra-ên, ta cũng chưa thấy một đức tin lớn dường ấy.
10. Những kẻ sai đến trở về nhà, thấy đầy tớ lành mạnh.
11. Bữa sau, Ðức Chúa Jêsus đi đến một thành, gọi là Na-in có nhiều môn đồ và
một đoàn dân đông cùng đi với Ngài.
12. Khi Ngài đến gần cửa thành, họ vừa khiêng ra một người chết, là con trai một
của mẹ góa kia; có nhiều người ở thành đó đi đưa với bà góa ấy.
13. Chúa thấy, động lòng thương xót người, mà phán rằng: Ðừng khóc!
14. Ðoạn, Ngài lại gần, rờ quan tài, thì kẻ khiêng dừng lại. Ngài bèn phán rằng:
Hãy người trẻ kia, ta biểu ngươi chờ dậy.
15. Người chết vùng ngồi dậy và khởi sự nói. Ðức Chúa Jêsus giao người lại cho
mẹ.
16. Ai nấy đều sợ hãi, và ngợi khen Ðức Chúa Trời rằng: Có đấng tiên tri lớn đã
dấy lên giữa chúng tôi, và Ðức Chúa Trời đã thăm viếng dân Ngài.
17. Tin nầy đồn ra khắp xứ Giu-đê, và khắp xứ xung quanh nơi đó nữa.
18. Môn đồ của Giăng trình lại hết cả chuyện đó với người.
19. Người bèn gọi hai môn đồ mình, sai đến thưa cùng Chúa rằng: Thầy có phải là
Ðấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Ðấng khác?
20. Hai người đã đến cùng Ðức Chúa Jêsus, thưa rằng: Giăng Báp-tít sai chúng tôi
đến hỏi thầy: Thầy có phải là Ðấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Ðấng
khác?
21. Vả, chính giờ đó, Ðức Chúa Jêsus chữa lành nhiều kẻ bịnh, kẻ tàn tật, kẻ mắc
quỉ dữ, và làm cho nhiều người đui được sáng.
22. Ðoạn, Ngài đáp rằng: hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe:
kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết
được sống lại, Tin Lành đã rao giảng cho kẻ nghèo.
23. Phước cho kẻ không vấp phạm vì cớ ta!
24. Hai người của Giăng sai đến đã đi rồi, Ðức Chúa Jêsus mới phán cùng đoàn dân
về việc Giăng rằng: Các ngươi đã đi xem chi nơi đồng vắng? Xem cây sậy bị gió
rung chăng?
25. Lại các ngươi còn đi xem gì? Xem người ăn mặc tốt đẹp chăng? Kìa, những
người mặc áo sang trọng, và ăn ở sung sướng, thì ở trong đền đài các vua!
26. Song, rốt lại, các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên tri ư? Phải, ta nói,
một đấng trọng hơn tiên tri nữa.
27. Ấy về đấng đó mà có lời chép rằng: Nầy, ta sẽ sai sứ ta đến trước mặt ngươi,
Người sẽ dọn đường trước ngươi.
28. Ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đờn bà sanh ra, không có ai lớn
hơn Giăng Báp-tít đâu; những trong nước Ðức Chúa Trời, kẻ rất nhỏ còn lớn hơn
Giăng vậy.
29. Cả dân chúng cùng kẻ thâu thuế chịu Giăng làm phép báp-tem, đều xưng Ðức
Chúa Trời là công bình.
30. Song người Pha-ra-si cùng các thầy dạy luật không chịu Giăng làm phép
báp-tem, nên chê bỏ ý Ðức Chúa Trời định về mình.
31. Vậy, ta sẽ sánh người đời nầy với gì, họ giống như ai?
32. Họ giống như con trẻ ngồi ngoài chợ, nói cùng nhau rằng: Ta đã thổi sáo, mà
bay không nhảy múa; ta đã than vãn, mà bay không khóc.
33. Vả, Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu; thì các ngươi nói
rằng: Người mắc quỉ dữ.
34. Con người đến, ăn và uống, thì các ngươi nói rằng: Ấy đó là người ham ăn mê
uống, bạn với người thâu thuế và kẻ có tội.
35. Song sự khôn ngoan được xưng công bình nhờ những việc làm của nó.
36. Có một người Pha-ra-si mời Ðức Chúa Jêsus ăn tại nhà mình. Vậy, khi đã vào
nhà người Pha-ra-si thì Ngài ngồi bàn.
37. Vả, có một người đờn bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Ðức Chúa Jêsus đương
ngồi bàn tại nhà người Pha-ra-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu
thơm.
38. Người đứng đằng sau, nơi chơn Ðức Chúa Jêsus, khóc, sa người mắt trên chơn
Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chơn Ngài, và xức dầu thơm cho.
39. Người Pha-ra-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng
tiên tri, chắc biết người đờn bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đờn
bà xấu nết.
40. Ðức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời
nói cùng ngươi. Người thưa rằng: Thưa thầy, xin cứ nói.
41. Một chủ nợ có hai người mắc nợ: một người mắc năm trăm đơ-ni-ê, một người
mắc năm chục.
42. Vì hai người đó không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người
đó, ai yêu chủ nợ hơn?
43. Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Ðức Chúa
Jêsus rằng: Ngươi đoán phải lắm.
44. Ðoạn, Ngài xây lại Ngài đờn bà mà phải cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đờn bà
nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chơn; nhưng người đã lấy
nước mắt thấm ướt chơn ta, rồi lấy tóc mình mà chùi.
45. Ngươi không hôn ta; nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chơn ta hoài.
46. Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chơn ta.
47. Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội lỗi đờn bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì
người đã yêu mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu mến ít.
48. Ngài bèn phán cùng người đờn bà rằng: Tội lỗi ngươi đã được tha rồi.
49. Các người ngồi bàn với Ngài nghĩ thầm rằng: Người nầy là ai, mà cũng tha
tội?
50. Nhưng Ngài phán cùng người đờn bà rằng: Ðức tin của ngươi đã cứu ngươi; hãy
đi cho bình an.
Lu-ca 8 chọn
đoạn khác
1. Kế đó, Ðức Chúa Jêsus đi thành nầy đến thành khác, giảng dạy và rao truyền
tin lành của nước Ðức Chúa Trời. Có mười hai sứ đồ ở với Ngài.
2. Cũng có mấy người đờn bà đi theo Ngài, là những người đã được cứu khỏi quỉ dữ
và chữa khỏi bịnh: Ma-ri, gọi là Ma-đơ-len, từ người bảy quỉ dữ đã ra,
3. Gian-nơ vợ Chu-xa, là quan nội vụ của vua Hê-rốt, Su-xan-nơ và nhiều người
khác nữa giúp của cải cho Ngài.
4. Khi có đoàn dân đông nhóm lại, và người hết thảy các thành đều đến cùng Ngài,
thì Ngài lấy thí dụ mà phán cùng họ rằng:
5. Người gieo giống đi ra để gieo giống mình. Khi vải giống, một phần giống rơi
ra dọc đường, bị giày đạp và chim trời xuống ăn hết.
6. Một phần khác rơi ra nơi đất đá sỏi, khi mới mọc lên, liền héo đi, vì không
có hơi ẩm.
7. Một phần khác rơi vào bụi gai, gai mọc lên với hột giống, làm cho nghẹt ngòi.
8. Lại có một phần khác rơi xuống nơi đất tốt, thì mọc lên, và kết quả, một
thành trăm. Ðương phán mấy lời đó, Ngài kêu lên rằng: Ai có tai mà nghe, hãy
nghe.
9. Môn đồ hỏi Ngài thí dụ ấy có nghĩa gì.
10. Ngài đáp rằng: Ðã ban cho các ngươi được biết những sự mầu nhiệm nước Ðức
Chúa Trời; song, với kẻ khác thì dùng thí dụ mà nói, để nó xem mà không thấy,
nghe mà không hiểu.
11. Nầy, lời thí dụ đó nghĩ nhà vầy: Hột giống là đạo Ðức Chúa Trời.
12. Phần rơi ra dọc đường, là những kẻ nghe đạo; nhưng về sau ma quỉ đến, cướp
lấy đạo từ trong lòng họ, e rằng họ tin mà được cứu chăng.
13. Phần rơi ra đất đá sỏi là kẻ nghe đạo, bèn vui mừng chịu lấy; nhưng họ không
có rễ, chỉ tin tạm mà thôi; nên khi sự thử thách đến, thì họ tháo lui.
14. Phần rơi vào bụi gai, là những kẻ đã nghe đạo, nhưng rồi đi, để cho sự lo
lắng, giàu sang, sung sướng đời nầy làm cho đạo phải nghẹt ngòi, đến nỗi không
sanh trái nào được chín.
15. Song phần rơi vào nơi đất tốt, là kẻ có lấy lòng thật thà tử tế nghe đạo,
gìn giữ và kết quả một cách bền lòng.
16. Không ai đã thắp đèn tại lấy thùng úp lại, hay là để dưới giường; như để
trên chơn đèn, hầu cho ai vào nhà đều thấy sáng.
17. Thật không có điều gì kín mà không phải lộ ra, không có điều gì giấu mà
chẳng bị biết và tỏ ra.
18. Vậy, hãy coi chừng về cách các ngươi nghe; vì kẻ đã có, sẽ cho thêm; kẻ
không có, sẽ cất lấy sự họ tưởng mình có.
19. Mẹ và anh em Ðức Chúa Jêsus đến tìm Ngài; song vì người ta đông lắm, nên
không đến gần Ngài được.
20. Vậy có kẻ báo cho Ngài biết rằng: Mẹ và anh em thầy ở ngoài, muốn thấy thầy.
21. Nhưng Ngài đáp rằng: Mẹ ta và anh em ta là kẻ nghe đạo Ðức Chúa Trời và làm
theo đạo ấy.
22. Một ngày kia, Ngài xuống thuyền với môn đồ, mà phán rằng: Hãy qua bên kia
hồ; rồi đi.
23. Khi thuyền đương chạy, thì Ngài ngủ. Có cơn bão nổi lên trong hồ, nước vào
đầy thuyền, đương nguy hiểm lắm.
24. Môn đồ bèn đến thức Ngài dậy, rằng: Thầy ôi, Thầy ôi, chúng ta chết! Nhưng
Ngài, vừa thức dậy, khiến gió và sóng phải bình tịnh và yên lặng như tờ.
25. Ngài bèn phán cùng môn đồ rằng: Ðức tin các ngươi ở đâu? Môn đồ sợ hãi và bỡ
ngỡ, nói với nhau rằng: Người nầy là ai, khiến đến gió và nước, mà cũng phải
vâng lời Ngài?
26. Kế đó, ghé vào đất của dân Giê-ra-sê, ngang xứ Ga-li-lê.
27. Khi Ðức Chúa Jêsus lên bờ, có một người ở thành ấy bị nhiều quỉ ám đi gặp
Ngài. Ðã lâu nay, người không mặc áo, không ở nhà, song ở nơi mồ mả.
28. Người ấy vừa thấy Ðức Chúa Jêsus thì la lên inh ỏi, và đến gieo mình nơi
chơn Ngài, nói lớn tiếng rằng: Lạy Ðức Chúa Jêsus, Con Ðức Chúa Trời Rất Cao,
tôi với Ngài có sự chi chăng? Tôi cầu xin Ngài, đừng làm khổ tôi.
29. Vì Ðức Chúa Jêsus đương truyền cho tà ma phải ra khỏi người đó mà nó đã ám
từ lâu; dầu họ giữ người, xiềng và còng chơn lại, người cứ bẻ xiềng tháo còng,
và bị quỉ dữ đem vào nơi đồng vắng.
30. Ðức Chúa Jêsus hỏi người rằng: Mầy tên gì? Người thưa rằng: Quân đội; vì
nhiều quỉ đã ám vào người.
31. Chúng nó bèn cầu xin Ðức Chúa Jêsus đừng khiến mình xuống vực sâu.
32. Vả, ở đó có một bầy heo đông đương ăn trên núi. Các quỉ xin Ðức Chúa Jêsus
cho chúng nó nhập vào những heo ấy, Ngài bèn cho phép.
33. Vậy, các quỉ ra khỏi người đó, nhập vào bầy heo, bầy heo từ trên bực cao đâm
đầu xuống hồ và chết chìm.
34. Các kẻ chăn heo thấy vậy chạy trốn, đồn tin ấy ra trong thành và trong nhà
quê.
35. Thiên hạ bèn đổ ra xem việc mới xảy ra; khi họ đến cùng Ðức Chúa Jêsus, thấy
người mà các quỉ mới ra khỏi ngồi dưới chơn Ðức Chúa Jêsus, mặc áo quần, bộ tỉnh
táo, thì sợ hãi lắm.
36. Những người đã xem thấy sự lạ đó, thuật lại cho thiên hạ biết người bị quỉ
ám được cứu khỏi thế nào.
37. Hết thảy dân ở miền người Giê-ra-sê xin Ðức Chúa Jêsus lìa khỏi xứ họ, vì họ
sợ hãi lắm. Ngài bèn xuống thuyền trở về.
38. Người đã khỏi những quỉ ám xin phép ở với Ngài, nhưng Ðức Chúa Trời biểu về,
mà rằng:
39. Hãy về nhà ngươi, thuật lại mọi điều Ðức Chúa Trời đã làm cho ngươi. Vậy,
người ấy đi, đồn khắp cả thành mọi điều Ðức Chúa Jêsus đã làm cho mình.
40. Khi trở về, có đoàn dân đông rước Ngài; vì ai nấy cũng trông đợi Ngài.
41. Có người cai nhà hội tên là Giai-ru đến sấp mình xuống nơi chơn Ðức Chúa
Jêsus, xin Ngài vào nhà mình.
42. Vì người có con gái một, mười hai tuổi, gần chết. Khi Ðức Chúa Jêsus đương
đi, dân chúng lấn ép Ngài tứ phía.
43. Bấy giờ, có một người đờn bà đau bịnh mất huyết mười hai năm rồi, cũng đã
tốn hết tiền của về thầy thuốc, không ai chữa lành được,
44. đến đằng sau Ngài rờ trôn áo; tức thì huyết cầm lại.
45. Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ai sờ đến ta? Ai nấy đều chối; Phi-e-rơ và
những người đồng bạn thưa rằng: Thưa thầy, đoàn dân vây lấy và ép thầy.
46. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Có người đã rờ đến ta, vì ta nhận biết có quyền
phép từ ta mà ra.
47. Người đờn bà thấy mình không thể giấu được nữa, thì run sợ, đến sấp mình
xuống nơi chơn Ngài, tỏ thật trước mặt dân chúng vì cớ nào mình đã rờ đến, và
liền được lành làm sao.
48. Nhưng Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Hỡi con gái ta, đức tin ngươi đã chữa lành
ngươi; hãy đi cho bình an.
49. Ngài còn đương phán, có kẻ ở nhà người cai nhà hội đến nói với người rằng:
Con gái ông chết rồi; đừng làm phiền thầy chi nữa.
50. Song Ðức Chúa Jêsus nghe vậy, phán cùng Giai-ru rằng: Ðừng sợ, hãy tin mà
thôi, thì con ngươi sẽ được cứu.
51. Khi đến nhà, Ngài chỉ cho Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng, và cha mẹ con ấy vào
cùng Ngài.
52. Ai nấy đều khóc lóc than vãn về con đó. Nhưng Ngài phán rằng: Ðừng khóc, con
nầy không phải chết, song nó ngủ.
53. Họ biết nó thật chết rồi, bèn nhạo báng Ngài.
54. nhưng Ðức Chúa Jêsus cầm lấy tay con ấy, gọi lớn tiếng lên rằng: Con ơi, hãy
chờ dậy!
55. Thần linh bèn hoàn lại, con ấy chờ dậy liền; rồi Ngài truyền cho nó ăn.
56. Cha mẹ nó lấy làm lạ; nhưng Ngài cấm nói lại sự xảy ra đó với ai.
Lu-ca 9 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus nhóm họp mười hai sứ đồ, ban quyền năng phép tắc để trị quỉ
chữa bịnh.
2. Rồi Ngài sai đi rao giảng về nước Ðức Chúa Trời cùng chữa lành kẻ có bịnh.
3. Ngài dạy rằng: Ði đường chớ đem gì theo hết, hoặc gậy, hoặc bao, hoặc bánh,
hoặc tiền bạc; cũng đừng đem hai áo.
4. Hễ các ngươi vào nhà nào, hãy ở đó cho đến khi đi.
5. Còn ai không tiếp rước các ngươi, hãy ra khỏi thành họ, và phủi bụi chơn mình
để làm chứng nghịch cùng họ.
6. Vậy, các sứ đồ ra đi, từ làng nầy tới làng kia, rao giảng Tin Lành khắp nơi
và chữa lành người có bịnh.
7. Bấy giờ, Hê rốt là vua chư hầu, nghe nói về các việc xảy ra, thì không biết
nghĩ làm sao; vì kẻ nầy nói rằng: Giăng đã từ kẻ chết sống lại;
8. kẻ khác nói rằng: Ê-li đã hiện ra; và kẻ khác nữa thì rằng: Một trong các
đấng tiên tri đời xưa đã sống lại.
9. Song Hê-rốt thì nói: Ta đã truyền chém Giăng rồi: vậy người nầy là ai, mà ta
nghe làm những việc dường ấy? Vua bèn tìm cách thấy Ðức Chúa Jêsus.
10. Các sứ đồ trở về trình cùng Ðức Chúa Jêsus mọi việc mình đã làm. Ngài bèn
đem các sứ đồ đi tẻ ra với mình đến gần thành kia gọi là Bết-sai-đa.
11. Nhưng dân chúng nghe vậy, thì đi theo Ngài. Ðức Chúa Jêsus tiếp đãi dân
chúng, giảng cho họ về nước Ðức Chúa Trời, và chữa cho những kẻ cần được lành
bịnh.
12. Khi gần tối, mười hai sứ đồ đến gần Ngài mà thưa rằng: Xin truyền cho dân
chúng về, để họ đến các làng các ấp xung quanh mà trọ và kiếm chi ăn; vì chúng
ta ở đây là nơi vắng vẻ.
13. Song Ngài phán rằng: Chính các ngươi hãy cho họ ăn. Các sứ đồ thưa rằng: Ví
thử chính mình chúng tôi không đi mua đồ ăn cho hết thảy dân nầy, thì chỉ có năm
cái bánh và hai con cá mà thôi.
14. Vả, bấy giờ có độ năm ngàn người nam ở đó. Ngài bèn phán cùng môn đồ rằng:
Hãy biểu chúng ngồi từng hàng năm mươi người.
15. Môn đồ làm theo lời; chúng ngồi xuống hết thảy.
16. Ðoạn, Ðức Chúa Jêsus lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời,
chúc tạ, rồi bẻ ra trao cho môn đồ, đặng phát cho đoàn dân.
17. Ai nấy ăn no rồi, người ta thâu được mười hai giỏ đầy những miếng thừa.
18. Một ngày kia, Ðức Chúa Jêsus đang cầu nguyện riêng, môn đồ nhóm lại xung
quanh Ngài, Ngài hỏi rằng: Trong dân chúng, họ nói ta là ai?
19. Thưa rằng: Người nầy nói là Giăng Báp-tít, người kia nói là Ê-li; kẻ khác
nói là một trong các đấng tiên tri đời xưa sống lại.
20. Ngài lại hỏi rằng: Còn về phần các ngươi thì nói ta là ai? Phi-e-rơ thưa
rằng: Thầy là Ðấng Christ của Ðức Chúa Trời.
21. Ðức Chúa Jêsus nghiêm cấm môn đồ nói sự ấy với ai,
22. và phán thêm rằng: Con người phải chịu nhiều điều khốn khổ, phải bị các
trưởng lão, các thầy tế lễ cả, và các thầy thông giáo bỏ ra, phải bị giết, ngày
thứ ba phải sống lại.
23. Ðoạn, Ngài phán cùng mọi người rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình
đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta.
24. Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ
cứu.
25. Nếu ai được cả thiên hạ, mà chính mình phải mất hoặc hư đi, thì có ích gì?
26. Vì nếu ai hổ thẹn về ta và lời ta, thì Con người sẽ hổ thẹn về họ, khi Ngài
ngự trong sự vinh hiển của mình, của Cha, và của thiên sứ thánh mà đến.
27. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, một vài người trong các ngươi đương đứng
đây sẽ không chết trước khi chưa thấy nước Ðức Chúa Trời.
28. Ðộ tám ngày sau khi phải các lời đó, Ðức Chúa Jêsus đem Phi-e-rơ, Giăng và
Gia-cơ đi với mình lên trên núi để cầu nguyện.
29. Ðương khi cầu nguyện, diện mạo Ngài khác thường, áo Ngài trở nên sắc trắng
chói lòa.
30. Và nầy, có hai người nói chuyện cùng Ngài; ấy là Môi-se và Ê-li,
31. hiện ra trong sự vinh hiển, và nói về sự Ngài qua đời, là sự sẽ phải ứng
nghiệm tại thành Giê-ru-sa-lem.
32. Phi-e-rơ cùng đồng bạn mình buồn ngủ lắm, nhưng vừa tỉnh thức ra, thấy vinh
hiển của Ðức Chúa Jêsus và hai đấng ấy đứng gần Ngài.
33. Lúc hai đấng ấy lìa khỏi Ðức Chúa Jêsus, Phi-e-rơ thưa Ngài rằng: Thưa thầy,
chúng ta ở đây tốt lắm, hãy đóng ba trại, một cái cho thầy, một cái cho Môi-se
và một cái cho Ê-li. Vì Phi-e-rơ không biết mình nói chi.
34. Khi người còn đương nói, có một đám mây kéo đến, bao phủ lấy; và khi vào
trong đám mây, các môn đồ đều sợ hãi.
35. Bấy giờ, nghe có tiếng từ trong đám mây phán ra rằng: Nầy là Con ta, Người
được lựa chọn của ta, hãy nghe Người.
36. Khi tiếng ấy phát ra, thì Ðức Chúa Jêsus ở một mình. Các môn đồ nín lặng,
không nói cùng ai về sự mình đã thấy.
37. Bữa sau, khi Chúa cùng môn đồ từ núi xuống, có đoàn dân đông đến đón rước
Ngài.
38. Một người trong đám đông kêu lên rằng: Lạy thầy, xin thầy đoái đến con trai
tôi, vì là con một tôi.
39. Một quỉ ám nó, thình lình kêu la; quỉ vật vã nó dữ tợn, làm cho sôi bọt
miếng, mình mẩy nát hết, rồi mới ra khỏi.
40. Tôi đã xin môn đồ thầy đuổi quỉ đó, nhưng họ đuổi không được.
41. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi dòng dõi không tin và bội nghịch kia, ta ở với
các ngươi và nhịn các ngươi cho đến chừng nào? Hãy đem con của ngươi lại đây.
42. Ðứa con trai vừa lại gần, quỉ xô nó nhào xuống đất, và vật vã dữ tợn. Song
Ðức Chúa Jêsus quở nặng tà ma, chữa lành con trẻ ấy, và giao lại cho cha nó.
43. Ai nấy đều lấy làm lạ về quyền phép cao trọng của Ðức Chúa Trời. Khi mọi
người đang khen lạ các việc Ðức Chúa Jêsus làm, Ngài phán cùng môn đồ rằng:
44. Về phần các ngươi, hãy nghe kỹ điều ta sẽ nói cùng: Con người sẽ bị nộp
trong tay người ta.
45. Nhưng các môn đồ không hiểu lời ấy, vì đã che khuất cho mình để chẳng rõ
nghĩa làm sao; và sợ không dám hỏi Ngài về lời ấy.
46. Các môn đồ biện luận cùng nhau cho biết ai là lớn hơn hết trong hàng mình.
47. Nhưng Ðức Chúa Jêsus biết ý tưởng trong lòng môn đồ, thì lấy một đứa con trẻ
để gần mình,
48. mà phán rằng: Hễ ai vì danh ta mà tiếp con trẻ nầy, tức là tiếp ta; còn ai
tiếp ta, tức là tiếp Ðấng đã sai ta. Vì kẻ nào hèn mọn hơn hết trong vòng các
ngươi, ấy chính người đó là kẻ cao trọng.
49. Giăng cất tiếng nói rằng: Thưa thầy, chúng tôi từng thấy có kẻ nhơn danh
thầy mà trừ quỉ; chúng tôi đã cấm họ, vì không cùng chúng tôi theo thầy.
50. Nhưng Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Ðừng cấm họ, vì ai không nghịch cùng các
ngươi, là thuận với các ngươi.
51. Khi gần đến kỳ Ðức Chúa Jêsus được đem lên khỏi thế gian, Ngài quyết định đi
thành Giê-ru-sa-lem.
52. Ngài sai kẻ đem tin đi trước mình. Họ ra đi, vào một làng của người
Sa-ma-ri, để sửa soạn nhà trọ cho Ngài;
53. song người Sa-ma-ri không tiếp rước Ngài, vì Ngài đi thẳng lên thành
Giê-ru-sa-lem.
54. Gia-cơ và Giăng là môn đồ Ngài, thấy vậy, nói rằng: Thưa Chúa, Chúa có muốn
chúng tôi khiến lửa từ trên trời xuống thiêu họ chăng?
55. Nhưng Ðức Chúa Jêsus xây lại quở hai người, mà rằng: Các ngươi không biết
tâm thần nào xui giục mình.
56. Rồi Ngài cùng môn đồ đi qua làng khác.
57. Ðang khi đi đường, có kẻ thưa Ngài rằng: Chúa đi đâu tôi sẽ theo đó.
58. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Con cáo có hang, chim trời có ổ; song Con người
không có chỗ mà gối đầu.
59. Ngài phán cùng kẻ khác rằng: Ngươi hãy theo ta. Kẻ ấy thưa rằng: Xin cho
phép tôi đi chôn cha tôi trước đã.
60. Nhưng Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; còn ngươi, hãy
đi rao giảng nước Ðức Chúa Trời.
61. Có kẻ khác nữa thưa rằng: Lạy Chúa, tôi sẽ theo Chúa, song xin cho phép tôi
trước về từ giã người trong nhà tôi.
62. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Ai đã tra tay cầm cày, còn ngó lại đằng sau, thì
không xứng đáng với nước Ðức Chúa Trời.
Lu-ca 10 chọn
đoạn khác
1. Kế đó, Chúa chọn bảy mươi môn đồ khác, sai từng đôi đi trước Ngài, đến các
thành các chỗ mà chính Ngài sẽ đi.
2. Ngài phán cùng môn đồ rằng: Mùa gặt thì trúng, song con gặt thì ít. Vậy, hãy
xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa của mình.
3. Hãy đi; nầy, ta sai các ngươi đi, khác nào như chiên con ở giữa bầy muông
sói.
4. Ðừng đem túi, bao, giày, và đừng chào ai dọc đường.
5. Hễ các ngươi vào nhà nào, trước hết hãy nói rằng: Cầu sự bình an cho nhà nầy!
6. Nếu nhà đó có người nào đáng được bình an, sự bình an của các ngươi sẽ giáng
cho họ; bằng không, sẽ trở về các ngươi.
7. Hãy ở nhà đó, ăn uống đồ người ta sẽ cho các ngươi, vì người làm công đáng
được tiền lương mình. Ðừng đi nhà nầy sang nhà khác.
8. Hễ các ngươi vào thành nào, mà người ta tiếp rước, hãy ăn đồ họ sẽ dọn cho.
9. Hãy chữa kẻ bịnh ở đó, và nói với họ rằng: Nước Ðức Chúa Trời đến gần các
ngươi.
10. Song hễ các ngươi vào thành nào, họ không tiếp rước, hãy đi ra ngoài chợ, mà
nói rằng:
11. Ðối với các ngươi, chúng ta cũng phủi bụi của thành các ngươi đã dính chơn
chúng ta; nhưng phải biết nước Ðức Chúa Trời đã đến gần các ngươi rồi.
12. Ta phán cùng các ngươi, đến ngày cuối cùng, thành Sô-đôm sẽ chịu nhẹ hơn
thành nầy.
13. Khốn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn cho mầy, thành Bết-sai-đa! Vì nếu các
phép lạ đã làm giữa bay, đem làm trong thành Ty-rơ và thành Si-đôn, thì hai
thành ấy đã mặc áo gai và đội tro mà ăn năn từ lâu rồi.
14. Vậy, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu nhẹ hơn bay.
15. Còn mầy, thành Ca-bê-na-um, mầy sẽ được nhắc lên tận trời sao? Không, sẽ bị
hạ tới dưới âm phủ!
16. Ai nghe các ngươi, ấy là nghe ta; ai bỏ các ngươi, ấy là bỏ ta; còn ai bỏ
ta, ấy là bỏ Ðấng đã sai ta.
17. Bảy mươi môn đồ trở về cách vui vẻ, thưa rằng: Lạy Chúa, vì danh Chúa, các
quỉ cũng phục chúng tôi.
18. Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta đã thấy quỉ Sa-tan từ trời sa xuống như
chớp.
19. Nầy, ta đã ban quyền cho các ngươi giày đạp rắn, bò cạp, và mọi quyền của kẻ
nghịch dưới chơn; không gì làm hại các ngươi được.
20. Dầu vậy, chớ mừng vì các quỉ phục các ngươi; nhưng hãy mừng vì tên các ngươi
đã ghi trên thiên đàng.
21. Cũng giờ đó, Ðức Chúa Jêsus nức lòng bởi Ðức Thánh Linh, bèn nói rằng: Lạy
Cha, là Chúa trời đất, tôi ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu những sự nầy với kẻ
khôn ngoan, người sáng dạ, mà tỏ ra cho trẻ nhỏ hay! Thưa Cha, phải, thật như
vậy, vì Cha đã thấy điều đó là tốt lành.
22. Cha ta đã giao mọi sự cho ta; ngoài Cha không ai biết Con là ai; ngoài Con,
và người nào mà Con muốn tỏ ra cùng, thì cũng không có ai biết Cha là ai.
23. Ðoạn, Ngài xây lại cùng môn đồ mà phán riêng rằng: Phước cho mắt nào được
thấy điều các ngươi thấy!
24. Vì ta nói cùng các ngươi, có nhiều đấng tiên tri và vua chúa ước ao thấy
điều các ngươi thấy, mà chẳng từng thấy, ước ao nghe điều các ngươi nghe, mà
chẳng từng nghe.
25. Bấy giờ, một thầy dạy luật đứng dậy hỏi đặng thử Ðức Chúa Jêsus rằng: Thưa
thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?
26. Ngài phán rằng: Trong luật pháp có chép điều gì? Ngươi đọc gì trong đó?
27. Thưa rằng: Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí mà kính mến
Chúa là Ðức Chúa Trời ngươi; và yêu người lân cận như mình.
28. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đáp phải lắm; hãy làm điều đó, thì được
sống.
29. Song thầy ấy muốn xưng mình là công bình, nên thưa cùng Ðức Chúa Jêsus rằng:
Ai là người lân cận tôi?
30. Ðức Chúa Jêsus lại cất tiếng phán rằng: Có một người từ thành Giê-ru-sa-lem
xuống thành Giê-ri-cô, lâm vào kẻ cướp, nó giựt lột hết, đánh cho mình mẩy bị
thương rồi đi, để người đó nửa sống nửa chết.
31. Vả, gặp một thầy tế lễ đi xuống đường đó, thấy người ấy, thì đi qua khỏi.
32. Lại có một người Lê-vi cũng đến nơi, lại gần, thấy, rồi đi qua khỏi.
33. Song có một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần người đó, ngó thấy thì động
lòng thương;
34. bèn áp lại, lấy dầu và rượu xức chỗ bị thương, rồi rịt lại; đoạn, cho cỡi
con vật mình đem đến nhà quán, mà săn sóc cho.
35. Ðến bữa sau, lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán, dặn rằng: Hãy săn sóc người
nầy, nếu tốn hơn nữa, khi tôi trở về sẽ trả.
36. Trong ba người đó, ngươi tưởng ai là lân cận với kẻ bị cướp?
37. Thầy dạy luật thưa rằng: Ấy là người đã lấy lòng thương xót đãi người. Ðức
Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đi, làm theo như vậy.
38. Khi Ðức Chúa Jêsus cùng môn đồ đi đường, đến một làng kia, có người đờn bà,
tên là Ma-thê, rước Ngài vào nhà mình.
39. Người có một em gái, tên là Ma-ri, ngồi dưới chơn Chúa mà nghe lời Ngài.
40. Vả, Ma-thê mảng lo việc vặt, đến thưa Ðức Chúa Jêsus rằng: Lạy Chúa, em tôi
để một mình tôi hầu việc, Chúa há không nghĩ đến sao? Xin biểu nó giúp tôi.
41. Chúa đáp rằng: Hỡi Ma-thê, ngươi chịu khó và bối rối về nhiều việc;
42. nhưng có một việc cần mà thôi. Ma-ri đã lựa phần tốt, là phần không có ai
cất lấy được.
Lu-ca 11 chọn
đoạn khác
1. Có một ngày, Ðức Chúa Jêsus cầu nguyện ở nơi kia. Khi cầu nguyện xong, một
môn đồ thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, xin dạy chúng tôi cầu nguyện, cũng như Giăng đã
dạy môn đồ mình.
2. Ngài phán rằng: Khi các ngươi cầu nguyện, hãy nói: Lạy Cha! danh Cha được
thánh; nước Cha được đến;
3. xin cho chúng tôi ngày nào đủ bánh ngày ấy;
4. xin tha tội chúng tôi, vì chúng tôi cũng tha kẻ mích lòng mình; và xin chớ
đem chúng tôi vào sự cám dỗ!
5. Ðoạn, Ngài phán cùng môn đồ rằng: Nếu một người trong các ngươi có bạn hữu,
nửa đêm đến nói rằng: Bạn ơi, cho tôi mượn ba cái bánh,
6. vì người bạn tôi đi đường mới tới, tôi không có chi đãi người.
7. Nếu người kia ở trong nhà trả lời rằng: Ðừng khuấy rối tôi, cửa đóng rồi, con
cái và tôi đã đi ngủ, không dậy được mà lấy bánh cho anh;
8. ta nói cùng các ngươi, dầu người ấy không chịu dậy cho bánh vì là bạn mình,
nhưng vì cớ người kia làm rộn, sẽ dậy và cho người đủ sự cần dùng.
9. Ta lại nói cùng các ngươi: Hãy xin, sẽ ban cho; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa,
sẽ mở cho.
10. Vì hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, và sẽ mở cửa cho ai gõ.
11. Trong các ngươi có ai làm cho, khi con mình xin bánh mà cho đá chăng? Hay là
xin cá, mà cho rắn thay vì cá chăng?
12. Hay là xin trứng, mà cho bò cạp chăng?
13. Vậy nếu các ngươi là người xấu, còn biết cho con cái mình vật tốt thay,
huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban Ðức Thánh Linh cho người xin
Ngài!
14. Ðức Chúa Jêsus đuổi quỉ câm; khi quỉ ra khỏi, người câm liền nói được. Dân
chúng đều lấy làm lạ;
15. song có mấy kẻ nói rằng: Người nầy nhờ Bê-ên-xê-bun là chúa quỉ mà trừ quỉ.
16. Kẻ khác muốn thử Ngài, thì xin Ngài một dấu lạ từ trời xuống.
17. Ðức Chúa Jêsus biết ý tưởng họ, bèn phán rằng: Nước nào tự chia rẽ nhau thì
đổ xuống.
18. Vậy, nếu quỉ Sa-tan tự chia rẽ nhau, thì nước nó còn sao được, vì các ngươi
nói ta nhờ Bê-ê-xê-bun mà trừ quỉ?
19. Nếu ta nhờ Bê-ên-xê-bun mà trừ quỉ, thì con các ngươi nhờ ai mà trừ quỉ? Bởi
vậy, chính con các ngươi sẽ làm quan án các ngươi.
20. Nhưng nếu ta cậy ngón tay Ðức Chúa Trời mà trừ quỉ, thì nước Ðức Chúa Trời
đã đến nơi các ngươi rồi.
21. Khi một người mạnh sức cầm khí giới giữ cửa nhà mình, thì của cải nó vững
vàng.
22. Nhưng có người khác mạnh hơn đến thắng được, thì cướp lấy khí giới người kia
đã nhờ cậy, và phân phát sạch của cải.
23. Phàm ai không theo ta, thì nghịch cùng ta, ai không thâu hiệp với ta, thì
tan lạc.
24. Khi tà ma đã ra khỏi một người, thì đi dông dài các nơi khô khan để kiếm chỗ
nghỉ. Kiếm không được, thì nó nói rằng: Ta sẽ trở về nhà ta là nơi ta mới ra
khỏi.
25. Nó trở về, thấy nhà quét sạch và dọn dẹp tử tế,
26. bèn đi rủ bảy quỉ khác dữ hơn mình vào nhà mà ở; vậy số phận người nầy lại
khốn khổ hơn phen trước.
27. Ðức Chúa Jêsus đương phán những điều ấy, có một người đờn bà ở giữa dân
chúng cất tiếng thưa rằng: Phước cho dạ đã mang Ngài và vú đã cho Ngài bú!
28. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Những kẻ nghe và giữ lời Ðức Chúa Trời còn có phước
hơn!
29. Khi dân chúng nhóm lại đông lắm, Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Dòng dõi nầy là
dòng dõi độc ác; họ xin một dấu lạ, song sẽ không cho dấu lại nào khác hơn dấu
lại của Giô-na.
30. Vì Giô-na là dấu lạ cho dân thành Ni-ni-ve, thì cũng một thể ấy, Con người
sẽ là dấu lạ cho dòng dõi nầy.
31. Ðến ngày phán xét, nữ hoàng Nam phương sẽ đứng dậy với người của dòng dõi
nầy và lên án họ, vì người từ nơi đầu cùng đất đến nghe lời khôn ngoan vua
Sa-lô-môn, mà nầy, ở đây có Ðấng hơn vua Sa-lô-môn!
32. Ðến ngày phán xét, dân thành Ni-ni-ve sẽ đứng dậy với người của dòng dõi nầy
và lên án họ, vì dân ấy đã nghe lời Giô-na giảng dạy và ăn năn; mà nầy, ở đây có
Ðấng hơn Giô-na.
33. Không ai thắp đèn mà để chỗ khuất hay là dưới thùng, nhưng để trên chơn đèn,
hầu cho kẻ vào được thấy sáng.
34. Mắt là đèn của thân thể; nếu mắt ngươi sõi sàng, cả thân thể ngươi được sáng
láng; song nếu mắt ngươi xấu, thân thể ngươi phải tối tăm.
35. Ấy vậy, hãy coi chừng kẻo sự sáng trong mình ngươi hóa ra sự tối chăng.
36. Nếu cả thân thể ngươi sáng láng, không có phần nào tối tăm, thì sẽ được sáng
hết thảy, cũng như khi có cái đèn soi sáng cho ngươi vậy.
37. Ðức Chúa Jêsus đương phán, có một người Pha-ra-si mời Ngài về nhà dùng bữa.
Ngài vào ngồi bàn.
38. Người Pha-ra-si thấy Ngài không rửa trước bữa ăn, thì lấy làm lạ.
39. Nhưng Chúa phán rằng: Hỡi các ngươi là người Pha-ra-si, các ngươi rửa sạch
bề ngoài chén và mâm, song bề trong đầy sự trộm cướp và điều dữ.
40. Hỡi kẻ dại dột! Ðấng đã làm nên bề ngoài, há không làm nên bề trong nữa sao?
41. Thà các ngươi lấy của mình có mà bố thí, thì mọi điều sẽ sạch cho các ngươi.
42. Song khốn cho các ngươi, người Pha-ra-si, vì các ngươi nộp một phần mười về
bạc hà, hồi hương, cùng mọi thứ rau, còn sự công bình và sự kính mến Ðức Chúa
Trời, thì các ngươi bỏ qua! Ấy là các việc phải làm, mà cũng không nên bỏ qua
các việc khác.
43. Khốn cho các ngươi, người Pha-ra-si, vì các ngươi ưa ngôi cao nhứt trong nhà
hội, và thích người ta chào mình giữa chợ!
44. Khốn cho các ngươi, vì các ngươi giống như mả loạn, người ta bước lên trên
mà không biết!
45. Một thầy dạy luật bèn cất tiếng nói rằng: Thưa thầy, thầy nói vậy cũng làm
sỉ nhục chúng tôi.
46. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Khốn cho các ngươi nữa, là thầy dạy luật, vì các
ngươi chất cho người ta gánh nặng khó mang, mà tự mình thì không động ngón tay
đến!
47. Khốn cho các ngươi, vì các ngươi xây mồ mả các đấng tiên tri mà tổ phụ mình
đã giết!
48. Như vậy, các ngươi làm chứng và ưng thuận việc tổ phụ mình đã làm; vì họ đã
giết các đấng tiên tri, còn các ngươi lại xây mồ cho.
49. Vậy nên, sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời đã phán rằng: Ta sẽ sai đấng tiên
tri và sứ đồ đến cùng chúng nó; chúng nó sẽ giết kẻ nầy, bắt bớ kẻ kia,
50. hầu cho huyết mọi đấng tiên tri đổ ra từ khi sáng thế, cứ dòng dõi nầy mà
đòi,
51. là từ huyết A-bên cho đến huyết Xa-cha-ri đã bị giết giữa khoảng bàn thờ và
đền thờ; phải, ta nói cùng các ngươi, sẽ cứ dòng dõi nầy mà đòi huyết ấy.
52. Khốn cho các ngươi, là thầy dạy luật, vì các ngươi đã đoạt lấy chìa khóa của
sự biết, chính mình không vào, mà người khác muốn vào, lại ngăn cấm không cho!
53. Khi Ðức Chúa Jêsus ra khỏi đó rồi, các thầy thông giáo và người Pha-ra-si
bèn ra sức ép Ngài dữ tợn, lấy nhiều câu hỏi khêu chọc Ngài,
54. và lập mưu để bắt bẻ lời nào từ miệng Ngài nói ra.
Lu-ca 12 chọn
đoạn khác
1. Khi ấy, dân chúng nhóm lại kể hàng ngàn người, đến nỗi giày đạp nhau, Ðức
Chúa Jêsus mới trước hết phán cùng môn đồ rằng: Hãy giữ mình về men của người
Pha-ra-si, là sự giả hình.
2. Chẳng có sự gì giấu mà không phải lộ ra, chẳng có sự gì kín mà không được
biết.
3. Vậy nên mọi điều mà các ngươi đã nói nơi tối, sẽ nghe ra nơi sáng; mọi điều
mà các ngươi đã nói vào lỗ tai trong buồng kín, sẽ giảng ra trên mái nhà.
4. Ta nói cùng các ngươi, là bạn hữu ta: Ðừng sợ kẻ giết xác rồi sau không làm
gì được nữa.
5. Song ta chỉ cho các ngươi biết phải sợ ai: phải sợ Ðấng khi đã giết rồi, có
quyền bỏ xuống địa ngục; phải ta nói cùng các ngươi, ấy là Ðấng các ngươi phải
sợ!
6. Người ta há chẳng bán năm con chim sẻ giá hai đồng tiền sao? Nhưng Ðức Chúa
Trời không quên một con nào hết.
7. Dầu đến tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm cả rồi. Ðừng sợ chi, vì các ngươi
trọng hơn nhiều chim sẻ.
8. Ta nói cùng các ngươi, ai sẽ xưng ta trước một thiên hạ, thì Con người cũng
sẽ xưng họ trước mặt thiên sứ của Ðức Chúa Trời.
9. Nhưng ai chối ta trước mặt thiên hạ, thì họ sẽ bị chối trước mặt thiên sứ của
Ðức Chúa Trời.
10. Ai nói nghịch cùng Con người, thì sẽ được tha; song kẻ nói lộng ngôn đến Ðức
Thánh Linh, thì không được tha đâu.
11. Khi người ta đem các ngươi đến nhà hội, trước mặt quan án và quan cai trị,
thì chớ lo về nói cách nào để binh vực mình, hoặc nói lời gì;
12. bởi vì chính giờ đó Ðức Thánh Linh sẽ dạy các ngươi những lời phải nói.
13. Bấy giờ, một người giữa dân chúng thưa rằng: Thưa thầy, xin biểu anh tôi
chia gia tài cho tôi.
14. Nhưng Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi người kia, ai đặt ta làm quan xử kiện hay
là chia của cho các ngươi?
15. Ðoạn, Ngài phán cùng chúng rằng: Hãy giữ cẩn thận chớ hà tiện gì hết; vì sự
sống của người ta không phải cốt tại của cải mình dư dật đâu.
16. Ngài lại phán cùng chúng lời vinh dự nầy: Ruộng của một người giàu kia sinh
lợi nhiều lắm,
17. người bèn tự nghĩ rằng: Ta phải làm thể nào? Vì không có đủ chỗ chứa hết sản
vật.
18. Lại nói: Nầy, việc ta sẽ làm: ta phá cả kho tàng và cất cái khác lớn hơn,
thâu trử sản vật và gia tài vào đó;
19. rồi sẽ nói với linh hồn ta rằng: Linh hồn ơi, mầy đã được nhiều của để dành
dùng lâu năm; thôi, hãy nghỉ, ăn uống, và vui vẻ.
20. Song Ðức Chúa Trời phán cùng người rằng: Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay linh hồn
ngươi sẽ bị đòi lại; vậy những của cải ngươi đã sắm sẵn sẽ thuộc về ai?
21. Hễ ai thâu trử của cho mình mà không giàu có nơi Ðức Chúa Trời thì cũng như
vậy.
22. Ðức Chúa Jêsus bèn phán cùng môn đồ rằng: Ấy vậy, ta nói cùng các ngươi,
đừng vì sự sống mình mà lo đồ ăn, cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc.
23. Sự sống trọng hơn đồ ăn, thân thể trọng hơn đồ mặc.
24. Hãy xem con quạ: nó không gieo, không gặt, cũng không có hầm vựa kho tàng
chi, mà Ðức Chúa Trời còn nuôi nó; huống chi các ngươi quí hơn chim chóc là
dường nào!
25. Có ai trong các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không?
26. Vậy nếu đến việc rất nhỏ các ngươi cũng không có thể được sao các ngươi lo
việc khác?
27. Hãy xem hoa huệ mọc lên thể nào: nó chẳng làm khó nhọc, cũng không kéo chỉ;
song ta phán cùng các ngươi, dầu vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu, cũng không
được mặc áo như một hoa nào trong giống ấy.
28. Hỡi kẻ ít đức tin, nếu loài cỏ ngoài đồng là loài nay sống mai bỏ vào lò, mà
Ðức Chúa Trời còn cho mặc thể ấy, huống chi là các ngươi!
29. Vậy các ngươi đừng kiếm đồ ăn đồ uống, cũng đừng có lòng lo lắng.
30. Vì mọi sự đó, các dân ngoại ở thế gian vẫn thường tìm, và Cha các ngươi biết
các ngươi cần dùng mọi sự đó rồi.
31. Nhưng thà các ngươi hãy tìm kiếm nước Ðức Chúa Trời, rồi mọi sự đó sẽ được
cho thêm.
32. Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ chi; vì Cha các ngươi đã bằng lòng cho các ngươi nước
thiên đàng.
33. Hãy bán gia tài mình mà bố thí. Hãy sắm cho mình túi không hư, và của báu
không hề hao kém ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt không làm hư
nát.
34. Vì của báu các ngươi ở đâu, thì lòng cũng ở đó.
35. Lưng các ngươi phải thắt lại, đèn các ngươi phải thắp lên.
36. Hãy làm như người chờ đợi chủ mình ở tiệc cưới về, để lúc chủ đến gõ cửa thì
liền mở.
37. Phước cho những đầy tớ ấy, khi chủ về thấy họ thức canh! Quả thật, ta nói
cùng các ngươi, chủ sẽ thắt lưng mình, cho đầy tớ ngồi bàn mình, và đến hầu việc
họ.
38. Hoặc canh hai, canh ba, chủ trở về, nếu thấy đầy tớ như vậy thì phước cho
họ!
39. Hãy biết rõ, nếu chủ nhà hay kẻ trộm đến giờ nào, thì sẽ tỉnh thức, chẳng để
cho nó đào ngạch nhà đâu.
40. Các ngươi cũng vậy, hãy chực cho sẵn sàng, vì Con người sẽ đến trong giờ các
ngươi không ngờ.
41. Phi-e-rơ bèn thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, thí dụ nầy Chúa phán cho chúng tôi,
hay là cũng cho mọi người?
42. Chúa đáp rằng: Ai là người quản gia ngay thật khôn ngoan, chủ nhà đặt coi cả
người nhà mình, để đến dịp tiện, phát lương phạn cho họ?
43. Phước cho đầy tớ ấy khi chủ nhà về, thấy làm như vậy!
44. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, chủ sẽ cho nó quản lý cả gia tài mình.
45. Nhưng nếu đầy tớ ấy tự nghĩ rằng: Chủ ta chậm đến; rồi cứ đánh đập đầy tớ
trai và gái, ăn uống say sưa,
46. thì chủ nó sẽ đến trong ngày nó không dè, và giờ nó không biết; lấy roi đánh
xé da nó, và để cho nó đồng số phận với kẻ bất trung.
47. Ðầy tớ nầy đã biết ý chủ mình, mà không sửa soạn sẵn và không theo ý ấy, thì
sẽ bị đòn nhiều.
48. Song đầy tớ không biết ý chủ, mà làm việc đáng phạt, thì bị đòn ít. Vì ai
được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều; và ai đã được giao cho nhiều, thì
sẽ bị đòi lại nhiều hơn.
49. Ta đã đến quăng lửa xuống đất; nếu cháy lên rồi, ta còn ước ao chi nữa!
50. Có một phép báp-tem mà ta phải chịu, ta đau đớn biết bao cho đến chừng nào
phép ấy được hoàn thành!
51. Các ngươi tưởng ta đến đem sự bình an cho thế gian sao? Ta nói cùng các
ngươi, không, nhưng thà đem sự phân rẽ.
52. Vì từ nay về sau, nếu năm người ở chung một nhà, thì sẽ phân li nhau, ba
người nghịch cùng hai, hai người nghịch cùng ba;
53. cha nghịch cùng con trai, con trai nghịch cùng cha; mẹ nghịch cùng con gái,
con gái nghịch cùng mẹ; bà gia nghịch cùng dâu, dâu nghịch cùng bà gia.
54. Ngài lại phán cùng đoàn dân rằng: Khi các ngươi thấy đám mây nổi lên phương
tây, liền nói rằng: Sẽ có mưa; thì quả có vậy.
55. Lại khi gió nam thổi, các ngươi nói rằng: Sẽ nóng nực; thì quả có vậy.
56. Hỡi kẻ giả hình! các ngươi biết phân biệt khí sắc của trời đất; vậy sao
không biết phân biệt thời nầy?
57. Lại sao các ngươi cũng không tự mình xét đoán điều gì là công bình?
58. Vậy, khi ngươi đi với kẻ kiện mình đến trước mặt quan tòa, dọc đường hãy
gắng sức giải hòa cùng họ, e họ kéo ngươi đến trước mặt quan án, quan án giao
cho thầy đội, rồi bỏ tù ngươi chăng.
59. Ta nói cùng ngươi, ngươi trả còn thiếu một đồng tiền, thì không ra khỏi tù
được.
Lu-ca 13 chọn
đoạn khác
1. Cũng lúc ấy, có mấy người ở đó thuật cho Ðức Chúa Jêsus nghe về việc Phi-lát
giết mấy người Ga-li-lê, lấy huyết trộn lộn với của lễ họ.
2. Ðức Chúa Jêsus cất tiếng đáp rằng: Các ngươi tưởng mấy người đó vì chịu khốn
nạn dường ấy, có tội lỗi trọng hơn mọi người Ga-li-lê khác sao?
3. Ta nói cùng các ngươi, không phải; song nếu các ngươi chẳng ăn năn, thì hết
thảy sẽ bị hư mất như vậy.
4. Hay là mười tám người bị tháp Si-lô-ê ngã xuống đè chết kia, các ngươi tưởng
họ có tội lỗi trọng hơn mọi kẻ khác ở thành Giê-ru-sa-lem sao?
5. Ta nói cùng các ngươi, không phải; nhưng nếu các ngươi chẳng ăn năn, thì hết
thảy cũng sẽ bị hư mất như vậy.
6. Ngài lại phán thí dụ nầy: Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình,
đến hái trái mà không thấy;
7. bèn nói cùng kẻ trồng nho rằng: Kìa đã ba năm nay ta đến hái trái nơi cây vả
nầy mà không thấy: hãy đốn nó đi; cớ sao nó choán đất vô ích?
8. Kẻ trồng nho rằng: Thưa chúa, xin để lại năm nầy nữa, tôi sẽ đào đất xung
quanh nó rồi đổ phân vào.
9. Có lẽ về sau nó sẽ ra trái; bằng không, chúa sẽ đốn.
10. Một ngày Sa-bát, Ðức Chúa Jêsus giảng dạy trong nhà hội kia.
11. Vả, tại đó, có người đờn bà mắc quỉ ám, phải đau liệt đã mười tám năm; cong
lưng chẳng đứng thẳng được.
12. Ðức Chúa Jêsus vừa thấy, gọi mà phán rằng: Hỡi đờn bà kia, ngươi đã được cứu
khỏi bịnh;
13. Ngài bèn đặt tay trên mình người. Tức thì, người đứng thẳng lên được, và
ngợi khen Ðức Chúa Trời.
14. Bấy giờ người cai nhà hội nhơn Ðức Chúa Jêsus đã chữa bịnh trong ngày
Sa-bát, thì giận mà cất tiếng nói cùng đoàn dân rằng: Có sáu ngày phải làm việc,
vậy hãy đến trong những ngày ấy để được chữa cho, đừng đến trong ngày Sa-bát.
15. Nhưng Chúa đáp rằng: Hỡi kẻ giả hình, mỗi người trong các ngươi, đang ngày
Sa-bát, há không mở bò hoặc lừa mình ra khỏi máng cỏ, dắt đi uống nước hay sao?
16. Con gái của Áp-ra-ham nầy, quỉ Sa-tan đã cầm buộc mười tám năm, há chẳng nên
mở trói cho nó trong ngày Sa-bát sao?
17. Ngài phán như vậy, thì các kẻ thù nghịch cùng Ngài đều hổ thẹn, và cả dân
chúng vui mừng về mọi việc vinh hiển Ngài đã làm.
18. Vậy, Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Nước Ðức Chúa Trời giống như gì, ta lấy chi
mà sánh với?
19. Nước ấy giống như một hột cải, người kia lấy gieo trong vườn; nó mọc lên trở
nên cây cối, và chim trời làm ở trên nhành.
20. Ngài lại phán rằng: Ta sẽ sánh nước Ðức Chúa Trời với gì?
21. Nước ấy giống như men, người đờn bà kia lấy trộn vào ba đấu bột, cho đến
chừng bột dậy cả lên.
22. Ðức Chúa Jêsus trải qua các thành các làng, vừa dạy dỗ vừa đi thẳng tới
thành Giê-ru-sa-lem.
23. Có người thưa Ngài rằng: Lạy Chúa, có phải chỉ ít kẻ được cứu chăng?
24. Ngài đáp rằng: Hãy gắng sức vào cửa hẹp, vì, ta nói cùng các ngươi, nhiều
người sẽ tìm cách vào mà không vào được.
25. Khi chủ nhà chờ dậy, đóng cửa lại rồi, các ngươi ở ngoài gõ cửa kêu rằng:
Lạy Chúa, xin mở cho chúng tôi! Chủ sẽ trả lời rằng: Ta không biết các ngươi đến
từ đâu.
26. Bấy giờ các ngươi sẽ thưa rằng: Chúng tôi đã ăn uống trước mặt Chúa, và Chúa
đã dạy dỗ trong các chợ chúng tôi.
27. Chủ lại sẽ trả lời rằng: Ta nói cùng các ngươi, không biết các ngươi đến từ
đâu; hết thảy những kẻ làm dữ kia, hãy lui ra khỏi ta!
28. Khi ấy, các ngươi thấy Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, cùng hết thảy các đấng
tiên tri đều ở trong nước Ðức Chúa Trời, còn các ngươi sẽ bị quăng ra ngoài, là
nơi có khóc lóc và nghiến răng.
29. Lại từ Ðông Tây Nam Bắc, người ta sẽ đến mà ngồi bàn ở trong nước Ðức Chúa
Trời.
30. Nầy, khi ấy có kẻ rốt sẽ nên đầu, kẻ đầu sẽ là rốt.
31. Cũng trong lúc đó, có mấy người Pha-ra-si đến thưa Ngài rằng: Thầy nên bỏ
chỗ nầy mà đi, vì vua Hê-rốt muốn giết thầy.
32. Ngài đáp rằng: Hãy đi nói với con chồn cáo ấy rằng: Ngày nay, ngày mai, ta
đuổi quỉ chữa bịnh, đến ngày thứ ba, thì đời ta sẽ xong rồi.
33. Nhưng ngày nay, ngày mai, và ngày kia ta phải đi, vì không có lẽ một đấng
tiên tri phải chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem.
34. Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các tiên tri, và quăng đá các
đấng chịu sai đến cùng ngươi, ghe phen ta muốn nhóm họp con cái ngươi, như gà
mái túc và ấy con mình dưới cánh, mà các ngươi chẳng muốn!
35. Nầy, nhà các ngươi, các ngươi sẽ bỏ hoang. Ta nói cùng các ngươi, các ngươi
không còn thấy ta nữa cho đến chừng nào sẽ nói rằng: Phước cho Ðấng nhơn danh
Chúa mà đến!
Lu-ca 14 chọn
đoạn khác
1. Một ngày Sa-bát, Ðức Chúa Jêsus vào nhà một người kẻ cả dòng Pha-ra-si để
dùng bữa, những người ở đó dòm hành Ngài.
2. Số là có một người mắc bịnh thủy thũng ở trước mặt Ngài.
3. Ðức Chúa Jêsus cất tiếng hỏi thầy dạy luật và người Pha-ra-si rằng: Trong
ngày Sa-bát, có nên chữa bịnh hay không?
4. Họ đều làm thinh. Ngài bèn đem người bịnh chữa lành, rồi cho về.
5. Ðoạn, Ngài phán cùng họ rằng: Nào có ai trong các ngươi, đương ngày Sa-bát,
nếu có con trai hay là bò mình té xuống giếng mà không kéo liền lên sao?
6. Họ không đối đáp gì về điều đó được.
7. Ngài thấy những kẻ được mời đều lựa chỗ ngồi trên, nên phán cùng họ thí dụ
nầy:
8. Khi người ta mời ngươi dự tiệc cưới, chớ ngồi chỗ cao nhứt, vì e rằng trong
những khách mời có ai tôn trọng hơn ngươi,
9. người đứng mời sẽ đến nói cùng ngươi rằng: Hãy nhường chỗ cho người nầy ngồi,
mà ngươi xấu hổ vì phải xuống chỗ chót chăng.
10. Nhưng khi ngươi được mời, hãy ngồi chỗ chót, người đứng mời sẽ đến nói cùng
ngươi rằng: Hỡi bạn, xin ngồi lên cao hơn. Vậy thì điều đó sẽ làm cho ngươi được
kính trọng trước mặt những người đồng bàn mình.
11. Bởi vì ai tự nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, còn ai tự hạ mình xuống, sẽ
được nhắc lên.
12. Ngài cũng phán với người mời Ngài rằng: Khi ngươi đãi bữa trưa hoặc bữa tối,
đừng mời bạn hữu, anh em, bà con và láng giềng giàu, e rằng họ cũng mời lại mà
trả cho ngươi chăng.
13. Song khi ngươi đãi tiệc, hãy mời những kẻ nghèo khó, tàn tật, què, đui,
14. thì ngươi sẽ được phước, vì họ không có thể trả lại cho ngươi; đến kỳ kẻ
công bình sống lại, ngươi sẽ được trả.
15. Một người đồng tiệc nghe lời đó, thì thưa Ngài rằng: Phước cho kẻ sẽ được ăn
bánh trong nước Ðức Chúa Trời!
16. Nhưng Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Có người kia dọn tiệc lớn, mời nhiều người
ăn.
17. Khi đến giờ ăn, sai đầy tớ mình đi nói với những kẻ được mời rằng: Hãy đến,
mọi sự đã sẵn rồi.
18. Song họ đồng tình xin kiếu hết. Người thứ nhứt nói rằng: Tôi có mua một đám
ruộng, cần phải đi coi; xin cho tôi kiếu.
19. Kẻ khác rằng: Tôi có mua năm cặp bò, phải đi xem thử; xin cho tôi kiếu.
20. Kẻ khác nữa rằng: Tôi mới cưới vợ, vậy tôi không đi được.
21. Ðầy tớ trở về, trình việc đó cho chủ mình. Chủ bèn nổi giận, biểu đầy tớ
rằng: Hãy đi mau ra ngoài chợ, và các đường phố, đem những kẻ nghèo khó, tàn
tật, đui, què vào đây.
22. Sau lại đầy tớ trình rằng: Thưa chủ, điều chủ dạy, đã làm rồi, mà hãy còn
thừa chỗ.
23. Chủ nhà lại biểu rằng: Hãy ra ngoài đường và dọc hàng rào, gặp ai thì ép mời
vào, cho được đầy nhà ta.
24. Vì, ta nói cùng các ngươi, trong những kẻ đã mời trước, không có ai được nếm
bữa tiệc của ta đâu.
25. Có đoàn dân đông cùng đi với Ðức Chúa Jêsus; Ngài xây lại cùng họ mà phán
rằng:
26. Nếu có ai đến theo ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình, và
chính sự sống mình nữa, thì không được làm môn đồ ta.
27. Còn ai không vác thập tự giá mình theo ta, cũng không được làm môn đồ ta.
28. Vả, trong các ngươi có ai là người muốn xây một cái tháp, mà trước không
ngồi tính phí tổn cho biết mình có đủ của đặng làm xong việc cùng chăng sao?
29. e khi đã xây nền rồi, không làm xong được, thì mọi người thấy liền chê cười,
30. và rằng: Người nầy khởi công xây, mà không thể làm xong được!
31. Hay là có vua nào đi đánh trận cùng vua khác, mà trước không ngồi bàn luận
xem mình đem đi một muôn lính có thể địch nổi vua kia đem hai muôn cùng chăng
sao?
32. Bằng chẳng nổi, khi vua kia còn ở xa, sai sứ đi xin hòa.
33. Như vậy, nếu ai trong các ngươi không bỏ mọi sự mình có, thì không được làm
môn đồ ta.
34. Muối là giống tốt; nhưng nếu muối mất mặn, thì lấy chi làm cho nó mặn lại
được?
35. Không dùng chi được cho ruộng hoặc cho phân; người ta phải bỏ nó ra ngoài.
Ai có tai mà nghe, hãy nghe.
Lu-ca 15 chọn
đoạn khác
1. Hết thảy các ngươi thâu thuế và người có tội đến gần Ðức Chúa Jêsus đặng nghe
Ngài giảng.
2. Các ngươi Pha-ra-si và các thầy thông giáo lằm bằm mà nói rằng: Người nầy
tiếp những kẻ tội lỗi, và cùng ăn với họ!
3. Ngài bèn phán cho họ lời thí dụ nầy:
4. Trong các ngươi ai là người có một trăm con chiên, nếu mất một con, mà không
để chín mươi chín con nơi đồng vắng, đặng đi tìm con đã mất cho kỳ được sao?
5. Khi đã kiếm được, thì vui mừng vác nó lên vai;
6. đoạn, về đến nhà, kêu bạn hữu và kẻ lân cận, mà rằng: Hãy chung vui với ta,
vì ta đã tìm được con chiên bị mất.
7. Ta nói cùng các ngươi, trên trời cũng như vậy, sẽ vui mừng cho một kẻ có tội
ăn năn hơn là chín mươi chín kẻ công bình không cần phải ăn năn.
8. Hay là, có người đờn bà nào có mười đồng bạc, mất một đồng, mà không thắp
đèn, quét nhà, kiếm kỹ càng cho kỳ được sao?
9. Khi tìm được rồi, gọi bầu bạn và người lân cận mình, mà rằng: Hãy chung vui
với ta, vì ta đã tìm được đồng bạc bị mất.
10. Ta nói cùng các ngươi, trước mặt thiên sứ của Ðức Chúa Trời cũng như vậy, sẽ
mừng rỡ cho một kẻ có tội ăn năn.
11. Ngài lại phán rằng: Một người kia có hai con trai.
12. Người em nói với cha rằng: Thưa cha, xin chia cho tôi phần của mà tôi sẽ
được. Người cha liền chia của mình cho hai con.
13. Cách ít ngày, người em tóm thâu hết, đi phương xa, ở đó, ăn chơi hoang đàng,
tiêu sạch gia tài mình.
14. Khi đã xài hết của rồi, trong xứ xảy có cơn đói lớn; nó mới bị nghèo thiếu,
15. bèn đi làm mướn cho một người bổn xứ, thì họ sai ra đồng chăn heo.
16. Nó muốn lấy vỏ đậu của heo ăn mà ăn cho no, nhưng chẳng ai cho.
17. Vậy nó mới tỉnh ngộ, mà rằng: Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được
bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói!
18. Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời
và với cha,
19. không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha
vậy.
20. Nó bèn đứng dậy mà về cùng cha mình. Khi còn ở đàng xa, cho nó thấy thì động
lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ mà hôn.
21. Con thưa cùng cha rằng: Cha ơi, tôi đã đặng tội với trời và với cha, chẳng
còn đáng gọi là con của cha nữa.
22. nhưng người cha bảo đầy tớ rằng: Hãy mau mau lấy áo tốt nhứt mặc hội chợ nó;
đeo nhẫn vào ngón tay, mang giày vào chơn.
23. Hãy bắt bò con mập làm thịt đi. Chúng ta hãy ăn mừng,
24. vì con ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại thấy được.
Ðoạn, họ khởi sự vui mừng.
25. Vả, con trai cả đương ở ngoài đồng. Khi trở về gần đến nhà, nghe tiếng đờn
ca nhảy múa,
26. bèn gọi một đầy tớ mà hỏi cớ gì.
27. Ðầy tớ thưa rằng: Em cậu bây giờ trở về, nên cha cậu đã làm thịt bò con mập,
vì thấy em về được mạnh khỏe.
28. Con cả liền nổi giận, không muốn vào nhà. Vậy cha nó ra khuyên nó vào.
29. Nhưng nó thưa cha rằng: Nầy, tôi giúp việc cha đã bấy nhiêu năm, chưa từng
trái phép, mà cha chẳng hề cho tôi một con dê con đặng ăn chơi với bạn hữu tôi.
30. Nhưng nay con của cha kia, là đứa đã ăn hết gia tài cha với phường điếm đĩ
rồi trở về, thì cha vì nó làm thịt bò con mập!
31. Người cho nói rằng: Con ơi, con ở cùng cha luôn, hết thảy của cha là của
con.
32. Nhưng thật nên dọn tiệc và vui mừng, vì em con đây đã chết mà lại sống, đã
mất mà lại thấy được.
Lu-ca 16 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus lại phán cùng môn đồ rằng: người giàu kia có một quản gia bị
cáo với chủ rằng người tiêu phá của chủ.
2. Vậy, chủ đòi người đó mà nói rằng: Ta nghe nói về ngươi nỗi chi? Hãy khai ra
việc quản trị của ngươi, vì từ nay ngươi không được cai quản gia tài ta nữa.
3. Người quản gia tự nghĩ rằng: Chủ cách chức ta, ta sẽ làm gì? Làm ruộng thì ta
không có sức làm nổi, còn đi ăn mày thì hổ ngươi.
4. Ta biết điều ta sẽ làm, để khi bị cách chức, có kẻ tiếp rước ta về nhà.
5. Ngài ấy bèn gọi riêng từng người mắc nợ chủ mình đến, và hỏi người thứ nhứt
rằng: Ngươi mắc nợ chủ ta bao nhiêu?
6. Trả lời rằng: Một trăm thùng dầu. Quản gia nói rằng: Hãy cầm lấy tờ khế, ngồi
xuống đó, viết mau: Năm chục.
7. Rồi hỏi người kia rằng: Còn ngươi, mắc bao nhiêu? Trả lời rằng: Một trăm hộc
lúa mì. Quản gia rằng: Hãy cầm lấy tờ khế và viết: Tám chục.
8. Chủ bèn khen quản gia bất nghĩa ấy về việc người đã làm khôn khéo như vậy. Vì
con đời nầy trong việc thông công với người đồng đời mình thì khôn khéo hơn con
sáng láng.
9. Còn ta nói cho các ngươi: Hãy dùng của bất nghĩa mà kết bạn, để khi của ấy
hết đi, họ tiếp các ngươi vào nhà đời đời.
10. Ai trung tín trong việc rất nhỏ, cũng trung tín trong việc lớn; ai bất nghĩa
trong việc rất nhỏ, cũng bất nghĩa trong việc lớn.
11. Vậy nếu các ngươi không trung tín về của bất nghĩa, có ai đem của thật giao
cho các ngươi?
12. Nếu các ngươi không trung tín về của người khác, ai sẽ cho các ngươi được
của riêng mình?
13. Không có đầy tớ nào làm tôi hai chủ được; vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia,
hay là hiệp với chủ nầy mà khinh dể chủ kia. Các ngươi không có thể đã làm tôi
Ðức Chúa Trời, lại làm tôi Ma-môn nữa.
14. Người Pha-ra-si là kẻ ham tiền tài, nghe mọi điều đó, bèn chê cười Ngài.
15. Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi làm bộ công bình qua mặt người ta, song
Ðức Chúa Trời biết lòng các ngươi; vì sự người ta tôn trọng là sự gớm ghiếc
trước mặt Ðức Chúa Trời.
16. Luật pháp và các lời tiên tri có đến đời Giăng mà thôi; từ đó tin lành của
nước Ðức Chúa Trời được truyền ra, và ai nấy dùng sức mạnh mà vào đó.
17. Trời đất qua đi còn dễ hơn một nét chữ trong luật pháp phải bỏ đi.
18. Ai bỏ vợ mình mà cưới vợ khác, thì phạm tội tà dâm, ai cưới đờn bà bị chồng
để, thì cũng phạm tội tà dâm.
19. Có một người giàu mặc áo tía và áo bằng vải gai mịn, hằng ngày ăn ở rất là
sung sướng.
20. Lại có một người nghèo, trên là La-xa-rơ, nằm ngoài cửa người giàu đó, mình
đầy những ghẻ.
21. Người ước ao được ăn những đồ ở trên bàn người giàu rớt xuống; cũng có chó
đến liếm ghẻ người.
22. Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham; người giàu cũng
chết, người ta đem chôn.
23. Người giàu ở nơi âm phủ đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham,
và La-xa-rơ trong lòng người;
24. bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ
nhúng đầu ngón tay vào nước đặng lám cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa
nầy quá đỗi.
25. Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lúc ngươi còn sống đã được
hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở
đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình.
26. Vả lại, có một vực sâu ở giữa chúng ta với ngươi, đến nỗi ai muốn từ đây qua
đó không được, mà muốn từ đó qua đây cũng không được.
27. Người giàu nói rằng: Tổ tôi ơi! vậy thì xin sai La-xa-rơ đến nhà cha tôi,
28. vì tôi có năm anh em, đặng người làm chứng cho họ về những điều nầy, kẻo họ
cũng xuống nơi đau đớn nầy chăng.
29. Áp-ra-ham trả lời rằng: Chúng nó đã có Môi-se và các đấng tiên tri; chúng nó
phải nghe lời các đấng ấy!
30. Người giàu nói rằng: Thưa Áp-ra-ham tổ tôi, không phải vậy đâu; nhưng nếu có
kẻ chết sống lại đến cùng họ, thì họ sẽ ăn năn.
31. Song Áp-ra-ham rằng: Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có
ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy.
Lu-ca 17 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus lại phán cùng môn đồ rằng: Không có thể khỏi xảy đến sự gây
nên phạm tội được; song khốn thay cho ai là kẻ làm ra sự ấy!
2. Nếu ai gây cho chỉ một kẻ nhỏ nầy phạm tội, thì thà rằng buộc cối đá vào cổ
nó mà quăng xuống biển còn hơn.
3. Các ngươi hãy giữ lấy mình. Nếu anh em ngươi đã phạm tội, hãy quở trách họ;
và nếu họ ăn năn, thì hãy tha thứ.
4. Dầu trong một ngày, họ phạm tội cùng ngươi bảy lần và bảy lần trở lại cùng
ngươi mà nói rằng: Tôi ăn năn, thì hãy tha tội cho họ.
5. Các sứ đồ thưa Chúa rằng: Xin thêm đức tin cho chúng tôi!
6. Chúa đáp rằng: Nếu các ngươi có đức tin trông bằng hột cải, các ngươi khiến
cây dâu nầy rằng: Hãy nhổ đi mà trồng dưới biển, thì nó sẽ vâng lời.
7. Ai trong các ngươi có đầy tớ đi cày hoặc đi chăn, khi ở ngoài đồng về, biểu
nó rằng: Hãy đến ngay mà ngồi ăn, hay sao?
8. Trái lại, há không biểu nó rằng: Hãy dọn cho ta ăn, thắt lưng hầu ta, cho đến
chừng nào ta ăn uống xong, rồi sau ngươi sẽ ăn uống sao?
9. Ðầy tớ vâng lịnh mà làm, thì chủ có biết ơn gì nó chăng?
10. Các ngươi cũng vậy, khi làm xong việc truyền phải làm, thì hãy nói rằng:
Chúng tôi là đầy tớ vô ích; điều chúng tôi đã làm là điều chắc phải làm.
11. Ðức Chúa Jêsus đương lên thành Giê-ru-sa-lem, trải qua bờ cõi xứ Sa-ma-ri và
Ga-li-lê.
12. Nhằm khi vào làng kia, có mười người phung đến đón rước Ngài, đứng đằng xa,
13. lên tiếng rằng: Lạy Jêsus, lạy Thầy, xin thương xót chúng tôi cùng!
14. Khi Ngài thấy họ liền phán rằng: Hãy đi, tỏ mình cùng thầy tế lễ. Họ đương
đi thì phung lành hết thảy.
15. Có một người trong bọn họ thấy mình đã được sạch, bèn trở lại, lớn tiếng
khen ngợi Ðức Chúa Trời;
16. lại đến sấp mặt xuống đất, nơi chơn Ðức Chúa Jêsus, mà tạ ơn Ngài. Vả, người
đó là người Sa-ma-ri.
17. Ðức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán rằng: Không phải mười người đều được sạch
cả sao? Còn chín người kia ở đâu?
18. Chỉ có người ngoại quốc nầy trở lại ngợi khen Ðức Chúa Trời ư!
19. Ngài lại phán rằng: Ðứng dậy đi; đức tin ngươi đã cứu ngươi.
20. Người Pha-ra-si hỏi Ðức Chúa Jêsus nước Ðức Chúa Trời chừng nào đến, thì
Ngài đáp rằng: Nước Ðức Chúa Trời không đến cách rõ ràng,
21. và người ta sẽ không nói: Ở đây, hay là: Ở đó; vì nầy, nước Ðức Chúa Trời ở
trong các ngươi.
22. Ngài lại phán cùng môn đồ rằng: Sẽ có kỳ các ngươi ước ao thấy chỉ một ngày
của Con người, mà không thấy được.
23. Người ta sẽ nói cùng các ngươi rằng: Ngài ở đây, hay là: Ngài ở đó; nhưng
đừng đi, đừng theo họ.
24. Vì như chớp nháng lòe từ dưới phương trời nầy đến dưới phương trời kia, thì
Con người trong ngày Ngài cũng như vậy.
25. Nhưng Ngài trước phải chịu đau đớn nhiều, và bị dòng dõi nầy bỏ ra.
26. Việc đã xảy đến trong đời Nô-ê, thì cũng sẽ xảy đến trong ngày Con người:
27. người ta ăn, uống, cưới, gả, cho đến ngày Nô-ê vào tàu, và nước lụt đến hủy
diệt thiên hạ hết.
28. Việc đã xảy ra trong đời Lót cũng vậy, người ta ăn, uống, mua, bán, trồng
tỉa, cất dựng;
29. đến ngày Lót ra khỏi thành Sô-đôm, thì trời mưa lửa và diêm sinh, giết hết
dân thành ấy.
30. Ngày Con người hiện ra cũng một thể nầy.
31. Trong ngày đó, ai ở trên mái nhà, có của để trong nhà, đừng xuống mà chuyên
đi; ai ở ngoài đồng, cũng đừng trở về nữa.
32. Hãy nhớ lại vợ của Lót.
33. Ai kiếm cách cứu sự sống mình, thì sẽ mất; ai mất sự sống mình, thì sẽ được
lại.
34. Ta phán cùng các ngươi, trong đêm đó, hai người nằm chung giường, một người
sẽ được rước đi, còn một bị để lại.
35. Hai người đờn bà xay chung cối, một người được rước đi, còm một bị để lại.
36. Hai người ở ngoài đồng, một người được rước đi, còn một bị để lại.
37. Các môn đồ bèn thưa Ngài rằng: Thưa Chúa, sự ấy sẽ ở tại đâu? Ngài đáp rằng:
Xác chết ở đâu, chim ó nhóm tại đó.
Lu-ca 18 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus phán cùng môn đồ một thí dụ, để tỏ ra rằng phải cầu nguyện
luôn, chớ hề mỏi mệt:
2. Trong thành kia, có một quan án không kính sợ Ðức Chúa Trời, không vị nể ai
hết.
3. Trong thành đó cũng có một người đờn bà góa, đến thưa quan rằng: Xin xét lẽ
công bình cho tôi về kẻ nghịch cùng tôi.
4. Quan ấy từ chối đã lâu. Nhưng kế đó, người tự nghĩ rằng: Dầu ta không kính sợ
Ðức Chúa Trời, không vị nể ai hết,
5. song vì đờn bà góa nầy khuấy rầy ta, ta sẽ xét lẽ công bình cho nó, để nó
không tới luôn làm nhức đầu ta.
6. Ðoạn, Chúa phán thêm rằng: Các ngươi có nghe lời quan án không công bình đó
đã nói chăng?
7. Vậy, có lẽ nào Ðức Chúa Trời chẳng xét lẽ công bình cho những người đã được
chọn, là kẻ đêm ngày kêu xin Ngài, mà lại chậm chạp đến cứu họ sao!
8. Ta nói cùng các ngươi, Ngài sẽ vội vàng xét lẽ công bình cho họ. Song khi Con
người đến, há sẽ thấy đức tin trên mặt đất chăng?
9. Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ
khác:
10. Có hai người lên đền thờ cầu nguyện: một người Pha-ra-si và một người thâu
thuế.
11. Người Pha-ra-si đứng cầu nguyện thầm như vậy: Lạy Ðức Chúa Trời, tôi tạ ơn
Ngài, vì tôi không phải như người khác, tham lam, bất nghĩa, gian dâm, cũng
không phải như người thâu thuế nầy.
12. Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một phần mười về mọi món lợi của
tôi.
13. Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng:
Lạy Ðức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội!
14. Ta nói cùng các ngươi, người nầy trở về nhà mình, được xưng công bình hơn
người kia; vì ai tự nhắc mình lên sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được
nhắc lên.
15. Người ta cũng đem con trẻ đến cùng Ðức Chúa Jêsus, cho được Ngài rờ đến
chúng nó. Môn đồ thấy vậy, trách những người đem đến.
16. Nhưng Ðức Chúa Jêsus gọi họ mà phán rằng: hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng
ngăn cấm; vì nước Ðức Chúa Trời thuộc về những người giống như con trẻ ấy.
17. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai không nhận lãnh nước Ðức Chúa Trời như
một đứa trẻ, thì sẽ không được vào đó.
18. Bấy giờ có một quan hỏi Ðức Chúa Jêsus rằng: Thưa thầy nhơn lành, tôi phải
làm gì cho được hưởng sự sống đời đời?
19. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Sao ngươi gọi ta là nhơn lành? Chỉ có một Ðấng
nhơn lành, là Ðức Chúa Trời.
20. Người đã biết các điều răn nầy: Ngươi chớ phạm tội tà dâm; chớ giết người;
chớ trộm cướp; chớ nói chứng dối; hãy hiếu kính cha mẹ.
21. Ngươi ấy thưa rằng: Tôi đã giữ các điều ấy từ thuở nhỏ.
22. Ðức Chúa Jêsus nghe vậy, bèn phán rằng: Còn thiếu cho ngươi một điều; hãy
bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên
trời; bấy giờ hãy đến mà theo ta.
23. Nhưng người ấy nghe mấy lời thì trở nên buồn rầu, vì giàu có lắm.
24. Ðức Chúa Jêsus thấy người buồn rầu, bèn phán rằng: Kẻ giàu vào nước Ðức Chúa
Trời là khó dường nào!
25. Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Ðức Chúa Trời!
26. Những người nghe điều đó, nói rằng: Vậy thì ai được cứu?
27. Ngài đáp rằng: Sự chi người ta không làm được, thì Ðức Chúa Trời làm được.
28. Phi-e-rơ bèn thưa rằng: nầy chúng tôi đã bỏ sự mình có mà theo thầy.
29. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người nào vì cớ
nước Ðức Chúa Trời mà bỏ cha mẹ, anh em, vợ con,
30. thì trong đời nầy được lãnh nhiều hơn, và đời sau được sự sống đời đời.
31. Kế đó, Ðức Chúa Jêsus đem mười hai sứ đồ riêng ra mà phán rằng: Nầy, chúng
ta lên thành Giê-ru-sa-lem, mọi điều mà các đấng tiên tri đã chép về Con người
sẽ ứng nghiệm.
32. Vì Ngài sẽ bị nộp cho dân ngoại; họ sẽ nhạo báng Ngài, mắng nhiếc Ngài, nhổ
trên Ngài,
33. sau khi đánh đòn rồi, thì giết Ngài đi; đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.
34. Song các môn đồ không hiểu chi hết; vì nghĩa những lời đó kín giấu cho môn
đồ nên không rõ ý Ðức Chúa Jêsus nói là gì.
35. Ðức Chúa Jêsus đến gần thành Giê-ri-cô, có một người đui ngồi xin ở bên
đường,
36. nghe đoàn dân đi qua, bèn hỏi việc gì đó.
37. Người ta trả lời rằng: Ấy là Jêsus, người Na-xa-rét đi qua.
38. Người đui bèn kêu lên rằng: Lạy Jêsus, con vua Ða-vít, xin thương xót tôi
cùng!
39. Những kẻ đi trước rầy người cho nín đi; song người càng kêu lớn hơn nữa
rằng: Lạy con vua Ða-vít, xin thương xót tôi cùng!
40. Ðức Chúa Jêsus dừng lại, truyền đem người đến. Khi người đui lại gần, thì
Ngài hỏi rằng:
41. Ngươi muốn ta làm gì cho? Thưa rằng: Lạy Chúa, xin cho tôi được sáng mắt
lại.
42. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy sáng mắt lại; đức tin của ngươi đã chữa lành
ngươi.
43. Tức thì, người sáng mắt, đi theo Ðức Chúa Jêsus, ngợi khen Ðức Chúa Trời.
Hết thảy dân chúng thấy vậy, đều ngợi khen Ðức Chúa Trời.
Lu-ca 19 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus vào thành Giê-ri-cô, đi ngang qua phố.
2. Tại đó, có một người tên là Xa-chê, làm đầu bọn thâu thuế, và giàu có.
3. Người đó tìm xem Ðức Chúa Jêsus là ai, nhưng không thấy được, vì đoàn dân
đông lắm, mà mình lại thấp.
4. Vậy, Xa-chê chạy trước, trèo lên cây sung, để ngó thấy Ðức Chúa Jêsus, vì
Ngài phải đi qua đó.
5. Ðức Chúa Jêsus đến chỗ ấy, ngước mắt lên mà phán rằng: Hỡi Xa-chê, hãy xuống
cho mau, vì hôm nay ta phải ở nhà ngươi.
6. Xa-chê vội vàng xuống và mừng rước Ngài.
7. Ai nấy thấy vậy, đều lằm bằm rằng: Người nầy vào nhà kẻ có tội mà trọ!
8. Song Xa-chê đứng trước mặt Chúa, thưa rằng: Lạy Chúa, nầy, tôi lấy nửa gia
tài mình mà cho kẻ nghèo, và nếu có làm thiệt hại ai, bất kỳ việc gì, tôi sẽ đền
gấp tư.
9. Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hôm nay sự cứu đã vào nhà nầy, vì người nầy
cũng là con cháu Áp-ra-ham.
10. Bởi Con người đã đến tìm và cứu kẻ bị mất.
11. Họ nghe những lời ấy, thì Ðức Chúa Jêsus thêm một thí dụ nữa, vì Ngài gần
đến thành Giê-ru-sa-lem, và người ta tưởng rằng nước Ðức Chúa Trời sẽ hiện ra
ngay.
12. Vậy, Ngài phán rằng: Có một vị thế tử đi phương xa, đặng chịu phong chức làm
vua rồi trở về;
13. bèn gọi mười người trong đám đầy tớ mình, giao cho mười nén bạc, và dạy
rằng: Hãy dùng bạc nầy sanh lời cho đến khi ta trở về.
14. Song dân xứ ấy ghét người, thì sai sứ theo đặng nói rằng: Chúng tôi không
muốn người nầy cai trị chúng tôi!
15. Khi người đã chịu phong chức làm vua rồi, trở về, đòi các đầy tớ đã lãnh bạc
đến, đặng cho biết mỗi người làm lợi được bao nhiêu.
16. Ðầy tớ thứ nhứt đến trình rằng: Lạy Chúa, nén bạn của chúa sanh lợi được
mười nén.
17. Chủ rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành kia, được lắm; vì ngươi trung tín trong sự
nhỏ mọn, ngươi sẽ được cai trị mười thành.
18. Người thứ hai đến thưa rằng: Lạy chúa, nén bạc của Chúa sanh lợi ra được năm
nén.
19. Chủ rằng: Ngươi được cai trị năm thành.
20. Người khác đến thưa rằng: Lạy chúa, đây nầy, nén bạc của chúa tôi đã gói giữ
trong khăn;
21. bởi tôi sợ chúa, vì chúa là người nghiêm nhặt, hay lấy trong nơi không để,
gặt trong chỗ không gieo.
22. Chủ rằng: Hỡi đầy tớ ngoan ác kia, ta cứ lời ngươi nói ra mà xét ngươi.
Ngươi biết ta là người nghiêm nhặt, hay lấy trong chỗ không để, gặt trong chỗ
không gieo;
23. cớ sao ngươi không giao bạc ta cho hàng bạc? Khi ta về, sẽ lấy lại vốn và
lời.
24. Chủ lại nói cùng các ngươi đứng đó rằng: Hãy lấy nén bạc nó đi, cho người có
mười nén.
25. Họ bèn thưa rằng: Lạy chúa, người ấy có mười nén rồi.
26. Ta nói cùng các ngươi, ai có, thì sẽ cho thêm; song ai không có, thì sẽ cất
luôn của họ đã có nữa.
27. Còn như những kẻ nghịch cùng ta, không muốn ta cai trị họ, hãy kéo họ đến
đây, và chém đi trước mặt ta.
28. Sau khi Ðức Chúa Jêsus phán điều đó, thì đi trước mặt dân chúng lên thành
Giê-ru-sa-lem.
29. Ðức Chúa Jêsus gần đến thành Bê-pha-giê và Bê-tha-ni, ngang núi gọi là
ô-li-ve, sai hai môn đồ đi,
30. và dặn rằng: Hãy đi đến làng trước mặt các ngươi; khi vào làng, sẽ thấy một
lừa con buộc đó, chưa hề có ai cỡi; hãy mở và dắt về cho ta.
31. Hoặc có ai hỏi sao các ngươi mở nó ra, hãy trả lời rằng: Chúa cần dùng lừa
nầy.
32. Hai người được sai ra đi, quả gặp mọi điều y như Ðức Chúa Jêsus đã phán.
33. Ðang mở lừa con, các chủ lừa hỏi rằng: Sao mở lừa con nầy ra:
34. Hai người trả lời rằng: Chúa cần dùng nó.
35. Hai người bèn dắt lừa về cho Ðức Chúa Jêsus; rồi lấy áo mình trải trên con
lừa, nâng Ngài lên cỡi.
36. Khi Ðức Chúa Jêsus đang đi tới, có nhiều kẻ trải áo trên đường.
37. Lúc đến gần dốc núi ô-li-ve, cả đám môn đồ lấy làm mừng rỡ, và cả tiếng ngợi
khen Ðức Chúa Trời về những phép lạ mình đã thấy,
38. mà nói rằng: Ðáng ngợi khen Vua nhơn danh Chúa mà đến! Bình an ở trên trời,
và vinh hiển trên các nơi rất cao!
39. Bấy giờ, có mấy người Pha-ra-si ở trong đám dân đông nói cùng Ngài rằng:
Thưa thầy, xin quở trách môn đồ thầy!
40. Ngài đáp rằng: Ta phán cùng các ngươi, nếu họ nín lặng thì đá sẽ kêu lên.
41. Khi Ðức Chúa Jêsus gần đến thành, thấy thì khóc về thành, và phán rằng:
42. Ước gì, ít nữa ngày nay, mầy đã hiểu biết sự làm cho mầy được bình an! Song
hiện nay những sự ấy kín giấu nơi mắt mầy.
43. Vì sẽ có ngày xảy đến cho mầy, khi quân nghịch đào hố xung quanh mầy, vây
mầy chặt bốn bề.
44. Họ sẽ hủy hết thảy, mầy và con cái ở giữa mầy nữa. Không để cho mầy hòn đá
nầy trên hòn đá kia, vì mầy không biết lúc mình đã được thăm viếng.
45. Ðức Chúa Jêsus vào đền thờ rồi, bèn đuổi những kẻ bán ở đó ra,
46. mà phán rằng: Có lời chép rằng: Nhà ta sẽ là nhà cầu nguyện; song các ngươi
làm thành ra một cái hang trộm cướp.
47. Hằng ngày Ngài giảng dạy trong đền thờ. Các thầy tế lễ cả, các thầy thông
giáo, cùng người tôn trưởng trong dân tìm phương giết Ngài;
48. nhưng họ không biết dùng chước chi, vì dân sự đều chăm chỉ mà nghe Ngài nói.
Lu-ca 20 chọn
đoạn khác
1. Một ngày trong những ngày đó, Ðức Chúa Jêsus đương dạy dỗ dân chúng trong đền
thờ và rao truyền Tin Lành, thì các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo, và các
trưởng lão đến thình lình,
2. hỏi Ngài như vầy: Hãy nói cho chúng tôi, bởi quyền phép nào mà thầy làm những
điều nầy, hay là ai đã ban cho thầy quyền phép ấy?
3. Ngài đáp rằng: Ta cũng hỏi các ngươi một câu. Hãy nói cho ta:
4. Phép báp-tem của Giăng đến bởi trên trời, hay là bởi người ta?
5. Vả, những người ấy bàn cùng nhau rằng: Nếu chúng ta nói: Bởi trời, thì người
sẽ nói với ta rằng: Vậy sao các ngươi không tin lời người?
6. Lại nếu chúng ta nói: Bởi người ta, thì các dân sự sẽ ném đá chúng ta; vì họ
đã tin chắc Giăng là một đấng tiên tri.
7. Vậy nên họ trả lời rằng không biết phép ấy bởi đâu mà đến.
8. Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta cũng không nói cho các ngươi bởi quyền phép
nào ta làm những điều nầy.
9. Ðức Chúa Jêsus phán cùng dân chúng lời thí dụ nầy: Người kia trồng một vườn
nho, đã cho kẻ trồng nho mướn, rồi bỏ xứ đi lâu ngày.
10. Ðến mùa nho, chủ sai một đầy tớ tới cùng những kẻ trồng nho đặng nhận một
phần hoa lợi; song bọn trồng nho đánh đầy tớ, đuổi về thay không.
11. Chủ lại sai một đầy tớ khác nữa; song họ cũng đánh, chưởi, và đuổi về tay
không.
12. Chủ lại sai đầy tớ thứ ba; song họ cũng đánh cho bị thương và đuổi đi.
13. Chủ vườn nho bèn nói rằng: Ta làm thể nào? Ta sẽ sai con trai yêu dấu ta
đến; có lẽ chúng nó sẽ kính nể!
14. Song khi bọn trồng nho thấy con trai ấy, thì bàn với nhau như vầy: Kìa, ấy
là con kế tự; hãy giết nó, hầu cho gia tài nó sẽ về chúng ta.
15. Họ bèn liệng con trai ấy ra ngoài vườn nho, và giết đi. Vậy chủ vườn sẽ xử
họ làm sao?
16. Chủ ấy chắc sẽ đến diệt những kẻ trồng nho nầy, rồi lấy vườn giao cho người
khác. Ai nấy nghe những lời đó, thì nói rằng: Ðức Chúa Trời nào nỡ vậy!
17. Ðức Chúa Jêsus bèn ngó họ mà rằng: Vậy thì lời chép: Hòn đá thợ xây nhà bỏ
ra, Trở nên đá góc nhà, nghĩa là gì?
18. Hễ ai ngã nhằm đá nầy, thì sẽ bị giập nát, còn đá nầy ngã nhằm ai, thì sẽ
giập người ấy.
19. Chính giờ đó, các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo tìm cách giết Ngài,
vì hiểu Ngài phán thí dụ ấy chỉ về mình; nhưng lại sợ dân chúng.
20. Họ bèn dòm hành Ngài, sai mấy kẻ do thám giả làm người hiền lành, để bắt bẻ
Ngài trong lời nói, hầu để nộp Ngài cho kẻ cầm quyền và trong tay quan tổng đốc.
21. Những người đó hỏi Ðức Chúa Jêsus câu nầy: Thưa thầy, chúng tôi biết thầy
nói và dạy dỗ theo lẽ ngay thẳng, không tây vị ai, lấy lẽ thật mà dạy đạo Ðức
Chúa Trời.
22. Chúng tôi có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không?
23. Song Ðức Chúa Jêsus biết mưu họ, thì đáp rằng:
24. Hãy cho ta xem một đơ-ni-ê. Ðơ-ni-ê nầy mang hình và hiệu của ai? Họ thưa
rằng: Của Sê-sa.
25. Ngài bèn phán rằng: Vậy thì của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa, của Ðức Chúa
Trời hãy trả lại cho Ðức Chúa Trời.
26. Trước mặt dân chúng, họ không bắt lỗi lời Ngài phán chi được; và lấy lời đáp
của Ngài làm lạ, thì nín lặng.
27. Có mấy người Sa-đu-sê, là người vẫn quyết rằng không có sự sống lại, đến gần
Ðức Chúa Jêsus, mà hỏi rằng:
28. Thưa thầy, Môi-se đã truyền lại luật nầy cho chúng tôi: Nếu người kia có
anh, cưới vợ rồi chết, không con, thì người phải cưới lấy vợ góa đó để nối dòng
cho anh mình.
29. Vậy, có bảy anh em. Người thứ nhứt cưới vợ, rồi chết, không con.
30. Người thứ hai cũng lấy vợ đó,
31. rồi đến người thứ ba; hết thảy bảy người cũng vậy, đều chết đi không có con.
32. Rốt lại, người đờn bà cũng chết.
33. Vậy thì đến ngày sống lại, đờn bà đó sẽ là vợ ai? vì bảy người đều đã lấy
làm vợ.
34. Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Con cái của đời nầy lấy vợ gả chồng;
35. song những kẻ đã được kể đáng dự phần đời sau và đáng từ kẻ chết sống lại,
thì không lấy vợ gả chồng.
36. Bởi họ sẽ không chết được nữa, vì giống như các thiên sứ, và là con của Ðức
Chúa Trời, tức là con của sự sống lại.
37. Còn về sự kẻ chết sống lại, Môi-se đã cho biết trong câu chuyện về Bụi gai,
khi người gọi Chúa là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của Y-sác và
Ðức Chúa Trời của Gia-cốp.
38. Vậy, Ðức Chúa Trời không phải là Ðức Chúa Trời của kẻ chết, nhưng của kẻ
sống; vì ai nấy đều sống cho Ngài.
39. Có mấy thầy thông giáo cất tiếng thưa Ngài rằng: Lạy thầy, thầy nói phải
lắm.
40. Họ không dám hỏi Ngài câu nào nữa.
41. Ðức Chúa Jêsus hỏi họ rằng: Làm sao người ta nói được rằng Ðấng Christ là
con vua Ða-vít?
42. vì chính vua Ða-vít đã nói trong sách Thi thiên rằng: Chúa phán cùng Chúa
tôi rằng: Hãy ngồi bên hữu ta,
43. Cho đến khi ta bắt kẻ nghịch ngươi làm bệ chơn ngươi.
44. Vậy, vua Ða-vít gọi Ngài bằng Chúa; có lẽ nào Ngài là con vua ấy được?
45. Khi dân chúng đương nghe, thì Ngài phán cùng môn đồ rằng:
46. Hãy giữ mình về các thầy thông giáo, là người ưa mặc áo dài đi dạo, và thích
những sự chào hỏi giữa chợ, muốn ngôi cao trong nhà hội, ngồi đầu trong tiệc
lớn,
47. làm bộ đọc lời cầu nguyện dài, mà nuốt gia tài của đờn bà góa. Họ sẽ bị đoán
phạt nặng hơn.
Lu-ca 21 chọn
đoạn khác
1. Ðức Chúa Jêsus vừa ngó lên, thấy những kẻ giàu bỏ tiền lễ vào rương,
2. lại thấy một mụ góa nghèo bỏ vào hai đồng tiền.
3. Ngài phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ vào
nhiều hơn hết mọi người khác.
4. Vì mọi người kia đều lấy của dư mình mà làm của dâng; nhưng mụ nầy thiếu
thốn, mà đã dâng hết của mình có để nuôi mình.
5. Có mấy người nói về đền thờ, về đá đẹp và đồ dâng làm rực rỡ trong đền thờ.
Ðức Chúa Jêsus phán rằng:
6. Những ngày sẽ đến, mọi điều các ngươi ngó thấy đây, sẽ không còn một hòn đá
nào chồng trên hòn khác mà không đổ xuống.
7. Họ bèn hỏi Ngài rằng: Lạy thầy, vậy việc đó chừng nào sẽ xảy đến, và có điềm
gì cho người ta biết rằng việc gần xảy đến không?
8. Ngài đáp rằng: Các ngươi hãy giữ, kẻo bị cám dỗ; vì có nhiều người sẽ mạo
danh ta mà đến, và nói rằng: Ấy chính ta là Ðấng Christ, thì giờ đã đến gần. Các
ngươi đừng theo họ.
9. Lại khi các ngươi nghe nói về giặc giã loạn lạc, thì đừng kinh khiếp, vì các
điều đó phải đến trước; nhưng chưa phải cuối cùng liền đâu.
10. Ngài cũng phán cùng họ rằng: Dân nầy sẽ dấy lên nghịch cùng dân khác, nước
nó nghịch cùng nước kia;
11. sẽ có sự động đất lớn, có đói kém và dịch lệ trong nhiều nơi, có những điềm
lạ kinh khiếp và dấu lớn ở trên trời.
12. Song trước những điều đó thiên hạ sẽ vì cớ danh ta mà tra tay bắt bớ các
ngươi, nộp tại các nhà hội, bỏ vào ngục, kéo đến trước mặt các vua và các quan
tổng đốc.
13. Ðều ấy xảy ra cho các ngươi để làm chứng cớ.
14. Vậy các ngươi hãy nhớ kĩ trong trí, đừng lo trước về sự binh vực mình thể
nào.
15. Vì ta sẽ ban cho các ngươi lời lẽ và sự khôn ngoan, mà kẻ nghịch không chống
cự và bẻ bác được.
16. Các ngươi cũng sẽ bị cha, mẹ, anh, em, bà con, bạn hữu mình nộp mình; và họ
sẽ làm cho nhiều người trong các ngươi phải chết.
17. Các ngươi sẽ vì cớ danh ta bị mọi người ghen ghét.
18. Nhưng một sợi tóc trên đầu các ngươi cũng không mất đâu.
19. Nhờ sự nhịn nhục của các ngươi mà giữ được linh hồn mình.
20. Vả, khi các ngươi sẽ thấy quân lính vây thành Giê-ru-sa-lem, hãy biết sự tàn
phá thành ấy gần đến.
21. Lúc đó, ai ở trong xứ Giu-đê hãy trốn lên núi; ai ở trong thành phải đi ra
ngoài, ai ở ngoài đồng đừng trở vào thành.
22. Vì những ngày đó là ngày báo thù, hầu cho mọi lời đã chép được ứng nghiệm.
23. Trong những ngày ấy, khốn cho đờn bà có thai, và đờn bà cho con bú! Vì sẽ có
tại nạn lớn trong xứ, và cơn thạnh nộ nghịch cùng dân nầy.
24. Họ sẽ bị ngã dưới lưỡi gươm, sẽ bị đem đi làm phu tù giữa các dân ngoại,
thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày đạp, cho đến chừng nào các kỳ dân ngoại
được trọn.
25. Sẽ có các điềm lạ trong mặt trời, mặt trăng, cùng các ngôi sao; còn dưới
đất, dân các nước sầu não rối loạn vì biển nổi tiếng om sòm và sóng đào.
26. Người ta nhơn trong khi đợi việc hung dữ xảy ra cho thế gian, thì thất kinh
mất vía, vì các thế lực trên trời sẽ rúng động.
27. Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con người dùng đại quyền đại vinh mà ngự đến trên
đám mây.
28. Chừng nào các việc đó khỏi xảy đến, hãy đứng thẳng lên, ngước đầu lên, vì sự
giải cứu của các ngươi gần tới.
29. Ðoạn, Ngài phán cùng họ một lời ví dụ rằng: Hãy xem cây vả và các cây khác;
30. khi nó mới nứt lộc, các ngươi thấy thì tự biết rằng mùa hạ đã gần đến.
31. Cũng vậy, khi các ngươi thấy những điều ấy xảy ra, hãy biết nước Ðức Chúa
Trời gần đến.
32. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, dòng dõi nầy chẳng qua trước khi mọi sự kia
chưa xảy đến.
33. Trời đất sẽ qua, song lời ta nói sẽ không qua đâu.
34. Vậy, hãy tự giữ lấy mình, e rằng vì sự ăn uống quá độ, sự say sưa và sự lo
lắng đời nầy làm cho lòng các ngươi mê mẩn chăng, và e ngày ấy đến thình lình
trên các ngươi như lưới bủa;
35. vì ngày đó sẽ đến cho mọi người ở khắp trên mặt đất cũng vậy.
36. Vậy, hãy tỉnh thức luôn và cầu nguyện, để các ngươi được tránh khỏi các tại
nạn sẽ xảy ra, và đứng trước mặt Con người.
37. Vả, ban ngày, Ðức Chúa Jêsus dạy dỗ trong đền thờ; còn đến chiều, Ngài đi
lên núi, gọi là núi ô-li-ve, mà ở đêm tại đó.
38. Vừa tảng sáng, cả dân sự đến cùng Ngài trong đền thờ, đặng nghe Ngài dạy.
Lu-ca 22 chọn
đoạn khác
1. Ngày lễ ăn bánh không men tức là lễ Vượt Qua đến gần.
2. Các thầy tế lễ cả cùng các thầy thông giáo tìm phương đặng giết Ðức Chúa
Jêsus; vì họ sợ dân.
3. Vả, quỉ Sa-tan ám vào Giu-đa, gọi là Ích-ca-ri-ốt, là người trong số mười hai
sứ đồ,
4. nó đi kiếm các thầy tế lễ cả và các thầy đội, để đồng mưu dùng cách nào nộp
Ngài cho họ.
5. Các người kia mừng lắm, hứa sẽ cho nó tiền bạc.
6. Nó đã ưng thuận với họ, bèn kiếm dịp tiện đặng nộp Ðức Chúa Jêsus trong khi
dân chúng không biết.
7. Ðến ngày lễ ăn bánh không men, là ngày người ta phải giết con sinh làm lễ
Vượt Qua,
8. Ðức Chúa Jêsus sai Phi-e-rơ và Giăng đi, mà phán rằng: Hãy đi dọn lễ Vượt Qua
cho chúng ta ăn.
9. Hai người thưa rằng: Thầy muốn chúng tôi dọn lễ ấy tại đâu?
10. Ngài đáp rằng: Khi các ngươi vào thành, sẽ gặp một người mang vò nước; hãy
theo người vào nhà.
11. và nói cùng chủ nhà rằng: Thầy phán cùng ngươi rằng: Phòng khách là chỗ ta
sẽ ăn lễ Vượt Qua với môn đồ ta ở đâu?
12. Chủ nhà sẽ chỉ cho một cái phòng rộng và cao, đồ đạc sẵn sàng; các ngươi hãy
dọn ở đó.
13. Hai môn đồ đi, quả gặp những đều như Ngài đã phán, bèn dọn lễ Vượt Qua.
14. Ðến giờ, Ngài ngồi bàn ăn, các sứ đồ cùng ngồi với Ngài.
15. Ngài phán rằng: Ta rất muốn ăn lễ Vượt Qua nầy với các ngươi trước khi ta
chịu đau đớn.
16. Vì, ta nói cùng các ngươi, ta sẽ không ăn lễ nầy nữa cho đến khi lễ ấy được
trọn trong nước Ðức Chúa Trời.
17. Ngài bèn cầm chén, tạ ơn, rồi phán rằng: Hãy lấy cái nầy phân phát cho nhau.
18. Vì, ta nói cùng các ngươi, từ nay ta sẽ không uống trái nho nữa, cho tới khi
nước Ðức Chúa Trời đến rồi.
19. Ðoạn, Ngài cầm lấy bánh, tạ ơn xong, bẻ ra phân phát cho môn đồ, mà phán
rằng: Nầy là thân thể ta, đã vì các ngươi mà phó cho; hãy làm sự nầy để nhớ đến
ta.
20. Khi ăn xong, Ngài cũng làm như vậy, lấy chén đưa cho môn đồ, mà phán rằng:
Chén nầy là giao ước mới trong huyết ta vì các ngươi mà đổ ra.
21. Vả lại, nầy, bàn tay kẻ phản ta ở gần ta, nơi bàn nầy.
22. Con người đi, theo như điều đã chỉ định; nhưng khốn cho người nầy phản Ngài!
23. Môn đồ bèn hỏi nhau trong bọn mình ai là người sẽ làm điều đó.
24. Môn đồ lại cãi lẫy nhau, cho biết ai sẽ được tôn là lớn hơn hết trong đám
mình.
25. Nhưng Ngài phán cùng môn đồ rằng: Các vua của các dân ngoại lấy phép riêng
mình mà cai trị, những người cầm quyền cai trị được xưng là người làm ơn.
26. Về phần các ngươi, đừng làm như vậy; song ai lớn hơn trong các ngươi phải
như kẻ rất nhỏ, và ai cai trị phải như kẻ hầu việc.
27. Vì một người ngồi ăn với một người hầu việc, ai là lớn hơn? Có phải là kẻ
ngồi ăn không? Nhưng ta ở giữa các ngươi như kẻ hầu việc vậy.
28. Còn như các ngươi, đã bền lòng theo ta trong mọi sự thử thách ta,
29. nên ta ban nước cho các ngươi, cũng như Cha ta đã ban cho ta vậy,
30. để các ngươi được ăn uống chung bàn trong nước ta, và được ngồi ngai để xét
đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên.
31. Hỡi Si-môn, Si-môn, nầy quỉ Sa-tan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì.
32. Song ta đã cầu nguyện cho ngươi, hầu cho đức tin ngươi không thiếu thốn.
Vậy, đến khi ngươi đã hối cải, hãy làm cho vững chí anh em mình.
33. Phi-e-rơ thưa rằng: Thưa Chúa, tôi sẵn lòng đi theo Chúa, đồng tù đồng chết.
34. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi Phi-e-rơ, ta nói cùng ngươi, hôm nay khi gà
chưa gáy, ngươi sẽ ba lần chối không biết ta.
35. Ðoạn, Ngài lại phán rằng: Khi ta đã sai các ngươi đi, không đem túi, bao
giày chi hết, các ngươi có thiếu gì không? Môn đồ thưa rằng: Không thiếu chi
hết.
36. Ngài phán rằng: Nhưng bây giờ, ai có túi bạc, hãy lấy đi, ai có bao, cũng
vậy; ai không có gươm, hãy bán áo ngoài đi mà mua.
37. Vì ta rao cho các ngươi, có lời chép rằng: Ngài đã bị kể vào hàng kẻ dữ. Lời
ấy phải ứng nghiệm về chính mình ta. Thật vậy, sự đã chỉ về ta hầu được trọn.
38. Các sứ đồ thưa rằng: Thưa Chúa, có hai thanh gươm đây. Ngài phán rằng: Ấy là
đủ.
39. Ðoạn, Ðức Chúa Jêsus ra đi, lên núi ô-li-ve theo như thói quen; các môn đồ
cùng đi theo Ngài.
40. Khi đã đến nơi đó, Ngài phán cùng môn đồ rằng: Hãy cầu nguyện, hầu cho các
ngươi khỏi sa vào sự cám dỗ.
41. Ngài bèn đi khỏi các môn đồ, cách chừng liệng một cục đá, quì xuống mà cầu
nguyện
42. rằng: Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha
được nên, chớ không theo ý tôi!
43. Có một thiên sứ từ trên trời hiện xuống cùng Ngài, mà thêm sức cho Ngài.
44. Trong cơn rất đau thương, Ngài cầu nguyện càng thiết, mồ hôi trở nên như
giọt máu lớn rơi xuống đất.
45. Cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy trở lại cùng các môn đồ, thấy đương ngủ mê vì
buồn rầu.
46. Ngài phán rằng: Sao các ngươi ngủ? Hãy đứng dậy cầu nguyện, để cho khỏi sa
vào sự cám dỗ.
47. Khi Ngài còn đương phán, một lũ đông kéo đến. Tên Giu-đa, một trong mười hai
sứ đồ, đi trước hết, lại gần Ðức Chúa Jêsus đặng hôn Ngài.
48. Ðức Chúa Jêsus hỏi rằng: Hỡi Giu-đa, ngươi lấy cái hôn để phản Con người
sao?
49. Nhưng người ở với Ngài thấy sự sắp xảy đến, bèn nói rằng: Thưa Chúa, chúng
tôi nên dùng gươm đánh chăng:
50. Một người trong các sứ đồ đánh đầy tớ của thầy cả thượng phẩm và chém đứt
tai bên hữu.
51. Nhưng Ðức Chúa Jêsus cất tiếng phán rằng: Hãy để cho họ đến thế! Ngài bèn rờ
tai đầy tớ ấy, làm cho nó được lành.
52. Ðoạn, Ðức Chúa Jêsus phán cùng các thầy tế lễ cả, các thầy đội coi đền thờ,
và các trưởng lão đã đến bắt Ngài, rằng: Các ngươi cầm gươm và gậy đến bắt ta
như bắt kẻ trộm cướp.
53. Hằng ngày ta ở trong đền thờ với các ngươi, mà các ngươi không ra tay bắt
ta. Nhưng nầy là giờ của các người, và quyền của sự tối tăm vậy.
54. Bấy giờ họ bắt Ðức Chúa Jêsus đem đi, giải Ngài đến nhà thầy cả thượng phẩm.
Phi-e-rơ đi theo Ngài xa xa.
55. Họ nhúm lửa giữa sân, rồi ngồi với nhau; Phi-e-rơ cũng ngồi giữa đám họ.
56. Một con đòi kia thấy Phi-e-rơ ngồi gần lửa, thì ngó chăm chỉ, mà nói rằng:
Người nầy vốn cũng ở với người ấy.
57. Song Phi-e-rơ chối Ðức Chúa Jêsus, nói rằng: Hỡi đờn bà kia, ta không biết
người đó.
58. Một lát, có người khác thấy Phi-e-rơ, nói rằng: Ngươi cũng thuộc về bọn đó!
Phi-e-rơ đáp rằng: Hỡi người, ta không phải thuộc về bọn đó đâu.
59. Ðộ cách một giờ, có kẻ khác đề quyết như vậy mà rằng: Thật người nầy cũng ở
với Jêsus, vì người là dân Ga-li-lê.
60. Nhưng Phi-e-rơ cãi rằng: Hỡi người, ta không biết ngươi nói chi! Ðương lúc
Phi-e-rơ còn nói, thì gà liền gáy;
61. Chúa xây mặt lại ngó Phi-e-rơ. Phi-e-rơ nhớ lại lời Chúa đã phán cùng mình
rằng: Hôm nay trước khi gà chưa gáy, ngươi sẽ chối ta ba lần;
62. rồi đi ra ngoài, khóc lóc thảm thiết.
63. Vả, những kẻ canh Ðức Chúa Jêsus nhạo báng và đánh Ngài;
64. che mặt Ngài lại rồi nói rằng: Hãy nói tiên tri đi, hãy đoán xem ai đánh
ngươi!
65. Họ lại nhiếc móc Ngài nhiều lời khác nữa.
66. Ðến sáng ngày, các trưởng lão trong dân, các thầy tế lễ cả, và các thầy
thông giáo nhóm lại, rồi sai đem Ðức Chúa Jêsus đến nơi tòa công luận.
67. Họ hỏi Ngài rằng: Nếu ngươi phải là Ðấng Christ, hãy xưng ra cho chúng ta.
Ngài đáp rằng: Nếu ta nói, thì các ngươi không tin;
68. nếu ta tra gạn các ngươi, thì các ngươi không trả lời.
69. Nhưng từ nay về sau, Con người sẽ ngồi bên hữu quyền phép Ðức Chúa Trời.
70. ai nầy đều hỏi rằng: Vậy, ngươi là Con Ðức Chúa Trời sao? Ngài đáp rằng:
Chính các ngươi nói ta là Con Ngài.
71. Họ bèn nói rằng: Chúng ta nào có cần chứng cớ nữa làm chi? Chính chúng ta đã
nghe từ miệng nó nói ra rồi.
Lu-ca 23 chọn
đoạn khác
1. Ðoạn, cả hội đồng đứng dậy, điệu Ngài đến trước mặt Phi-lát
2. Họ bèn khởi cáo Ngài rằng: Chúng tôi đã thấy người nầy xui dân ta làm loạn,
cấm nộp thuế cho Sê-sa, và xưng là Ðấng Christ, là Vua.
3. Phi-lát gạn Ngài rằng: Chính ngươi là Vua dân Giu-đa phải không? Ðức Chúa
Jêsus đáp rằng: Thật như lời.
4. Phi-lát bèn nói với các thầy tế lễ cả và dân chúng rằng: Ta không thấy người
nầy có tội gì.
5. Nhưng họ cố nài rằng: Người nầy xui giục dân sự, truyền giáo khắp đất Giu-đê,
bắt đầu từ xứ Ga-li-lê rồi đến đây.
6. Khi Phi-lát nghe điều đó, thì hỏi nếu người nầy thật là dân Ga-li-lê chăng.
7. Biết Ngài thuộc quyền cai trị của vua Hê-rốt, vua ấy ở tại thành
Giê-ru-sa-lem trong mấy ngày đó.
8. Vua Hê-rốt thấy Ðức Chúa Jêsus thì mừng lắm; vì lâu nay vua muốn gặp Ngài,
nhơn đã nghe nói về chuyện Ngài, và mong xem Ngài làm phép lạ.
9. Vậy, vua hỏi Ngài nhiều câu, song Ngài không trả lời gì hết.
10. Các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo ở đó, cáo Ngài dữ lắm.
11. Bấy giờ vua Hê-rốt và quân lính hầu vua đều đãi Ngài cách khinh dể và nhạo
báng Ngài; đoạn, họ mặc áo hoa hòe cho Ngài, rồi giao Ngài về cho Phi-lát.
12. Trước kia Phi-lát với vua Hê-rốt thù hiềm nhau, nhưng nội ngày ấy trở nên
bạn hữu.
13. Phi-lát hiệp các thầy tế lễ cả, các quan đề hình và dân chúng lại, mà nói
rằng:
14. Các ngươi đã đem nộp người nầy cho ta, về việc xui dân làm loạn; nhưng đã
tra hỏi trước mặt các ngươi đây, thì ta không thấy người mắc một tội nào mà các
ngươi đã cáo;
15. vua Hê-rốt cũng vậy, vì đã giao người về cho ta. Vậy, người nầy đã không làm
điều gì đáng chết,
16. nên ta sẽ đánh đòn rồi tha đi.
17. (Số là đến ngày lễ, quan phải tha một tên tù cho dân.)
18. Chúng bèn đồng thanh kêu lên rằng: Hãy giết người nầy đi, mà tha Ba-ra-ba
cho chúng tôi!
19. Vả, tên nầy bị tù vì dấy loạn trong thành, và vì tội giết người.
20. Phi-lát có ý muốn tha Ðức Chúa Jêsus, nên lại nói cùng dân chúng nữa.
21. Song chúng kêu lên rằng: Ðóng đinh nó trên cây thập tự đi! Ðóng đinh nó trên
cây thập tự đi!
22. Phi-lát lại nói đến lần thứ ba, rằng: Vậy người nầy đã làm điều ác gì? Ta
không tìm thấy người có sự gì đáng chết. Vậy, đánh đòn xong, ta sẽ tha.
23. Nhưng chúng cố nài, kêu lớn tiếng rằng phải đóng đinh Ngài trên cây thập tự;
tiếng kêu của họ được thắng.
24. Phi-lát truyền làm y như lời chúng xin.
25. Bèn tha tên tù vì tội dấy loạn và giết người, là người chúng đã xin tha; rồi
phó Ðức Chúa Jêsus cho mặc ý họ.
26. Khi chúng điệu Ðức Chúa Jêsus đi, bắt một người xứ Sy-ren, tên là Si-môn, từ
ngoài đồng về, buộc phải vác cây thập tự theo sau Ngài.
27. Có đoàn dân đông lắm đi theo Ðức Chúa Jêsus, và có mấy người đờn bà đấm ngực
khóc về Ngài.
28. Nhưng Ðức Chúa Jêsus xây mặt lại với họ mà phán rằng: Hỡi con gái thành
Giê-ru-sa-lem, đừng khóc về ta, song khóc về chính mình các ngươi và về con cái
các ngươi.
29. Vì nầy, ngày hầu đến, người ta sẽ nói rằng: Phước cho đờn bà son, phước cho
dạ không sanh đẻ và vú không cho con bú!
30. Bấy giờ, người ta sẽ nói với núi rằng: Hãy đổ xuống trên chúng ta! với gò
rằng: Hãy che chúng ta!
31. Vì nếu người ta làm những sự ấy cho cây xanh, thì cây khô sẽ ra sao?
32. Chúng cũng đem hai người đi nữa, là kẻ trộm cướp, để giết cùng với Ngài.
33. Khi đến một chỗ gọi là chỗ Sọ, họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự tại đó,
cùng hai tên trộm cướp, một tên bên hữu Ngài, một tên bên tả.
34. Song Ðức Chúa Jêsus cầu rằng: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình
làm điều gì. Ðoạn, họ bắt thăm chia nhau áo xống của Ngài.
35. Dân chúng đứng đó mà ngó. Các người coi việc nhạo cười Ngài, rằng: Nó đã cứu
kẻ khác; nếu nó là Ðấng Christ, Ðấng Ðức Chúa Trời đã lựa, thì hãy cứu mình đi!
36. Quân lính cũng dỡn cợt Ngài, lại gần đưa giấm cho Ngài uống,
37. mà rằng: Nếu ngươi là Vua dân Giu-đa, hãy tự cứu lấy mình đi!
38. Phía trên đầu Ngài, có đề rằng: Người Nầy Là Vua Dân Giu-đa.
39. Vả, một tên trộm cướp bị đóng đinh cũng mắng nhiếc Ngài rằng: Người không
phải là Ðấng Christ sao? Hãy tự cứu lấy mình ngươi cùng chúng ta nữa!
40. Nhưng tên kia trách nó rằng: Ngươi cũng chịu một hình phạt ấy, còn chẳng sợ
Ðức Chúa Trời sao?
41. Về phần chúng ta, chỉ là sự công bình, vì hình ta chịu xứng với việc ta làm;
nhưng ngươi nầy không hề làm một điều gì ác.
42. Ðoạn lại nói rằng: Hỡi Jêsus, khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy
tôi!
43. Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được
ở với ta trong nơi Ba-ra-đi.
44. Khi đó, ước giờ thứ sáu, khắp xứ đều tối tăm cho đến giờ thứ chín.
45. Mặt trời trở nên tối, và màn trong đền thờ xé chính giữa ra làm hai.
46. Ðức Chúa Jêsus bèn kêu lớn rằng: Hỡi Cha, tôi giao linh hồn lại trong tay
Cha! Ngài vừa nói xong thì tắt hơi.
47. Thầy đội thấy sự đã xảy ra, ngợi khen Ðức Chúa Trời rằng: Thật người nầy là
người công bình.
48. Cả dân chúng đi xem, thấy nông nổi làm vậy, đấm ngực mà trở về.
49. Song những kẻ quen biết Ðức Chúa Jêsus và các người đờn bà theo Ngài từ xứ
Ga-li-lê, đều đứng đằng xa mà ngó.
50. Có một người, tên là Giô-sép, làm nghị viên tòa công luận, là người chánh
trực công bình,
51. không đồng ý và cũng không dự việc các ngươi kia đã làm. Người ở
A-ri-ma-thê, là thành thuộc về xứ Giu-đê, vẫn trông đợi nước Ðức Chúa Trời.
52. Người bèn đi đến Phi-lát mà xin xác Ðức Chúa Jêsus.
53. Khi đã đem xác Ngài xuống khỏi cây thập tự, người lấy vải liệm mà bọc, rồi
chôn trong huyệt đã đục nơi hòn đá, là huyệt chưa chôn ai hết.
54. Bấy giờ là ngày sắm sửa, và ngày Sa-bát gần tới.
55. Các người đờn bà đã từ xứ Ga-li-lê đến với Ðức Chúa Jêsus, theo Giô-sép, xem
mả và cũng xem xác Ngài đặt thể nào. Khi trở về, họ sắm sửa những thuốc thơm và
sáp thơm.
56. Ngày Sa-bát, họ nghỉ ngơi theo luật lệ.
Lu-ca 24 chọn
đoạn khác
1. Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, khi mờ sáng, các người đờn bà ấy lấy thuốc thơm
đã sửa soạn đem đến mồ Ngài.
2. Họ thấy hòn đá đã lăn khỏi cửa mồ;
3. nhưng bước vào, không thấy xác Ðức Chúa Jêsus.
4. Ðương khi không biết nghĩ làm sao, xảy có hai người nam mặt áo sáng như chớp,
hiện ra trước mặt họ.
5. Họ đương thất kinh, úp mặt xuống đất; thì hai người ấy nói rằng: Sao các
ngươi tìm người sống trong vòng kẻ chết?
6. Ngài không ở đây đâu, song Ngài đã sống lại. Hãy nhớ khi Ngài còn ở xứ
Ga-li-lê, phải cùng các ngươi thể nào,
7. Ngài đã phán rằng: Con người phải bị nộp trong tay kẻ có tội, phải bị đóng
đinh trên cây thập tự, và ngày thứ ba phải sống lại.
8. Họ bèn nhớ lại những lời Ðức Chúa Jêsus đã phán.
9. Họ ở mồ trở về, rao truyền mọi sự ấy cho mười một sứ đồ và những người khác.
10. Ấy là Ma-ri Ma-đơ-len, Gian-nơ, và Ma-ri mẹ của Gia-cơ, cùng các đờn bà khác
đi với họ đã rao truyền như vậy cho các sứ đồ.
11. Song các sứ đồ không tin, cho lời ấy như là hư không.
12. Dầu vậy, Phi-e-rơ đứng dậy, chạy đến mồ, cúi xuống mà dòm, chỉ thấy vải liệm
ở trên đất, đoạn về nhà, lạ lùng cho việc đã xảy ra.
13. Cũng trong ngày ấy, có hai môn đồ đi đến làng kia, gọi là Em-ma-út, cách
thành Giê-ru-sa-lem sáu mươi ếch-ta-đơ;
14. họ đàm luận về những sự đã xảy ra.
15. Ðang khi nói và cãi lẽ nhau, chính Ðức Chúa Jêsus đến gần cùng đi đường với
họ.
16. nhưng mắt hai người ấy bị che khuất không nhìn biết Ngài được.
17. Ngài phán cùng họ rằng: Các ngươi đương đi đường, nói chuyện gì cùng nhau
vậy? Họ dừng lại, bàn bạc lắm.
18. Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-ba, trả lời rằng: Có phải chỉ ngươi là
khách lạ ở thành Giê-ru-sa-lem, không hay việc đã xảy đến tại đó cách mấy bữa
rày sao?
19. Ngài hỏi rằng: Việc gì vậy? Họ trả lời rằng: Ấy là việc đã xảy ra cho Jêsus
Na-xa-rét, một đấng tiên tri, có quyền phép trong việc làm và trong lời nói,
trước mặt Ðức Chúa Trời và cả chúng dân;
20. làm sao mà các thầy tế lễ cả cùng các quan đề hình ta đã nộp Ngài để xử tử,
và đã đóng đinh trên cây thập tự.
21. Chúng tôi trông mong Ngài sẽ cứu lấy dân Y-sơ-ra-ên; dầu thể ấy, việc xảy ra
đã được ba ngày rồi.
22. Thật có mấy người đờn bà trong vòng chúng tôi đã làm cho chúng tôi lấy làm
lạ lắm: khi mờ sáng, họ đến mồ,
23. không thấy xác Ngài, thì về báo rằng có thiên sứ hiện đến, nói Ngài đương
sống.
24. Có mấy người trong vòng chúng tôi cũng đi thăm mồ, thấy mọi điều y như lời
họ nói; còn Ngài thì không thấy.
25. Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hỡi những kẻ dại dột, có lòng chậm tin lời các
đấng tiên tri nói!
26. Há chẳng phải Ðấng Christ chịu thương khó thể ấy, mới được vào sự vinh hiển
mình sao?
27. Ðoạn, Ngài bắt đầu từ Môi-se rồi kế đến mọi đấng tiên tri mà cắt nghĩa cho
hai người đó những lời chỉ về Ngài trong cả Kinh Thánh.
28. Khi hai người đi gần đến làng mình định đi, thì Ðức Chúa Jêsus dường như
muốn đi xa hơn nữa.
29. Nhưng họ ép Ngài dừng lại, mà thưa rằng: Xin ở lại với chúng tôi; vì trời đã
xế chiều hầu tối. Vậy, Ngài vào ở lại cùng họ.
30. Ðương khi Ngài ngồi ăn cùng hai người, thì lấy bánh, chúc tạ, đoạn, bẻ ra
cho họ.
31. Mắt họ bèn mở ra, mà nhìn biết Ngài; song Ngài thoạt biến đi không thấy.
32. hai người nói cùng nhau rằng: Khi nãy đi đường, Ngài nói cùng chúng ta và
cắt nghĩa Kinh Thánh, lòng chúng ta há chẳng nóng nảy sao?
33. Nội giờ đó, họ liền đứng dậy, trở về thành Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ
cùng các môn đồ khác đương nhóm lại,
34. nói với họ rằng: Chúa thật đã sống lại, và hiện ra với Si-môn.
35. Rồi hai người thuật lại sự đã xảy đến khi đi đường, và nhìn biết Ngài lúc bẻ
bánh ra là thể nào.
36. Môn đồ đương nói chuyện như vậy, chính Ðức Chúa Jêsus hiện ra giữa đó mà
phán rằng: Bình an cho các ngươi!
37. Nhưng môn đồ đều sửng sốt rụng rời, tưởng thấy thần.
38. Ngài phán rằng: Sao các ngươi bối rối, và sao trong lòng các ngươi nghi làm
vậy?
39. Hãy xem tay chơn ta: thật chính ta. Hãy rờ đến ta, và hãy xem; thần thì
không có thịt xương, mà các ngươi thấy ta có.
40. Ðương phán vậy, Ngài giơ tay và chơn ra cho xem.
41. Nhưng vì cớ môn đồ vui mừng nên chưa tin chắc, và lấy làm lạ, thì Ngài phán
rằng: Ở đây các ngươi có gì ăn không?
42. Môn đồ dâng cho Ngài một miếng cá nướng.
43. Ngài nhận lấy mà ăn trước mặt môn đồ.
44. Ðoạn, Ngài phán rằng: Ấy đó là điều mà khi ta còn ở với các ngươi, ta bảo
các ngươi rằng mọi sự đã chép về ta trong luật pháp Môi-se, các sách tiên tri,
cùng các Thi Thiên phải được ứng nghiệm.
45. Bấy giờ Ngài mở trí cho môn đồ được hiểu Kinh Thánh.
46. Ngài phán: Có lời chép rằng Ðấng Christ phải chịu đau đớn dường ấy, ngày thứ
ba sẽ từ kẻ chết sống lại,
47. và người ta sẽ nhơn danh Ngài mà rao giảng cho dân các nước sự ăn năn để
được tha tội, bắt đầu từ thành Giê-ru-sa-lem.
48. Các ngươi làm chứng về mọi việc đó; ta đây sẽ ban cho các ngươi điều Cha ta
đã hứa,
49. còn về phần các ngươi, hãy đợi trong thành cho đến khi được mặc lấy quyền
phép từ trên cao.
50. Kế đó, Ngài đem môn đồ đi đến nơi xung quanh lành Bê-tha-ni, giơ tay lên mà
ban phước cho.
51. Ðương khi ban phước, Ngài lìa môn đồ mà được đem lên trời.
52. Môn đồ thờ lạy Ngài rồi trở về thành Giê-ru-sa-lem, mừng rỡ lắm.
53. Môn đồ cứ ở trong đền thờ luôn, ngợi khen Ðức Chúa Trời.