[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24] [25] [26] [27] [28]
Công Vụ 1 chọn
đoạn khác
1. Hỡi Thê-ô-phi-lơ, trong sách thứ nhứt ta, ta từng nói về mọi điều Ðức Chúa
Jêsus đã làm và dạy từ ban đầu,
2. cho đến ngày Ngài được cất lên trời, sau khi Ngài cậy Ðức Thánh Linh mà răn
dạy các sứ đồ Ngài đã chọn.
3. Sau khi chịu đau đớn rồi, thì trước mặt các sứ đồ, Ngài lấy nhiều chứng cớ tỏ
ra mình là sống, và hiện đến với các sứ đồ trong bốn mươi ngày, phán bảo những
sự về nước Ðức Chúa Trời.
4. Lúc ở với các sứ đồ, Ngài dặn rằng đừng ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, nhưng
phải ở đó chờ điều Cha đã hứa, là điều các ngươi đã nghe ta nói.
5. Vì chưng Giăng đã làm phép báp-tem bằng nước, nhưng trong ít ngày, các ngươi
sẽ chịu phép báp-tem bằng Ðức Thánh Linh.
6. Vậy, những người nhóm tại đó thưa cùng Ngài rằng: Lạy Chúa, có phải trong lúc
nầy Chúa sẽ lập lại nước Y-sơ-ra-ên chăng?
7. Ngài đáp rằng: Kỳ hạn và ngày giờ mà Cha đã tự quyền định lấy, ấy là việc các
ngươi chẳng nên biết.
8. Nhưng khi Ðức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy
quyền phép, và làm chứng về ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ
Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất.
9. Ngài phán bấy nhiêu lời rồi, thì được cất lên trong lúc các ngươi đó nhìn xem
Ngài, có một đám mây tiếp Ngài khuất đi, không thấy nữa.
10. Các người đó đương ngó chăm trên trời trong lúc Ngài ngự lên, xảy có hai
người nam mặc áo trắng hiện đến trước mặt,
11. và nói rằng: Hỡi người Ga-li-lê, sao các ngươi đứng ngóng lên trời làm chi?
Jêsus nầy đã được cất lên trời khỏi giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các
ngươi đã thấy Ngài lên trời vậy.
12. Bấy giờ, các người đó từ núi gọi là ô-li-ve trở về thành Giê-ru-sa-lem; núi
ấy cách thành Giê-ru-sa-lem một quãng đường ước đi một ngày Sa-bát.
13. Khi đã về đến, bèn lên một cái phòng cao kia, là nơi Phi-e-rơ, Giăng,
Gia-cơ, Anh-rê, Phi-líp, Thô-ma, Ba-thê-lê-my, Ma-thi-ơ, Gia-cơ con của A-phê,
Si-môn Xê-lốt, và Giu-đe con của Gia-cơ thường ở.
14. Hết thảy những người đó bền lòng đồng một ý mà cầu nguyện với các người đờn
bà, và Ma-ri là mẹ Ðức Chúa Jêsus cùng anh em Ngài.
15. Trong những ngày đó, Phi-e-rơ đứng dậy giữa các anh em, số người nhóm lại
ước được một trăm hai mươi người, mà nói rằng:
16. Hỡi anh em ta, lời Ðức Thánh Linh đã nhờ miệng vua Ða-vít mà nói tiên tri
trong Kinh Thánh về tên Giu-đa, là đứa đã dẫn đường cho chúng bắt Ðức Chúa
Jêsus, thì phải được ứng nghiệm.
17. Vì nó vốn thuộc về bọn ta, và đã nhận phần trong chức vụ nầy.
18. Tên đó lấy tiền thưởng của tội ác mình mà mua một đám ruộng, rồi thì nhào
xuống, nứt bụng và ruột đổ ra hết.
19. Sự đó cả dân thành Giê-ru-sa-lem đều biết chán, đến nỗi chúng gọi ruộng đó
theo thổ âm mình là Hác-en-đa-ma, nghĩa là ruộng huyết.
20. Trong sách Thi Thiên cũng có chép rằng: Nguyền cho chỗ ở nó trở nên hoang
loạn, Chớ có ai ở đó; lại rằng: Nguyền cho có một người khác nhận lấy chức nó.
21. Vậy, nội những kẻ đã theo cùng chúng ta trọn lúc Ðức Chúa Jêsus đi lại giữa
chúng ta,
22. từ khi Giăng làm phép báp-tem cho đến ngày Ngài được cất lên khỏi giữa chúng
ta, phải có một người làm chứng cùng chúng ta về sự Ngài sống lại.
23. Môn đồ cử ra hai người: Giô-sép tức là Ba-sa-ba, cũng gọi là Giúc-tu, và
Ma-thia,
24. rồi cầu nguyện rằng: Lạy Chúa, Ngài biết lòng mọi người, xin tỏ ra cho chúng
tôi nội hai người nầy ai là người Chúa đã chọn,
25. đặng dự vào chức vụ sứ đồ, thay vì Giu-đa đã bỏ đặng đi nơi của nó.
26. Ðoạn bắt thăm, trúng nhằm Ma-thia; người bèn được bổ vào mười một sứ đồ.
Công Vụ 2 chọn
đoạn khác
1. Ðến ngày lễ Ngũ Tuần, môn đồ nhóm họp tại một chỗ.
2. Thình lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào ào, đầy khắp nhà môn
đồ ngồi.
3. Các môn đồ thấy lưỡi rời rạc từng cái một, như lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu
trên mỗi người trong bọn mình.
4. Hết thảy đều được đầy dẫy Ðức Thánh Linh, khởi sự nói các thứ tiếng khác,
theo như Ðức Chúa Trời cho mình nói.
5. Vả, bấy giờ có người Giu-đa, kẻ mộ đạo, từ các dân thiên hạ đến, ở tại thành
Giê-ru-sa-lem.
6. Lúc tiếng ấy vang ra, dân chúng chạy đến, ai nấy đều sững sờ vì mỗi người đều
nghe các môn đồ nói tiếng xứ mình.
7. Chúng đều sợ hãi và lấy làm lạ mà rằng: Hết thảy người nói đó, há chẳng phải
là người Ga-li-lê sao?
8. Vậy thì sao chúng ta nghe ai nầy đều nói tiếng riêng của xứ chúng ta sanh đẻ?
9. Nào người Bạt-thê, Mê-đi, Ê-la-mít, kẻ ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, Giu-đê,
Cáp-ba-đốc, Bông, A-si,
10. Phi-ri-gi, Bam-phi-ly, Ê-díp-tô, đất Li-by gần Sy-ren, nào kẻ từ Rô-ma đến,
11. cả người Giu-đa hoặc người mới theo đạo Giu-đa, người Cơ-rết và A rạp nữa,
chúng ta đều nghe họ lấy tiếng chúng ta mà nói những sự cao trọng của Ðức Chúa
Trời.
12. Ai ai đều sợ hãi, không biết nghĩ làm sao, bèn nói với nhau rằng: Việc nầy
là nghĩa làm sao?
13. Nhưng có kẻ lại nhạo báng rằng: Họ say rượu mới đó.
14. Bấy giờ, Phi-e-rơ đứng ra cùng mười một sứ đồ, cất tiếng nói với dân chúng
rằng: Hỡi người Giu-đa, và mọi người ở tại thành Giê-ru-sa-lem, hãy biết rõ điều
nầy, và lắng tai nghe lời ta.
15. Những người nầy chẳng phải say như các ngươi ngờ đâu, vì bây giờ mới là giờ
thứ ba ban ngày.
16. Nhưng ấy là điều đấng tiên tri Giô-ên đã nói tiên tri rằng:
17. Ðức Chúa Trời phán: Trong những ngày sau rốt, Ta sẽ đổ Thần ta khắp trên mọi
xác-thịt; Con trai và con gái các ngươi đều sẽ nói lời tiên tri, Bọn trai trẻ sẽ
thấy điềm lạ, Và các người già cả sẽ có chiêm bao,
18. Phải, trong những ngày đó, ta sẽ đổ Thần ta khắp trên các đầy tớ trai và gái
ta, Chúng nó đều nói lời tiên tri;
19. Ta lại sẽ tỏ ra sự lạ lùng ở trên trời, Và dấu lạ ở dưới đất; Tức là máu,
lửa, và luồng khói;
20. Một trời sẽ biến nên tối tăm, Mặt trăng hóa ra máu, Trước ngày lớn và vinh
hiển của Chúa chưa đến;
21. Và lại ai cầu khẩn danh Chúa thì sẽ được cứu.
22. Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời nầy: Ðức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét, tức là
Người mà Ðức Chúa Trời đã dùng làm việc quyền phép, sự lạ và dấu lạ ở giữa các
ngươi, để làm chứng cho Người trong vòng các ngươi, như chính các ngươi đều
biết.
23. Người đó bị nộp, theo ý định trước và sự biết trước của Ðức Chúa Trời, các
ngươi đã mượn tay độc ác mà đóng đinh Người trên thật tự giá và giết đi.
24. Nhưng Ðức Chúa Trời đã khiến Người sống lại, bứt đứt dây trói của sự chết,
vì nó không thể giữ Người lại dưới quyền nó.
25. Bởi chưng vua Ða-vít có nói về Người rằng: Tôi từng thấy Chúa ở trước mặt
tôi luôn, Vì Ngài ở bên hữu tôi, hầu cho tôi chẳng bị rúng động chút nào.
26. Bởi cớ đó, lòng tôi vui vẻ, lưỡi tôi mừng rỡ, Và xác thịt tôi cũng sẽ yên
nghỉ trong sự trông cậy;
27. Vì Chúa sẽ chẳng để linh hồn tôi nơi âm phủ, Và chẳng cho Ðấng Thánh của
Ngài hư nát đâu.
28. Chúa đã cho tôi biết đường sự sống; Cũng sẽ cho tôi đầy lòng vui mừng trước
mặt Ngài.
29. Hỡi anh em, ta thật có thể nói cách vững vàng với anh em về tổ Ða-vít rằng
người đã chết và chôn rồi, ngày nay mồ mả người còn ở giữa chúng ta.
30. Nhưng, vì người là đấng tiên tri, và biết Ðức Chúa Trời đã thề hứa với người
sẽ cho một hậu tự người ngồi trên ngai mình,
31. thì người đã thấy trước và nói trước về sự sống lại của Ðấng Christ rằng:
Ngài chẳng bị để nơi âm phủ, và xác thịt Ngài chẳng thấy sự hư nát.
32. Ðức Chúa Jêsus nầy, Ðức Chúa Trời đã khiến sống lại, và chúng ta thảy đều
làm chứng về sự đó.
33. Vậy, sau khi Ngài đã được đem lên bên hữu Ðức Chúa Trời, và từ nơi Cha đã
nhận lấy Ðức Thánh Linh mà Cha đã hứa ban cho, thì Ngài đổ Ðức Thánh Linh ra,
như các ngươi đương thấy và nghe.
34. Vì vua Ða-vít chẳng hề lên trời, nhưng chính người có nói: Chúa đã phán cùng
Chúa tôi rằng: Hãy ngồi bên hữu ta,
35. Cho đến chừng nào ta để kẻ thù nghịch ngươi dưới chơn ngươi, đặng làm bệ cho
ngươi.
36. Vậy, cả nhà Y-sơ-ra-ên khá biết chắc rằng Ðức Chúa Trời đã tôn Jêsus nầy, mà
các ngươi đã đóng đinh trên thập tự giá, làm Chúa và Ðấng Christ.
37. Chúng nghe bấy nhiêu lời, trong lòng cảm động, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ
khác rằng: Hỡi anh em, chúng ta phải làm chi?
38. Phi-e-rơ trả lời rằng: Hãy hối cải, ai nấy phải nhơn danh Ðức Chúa Jêsus
chịu phép báp-tem, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Ðức Thánh
Linh.
39. Vì lời hứa thuộc về các ngươi, con cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi
người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Ðức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi.
40. Phi-e-rơ lại lấy nhiều lời giảng nữa mà giục lòng và khuyên lơn chúng rằng:
Các ngươi khá cứu mình thoát khỏi giữa dòng dõi gian tà nầy!
41. Vậy, những kẻ nhận lời đó đều chịu phép báp-tem; và trong này ấy, có độ ba
ngàn người thêm vào Hội thánh.
42. Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh
em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện.
43. Mọi người đều kính sợ vì có nhiều sự kỳ phép lạ làm ra bởi các sứ đồ.
44. Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung.
45. Bán hết gia tài điền sản mình mà phân phát cho nhau, tùy sự cần dùng của
từng người.
46. Ngày nào cũng vậy, cứ chăm chỉ đến đền thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng
bữa chung với nhau cách vui vẻ thật thà,
47. ngợi khen Ðức Chúa Trời và được đẹp lòng cả dân chúng. Mỗi ngày Chúa lấy
những kẻ được cứu thêm vào Hội thánh.
Công Vụ 3 chọn
đoạn khác
1. Buổi cầu nguyện giờ thứ chín, Phi-e-rơ với Giăng cùng lên đền thờ.
2. Vả, có một người què từ lúc sanh ra, cứ hằng ngày người ta đem đặt tại cửa
đền, gọi là Cửa Ðẹp, đặng ăn mày những người vào đền.
3. Người thấy Phi-e-rơ và Giăng vào, thì xin hai người bố thí.
4. Phi-e-rơ với Giăng ngó chăm người, rồi nói rằng: Hãy nhìn xem chúng ta.
5. Vậy, người bèn nhìn chăm chăm hai người, tưởng sẽ được chút gì.
6. Nhưng Phi-e-rơ nói với người rằng: Ta chẳng có vàng bạc chi hết, song điều ta
có thì ta cho ngươi: nhơn danh Ðức Chúa Jêsus Christ ở Na-xa-rét, hãy bước đi!
7. Phi-e-rơ nắm tay hữu người đỡ dậy. Tức thì bàn chơn và mắt cá người trở nên
cứng vững;
8. người liền nhảy, đứng lên và bước đi cùng hai người vào đền thờ, vừa đi vừa
nhảy, vừa ngợi khen Ðức Chúa Trời.
9. Cả dân chúng đều thấy người bước đi và ngợi khen Ðức Chúa Trời.
10. Người ta nhận là chính người đó đã ngồi tại Cửa Ðẹp đền thờ đặng xin bố thí;
nên đều bỡ ngỡ và sững sờ về việc đã xảy đến cho người.
11. Người ấy đang cầm tay Phi-e-rơ và Giăng, thì cả dân chúng lấy làm lạ, chạy
đến cùng các người đó ở nơi hiên cửa gọi là Sa-lô-môn.
12. Phi-e-rơ thấy vậy, bèn nói với dân chúng rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên, sao các
ngươi lấy làm lạ về việc vừa xảy đến? Sao các ngươi ngó sững chúng ta, dường như
chúng ta đã nhờ quyền phép hay là nhơn đức riêng của mình mà khiến người nầy đi
được vậy?
13. Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp, Ðức Chúa Trời của tổ phụ
chúng ta đã làm vinh hiển đầy tớ Ngài là Ðức Chúa Jêsus, là Ðấng mà các ngươi đã
bắt nộp và chối bỏ trước mặt Phi-lát, trong khi người có ý tha Ngài ra.
14. Các ngươi đã chối bỏ Ðấng Thánh và Ðấng Công bình mà xin tha một kẻ giết
người cho mình;
15. các ngươi đã giết Chúa của sự sống, mà Ðức Chúa Trời đã khiến từ kẻ chết
sống lại, và chúng ta là người làm chứng về điều đó.
16. Ấy là bởi đức tin trong danh Ngài, nên danh Ngài làm cho vững người nầy là
người các ngươi thấy và biết; nghĩa là đức tin bởi Ngài mà ra, đã ban cho người
nầy sự mạnh khỏe trọn vẹn, tại trước mặt hết thảy các ngươi.
17. Hỡi anh em, bây giờ ta biết anh em và các quan của anh em, vì lòng ngu dốt
nên đã làm điều đó.
18. Nhưng Ðức Chúa Trời đã dùng cách đó mà ban cho ứng nghiệm lời Ngài phán tiên
tri bởi miệng các đấng tiên tri rằng Ðấng Christ của Ngài phải chịu đau đớn.
19. Vậy, các ngươi hãy ăn năn và trở lại, đặng cho tội lỗi mình được xóa đi,
20. hầu cho kỳ thơ thái đến từ Chúa, và Chúa sai Ðấng Christ đã định cho các
ngươi, tức là Jêsus,
21. mà trời phải rước về cho đến kỳ muôn vật đổi mới, là kỳ mà Ðức Chúa Trời
thuở xưa đã phán trước bởi miệng các thánh tiên tri.
22. Môi-se có nói rằng: Chúa là Ðức Chúa Trời chúng ta sẽ dấy lên trong anh em
các ngươi một Ðấng tiên tri như ta; các ngươi phải nghe theo mọi điều Ngài sẽ
phán dặn.
23. Hễ ai không nghe Ðấng tiên tri ấy sẽ bị truất khỏi dân sự.
24. Hết thảy các tiên tri đã phán, từ Sa-mu-ên và các đấng nối theo người, cũng
đều có rao truyền những ngày nầy nữa.
25. Các ngươi là dòng dõi của các đấng tiên tri, và của giao ước Ðức Chúa Trời
đã lập với tổ phụ chúng ta, khi Ngài phán cùng Áp-ra-ham rằng: Các dân thiên hạ
sẽ nhờ dòng dõi ngươi mà được phước.
26. Ðức Chúa Trời đã dấy Ðầy tớ Ngài lên, rồi trước hết sai Người xuống ban
phước cho các ngươi, mà dắt ai nấy trong bọn các ngươi xây lại khỏi tội ác mình.
Công Vụ 4 chọn
đoạn khác
1. Phi-e-rơ và Giăng đương nói với dân chúng, thì các thầy tế lễ, quan coi đền
thờ, và người Sa-đu-sê thoạt đến,
2. tức mình vì hai người dạy dân chúng và rao truyền, nhơn Ðức Chúa Jêsus, sự từ
kẻ chết sống lại.
3. Họ bắt hai người giam vào ngục cho đến bữa sau, vì bấy giờ đã tối rồi.
4. Dầu vậy, có nhiều người đã nghe đạo thì tin, số tín đồ lên đến độ năm ngàn.
5. Bữa sau, các quan, các trưởng lão, các thầy thông giáo nhóm tại thành
Giê-ru-sa-lem,
6. với An-ne, là thầy cả thượng phẩm, Cai phe, Giăng, A-léc-xan-đơ và hết thảy
mọi người thuộc về họ thầy cả thượng phẩm.
7. Họ bắt Phi-e-rơ và Giăng đến hầu trước mặt mình, và hỏi rằng: Bởi quyền phép
nào hay là nhơn danh ai mà các ngươi làm điều nầy?
8. Bấy giờ Phi-e-rơ, đầy dẫy Ðức Thánh Linh, nói rằng: Hỡi các quan và các
trưởng lão,
9. nếu ngày nay chúng tôi bị tra hỏi vì đã làm phước cho một người tàn tật, lại
hỏi chúng tôi thể nào người đó được lành,
10. thì hết thảy các ông, và cả dân Y-sơ-ra-ên đều khá biết, ấy là nhơn danh Ðức
Chúa Jêsus Christ ở Na-xa-rét, Ðấng mà các ông đã đóng đinh trên thập tự giá, và
Ðức Chúa Trời đã khiến từ kẻ chết sống lại, ấy là nhờ Ngài mà người nầy được
lành mạnh hiện đứng trước mặt các ông.
11. Jêsus nầy là hòn đá bị các ông xây nhà bỏ ra, rồi trở nên hòn đá góc nhà.
12. Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào
khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.
13. Khi chúng thấy sự dạn dĩ của Phi-e-rơ và Giăng, biết rõ rằng ấy là người dốt
nát không học, thì đều lấy làm lạ; lại nhận biết hai người từng ở với Ðức Chúa
Jêsus.
14. Nhưng vì thấy người được chữa lành đứng bên hai người, nên chúng không có
lời gì để bẻ bác được hết.
15. Chúng biểu hai người ra khỏi tòa công luận rồi, bèn bàn luận cùng nhau,
16. rằng: Chúng ta xử với hai người nầy làm sao? Vì cả dân thành Giê-ru-sa-lem
đều biết rõ thật họ đã làm ra một phép lạ sờ sờ; chúng ta chối không nổi.
17. Dầu vậy, hầu cho việc khỏi đồn ra trong dân nữa, chúng ta nên lấy lời ngăm
dọa, cầm họ, từ rày về sau, chớ lấy danh đó dạy dỗ không cứ là ai.
18. Họ bèn đòi hai người vào, rồi cấm tiệt, chẳng cho nhơn danh Ðức Chúa Jêsus
mà nói hay là dạy.
19. Nhưng Phi-e-rơ và Giăng trả lời rằng: Chính các ông hãy suy xét, trước mặt
Ðức Chúa Trời có nên vâng lời các ông hơn là vâng lời Ðức Chúa Trời chăng?
20. Vì, về phần chúng tôi, không có thể chẳng nói về những điều mình đã thấy và
nghe.
21. Vậy, họ lại ngăm dọa hai người nữa, rồi tha ra, không tìm phương bắt tội, vì
cớ dân chúng, bởi ai nầy đều ngợi khen Ðức Chúa Trời về việc đã xảy ra.
22. Vả, người đã nhờ phép lạ cho được chữa bịnh đó, là người đã hơn bốn mươi
tuổi.
23. Khi chúng đã tha ra, hai người đến cùng anh em mình, thuật lại mọi điều các
thầy tế lễ cả và các trưởng lão đã nói.
24. Mọi người nghe đoạn, thì một lòng cất tiếng lên cầu Ðức Chúa Trời rằng: Lạy
Chúa, là Ðấng dựng nên trời, đất, biển, cùng muôn vật trong đó,
25. và đã dùng Ðức Thánh Linh, phải bởi miệng tổ phụ chúng tôi, tức là đầy tớ
Ngài, là vua Ða-vít, rằng: Vì sao các dân nổi giận, Lại vì sao các nước lập mưu
vô ích?
26. Các vua trên mặt đất dấy lên, Các quan hiệp lại, Mà nghịch cùng Chúa và Ðấng
chịu xức dầu của Ngài.
27. Vả, Hê-rốt và Bô-xơ Phi-lát, với các dân ngoại, cùng dân Y-sơ-ra-ên thật đã
nhóm họp tại thành nầy đặng nghịch cùng Ðầy tớ thánh Ngài là Ðức Chúa Jêsus mà
Ngài đã xức dầu cho,
28. để làm mọi việc tay Ngài và ý Ngài đã định rồi.
29. Nầy, xin Chúa xem xét sự họ ngăm dọa, và ban cho các đầy tớ Ngài rao giảng
đạo Ngài một cách dạn dĩ,
30. giơ tay Ngài ra, để nhớ danh Ðầy tớ thánh của Ngài là Ðức Chúa Jêsus, mà làm
những phép chữa lành bịnh, phép lạ và dấu kỳ.
31. Khi đã cầu nguyện, thì nơi nhóm lại rúng động; ai nấy đều được đầy dẫy Ðức
Thánh Linh, giảng đạo Ðức Chúa Trời cách dạn dĩ.
32. Vả, người tin theo đông lắm, cứ một lòng một ý cùng nhau. Chẳng ai kể của
mình là của riêng; nhưng kể mọi vật là của chung cho nhau.
33. Các sứ đồ lại lấy quyền phép rất lớn mà làm chứng về sự sống lại của Ðức
Chúa Jêsus Christ; và hết thảy đều được phước lớn.
34. Vì trong tín đồ không ai thiếu thốn cả, bởi những người có ruộng hay nhà,
đều bán đi, bán được bao nhiêu tiền cũng đem đến
35. đặt dưới chơn các sứ đồ; rồi tùy theo sự cần dùng của mỗi người mà phát cho.
36. Vậy có Giô-sép mà các sứ đồ đặt tên là Ba-na-ba, nghĩa là con trai của sự
yên ủi, về họ Lê-vi, quê hương tại Chíp-rơ,
37. có một đám ruộng, bán đi, đem tiền đặt nơi chơn các sứ đồ.
Công Vụ 5 chọn
đoạn khác
1. Nhưng có một người tên là A-na-nia, thuận với vợ là Sa-phô-ra, bán gia sản
mình,
2. và đồng mưu với vợ, giữ lại một phần tiền giá bán; rồi mới đem phần còn lại
đặt dưới chơn các sứ đồ.
3. Phi-e-rơ bèn nói với người rằng: Hỡi A-na-nia, sao quỉ Sa-tan đã đầy dẫy lòng
ngươi, đến nỗi ngươi nói dối cùng Ðức Thánh Linh, mà bớt lại một phần giá ruộng
đó?
4. Nếu ngươi chưa bán ruộng đó, há chẳng phải là của ngươi sao? Khi bán rồi, giữ
giá đó há chẳng được sao? Ðiều đó nhập vào lòng những thế nào? Ấy chẳng phải
ngươi nói dối loài người, bèn là nói dối Ðức Chúa Trời.
5. A-na-nia nghe bấy nhiêu lời, thì ngã xuống và tắt hơi; phàm người nào hay
điều đó đều sợ hãi quá đỗi.
6. Nhưng các gã trẻ tuổi đứng dậy khâm liệm thây người và đem đi chôn.
7. Khỏi đó độ ba giờ, vợ người bước vào, vốn chưa hề biết việc mới xảy đến.
8. Phi-e-rơ cất tiếng nói rằng: Hãy khai cho ta, ngươi đã bán đám ruộng giá có
ngằn ấy phải không? Thưa rằng: Phải, giá ngằn ấy đó.
9. Phi-e-rơ bèn rằng: Sao các ngươi dám đồng mưu để thử Thánh Linh của Chúa?
Kìa, chơn những kẻ chôn chồng ngươi đương ở ngoài cửa, họ sẽ đem ngươi đi luôn.
10. Chính lúc đó, nàng té xuống nơi chơn Phi-e-rơ và tắt hơi. Các gã tuổi trẻ
trở về, thấy nàng đã chết, bèn khiêng đi chôn bên chồng nàng.
11. Cả Hội thánh đều rất sợ hãi, cho đến người nào nghe tin cũng vậy.
12. Bấy giờ, có nhiều phép lạ dấu kỳ được làm ra trong dân bởi tay các sứ đồ; và
các môn đồ đều hiệp một lòng nhóm nhau dưới hiên cửa Sa-lô-môn.
13. Dầu vậy, chẳng một kẻ nào khác dám nhập bọn với môn đồ, nhưng dân chúng thì
cả tiếng ngợi khen.
14. Số những người tin Chúa cùng ngày càng thêm lên, nam nữ đều đông lắm,
15. đến nỗi người ta đem kẻ bịnh để ngoài đường, cho nằm trên giường nhỏ hoặc
trên chõng, để khi Phi-e-rơ đi ngang qua, bóng của người ít nữa cũng che được
một vài người.
16. Dân sự ở các thành Giê-ru-sa-lem, đem đến những người đau ốm và kẻ bị tà ma
khuấy hại, thì hết thảy đều được chữa lành.
17. Bấy giờ thầy cả thượng phẩm và những kẻ theo người (ấy là phe Sa-đu-sê) đều
đứng dậy, đầy lòng ghen tương,
18. bắt các sứ đồ bỏ vào khám công.
19. Nhưng đương ban đêm, có một thiên sứ của Chúa mở cửa khám cho sứ đồ ra, và
dặn rằng:
20. Ði đi, hãy chường mặt nơi đền thờ, mà rao giảng cho dân chúng mọi lời nầy
của sự sống.
21. sứ đồ nghe bấy nhiêu lời, vừa lúc rạng ngày, vào đền thờ, khởi sự dạy dỗ.
Nhưng thầy cả thượng phẩm và những kẻ ở với người đến thình lình, nhóm tòa công
luận và hết thảy trưởng lão của dân Y-sơ-ra-ên lại, sai người vào khám đặng điệu
các sứ đồ đến.
22. Các kẻ sai đến khám, không thấy sứ đồ tại đó, bèn trở về trình
23. rằng: chúng tôi thấy khám đóng kĩ, lính canh đứng ngoài cửa; nhưng lúc mở ra
chẳng thấy một người nào ở trong.
24. Quan coi đền thờ và các thầy tế lễ cả nghe vậy, đều bức tức về việc các sứ
đồ và về manh mối của việc ấy.
25. Nhưng có người thoạt đến, báo với họ rằng: Kìa, những người mà các quan đã
bỏ tù, nay đương ở trong đền thờ dạy dỗ dân sự!
26. Kế đó, quan coi đền thờ với các kẻ sai cùng đi đến nơi bắt và dẫn các sứ đồ
đi nhưng không dùng cách dữ tợn, vì sợ dân chúng ném đá;
27. và khi điệu các sứ đồ đi rồi, thì đem đến tòa công luận. Thầy cả thượng phẩm
tra hỏi các sứ đồ, rằng:
28. Chúng ta đã cấm ngặt các ngươi, không cho lấy danh đó mà dạy dỗ, song các
ngươi lại làm cho thành Giê-ru-sa-lem đầy dẫy đạo giáo mình. Vậy, các ngươi muốn
khiến máu người ấy đổ lại trên chúng ta sao!
29. Phi-e-rơ và các sứ đồ trả lời rằng: Thà phải vâng lời Ðức Chúa Trời còn hơn
là vâng lời người ta.
30. Ðức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã khiến Ðức Chúa Jêsus sống lại, là Ðấng
mà các ông đã treo trên cây gỗ và giết đi.
31. Ðức Chúa Trời đã đem Ðấng ấy lên bên hữu Ngài, làm Vua và Cứu Chúa, để ban
lòng ăn năn và sự tha tội cho dân Y-sơ-ra-ên.
32. Còn Chúng ta đây là kẻ làm chứng mọi việc đó, cũng như Ðức Thánh Linh mà Ðức
Chúa Trời đã ban cho kẻ vâng lời Ngài vậy.
33. Họ nghe mấy lời thì nghiến ngầm, giận hoảng, bàn mưu giết các sứ đồ.
34. Nhưng một người Pha-ra-si, tên là Ga-ma-li-ên, làm luật sư, được dân sự tôn
kính, đứng lên giữa tòa công luận, truyền lịnh đem các sứ đồ ra ngoài một lát.
35. Kế đó, người nói rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy cẩn thận về điều các ngươi
sẽ xứ với những người nầy.
36. Trước đây, Thêu-đa dấy lên, xưng mình là kẻ tôn trọng, có độ bốn trăm người
theo hắn: hắn bị giết, và cả thảy những kẻ theo hắn đều tan lạc, rốt lại chẳng
qua là hư không.
37. Kế hắn thì có Giu-đa, người Ga-li-lê, dấy lên, về thời kỳ tu sổ dân, rủ
nhiều người theo mình; nhưng rồi cũng chết, bao nhiêu kẻ theo phải tan tành.
38. Nay ta khuyên các ngươi: Hãy lánh xa những người đó để mặc họ đi. Vì nếu mưu
luận và công cuộc nầy ra bởi người ta, thì sẽ tự hư đi;
39. nhưng nếu bởi Ðức Chúa Trời ra, thì các ngươi phá diệt những người đó chẳng
nổi, và lại là liều mình đánh giặc cùng Ðức Chúa Trời. Chúng nghe theo lời
người:
40. thì đòi các sứ đồ trở vào, sai đánh đòn, rồi cấm không được lấy danh Ðức
Chúa Jêsus mà giảng dạy; đoạn, tha ra.
41. Vậy, các sứ đồ từ tòa công luận ra, đều hớn hở về mình đã được kể là xứng
đáng chịu nhục vì danh Ðức Chúa Jêsus.
42. Ngày nào cũng vậy, tại trong đền thờ hoặc từng nhà, sứ đồ cứ dạy dỗ rao
truyền mãi về Tin Lành của Ðức Chúa Jêsus, tức là Ðấng Christ.
Công Vụ 6 chọn
đoạn khác
1. Trong lúc đó, bởi số môn đồ càng thêm lên, nên người Hê-lê-nít phàn nàn
nghịch cùng người Hê-bơ-rơ, vì những người góa bụa của họ đã bị bỏ bê trong sự
cấp phát hằng ngày.
2. Mười hai sứ đồ bèn gọi hết thảy môn đồ nhóm lại, mà nói rằng: Bỏ sự dạy đạo
Ðức Chúa Trời mà giúp việc bàn tiệc thật chẳng xứng hợp.
3. Vậy, anh em hãy chọn trong bọn mình bảy người có danh tốt, đầy dẫy Ðức Thánh
Linh và trí khôn, rồi chúng ta sẽ giao việc nầy cho.
4. Còn chúng ta sẽ cứ chuyên lo về sự cầu nguyện và chức vụ giảng đạo.
5. Cả hội đều lấy lời đó làm đẹp lòng, bèn cử Ê-tiên, là người đầy đức tin và
Ðức Thánh Linh, Phi-líp, Bô-cô-rơ, Ni-ca-no, Ti-môn, Ba-mê-na và Ni-cô-la, là
người An-ti-ốt mới theo đạo Giu-đa;
6. và trình bảy người đó cho các sứ đồ; các sứ đồ cầu nguyện rồi, thì đặt tay
lên.
7. Ðạo Ðức Chúa Trời càng ngày càng tràn ra, số môn đồ tại thành Giê-ru-sa-lem
thêm lên nhiều lắm. Cũng có rất nhiều thầy tế lễ vâng theo đạo nữa.
8. Ê-tiên được đầy ơn và quyền làm dấu kỳ phép lạ rất lớn trong dân.
9. Nhưng có mấy hội viên của nhà hội gọi là nhà hội của bọn được tự do, với
những người quê ở Sy-ren, người quê ở A-léc-xan-đơ, cùng người Giu-đa ở xứ
Si-li-si và xứ A-si, nổi lên mà cãi lẫy cùng Ê-tiên.
10. Song chúng không chống lại nổi với trí khôn người cùng với Ðức Thánh Linh,
là Ðấng người nhờ mà nói
11. bèn xui xiểm mấy người đặng nói rằng: chúng ta đã nghe người nói ra những
lời phạm đến Môi-se và Ðức Chúa Trời.
12. Chúng xúi dân sự, các trưởng lão và các thầy thông giáo, rồi xông vào người,
dùng sức mạnh bắt và điệu đến trước tòa công luận.
13. Chúng đặt ra những kẻ chứng dối, nói rằng: người nầy hằng nói những lời phạm
đến nơi thánh và luật pháp.
14. Vì chưng chúng ta đã nghe người nói rằng Jêsus ở Na-xa-rét nầy sẽ phá nơi
đây và đổi tục lệ mà Môi-se đã truyền lại cho chúng ta.
15. Bấy giờ, phàm những người ngồi tại tòa công luận đều ngó chăm Ê-tiên, thấy
mặt người như mặt thiên sứ vậy.
Công Vụ 7 chọn
đoạn khác
1. Thầy cả thượng phẩm bèn hỏi Ê-tiên rằng: Có phải thật như vậy chăng?
2. Ê-tiên trả lời rằng: Hỡi các anh, các cha, xin nghe lời tôi! Ðức Chúa Trời
vinh hiển đã hiện ra cùng tổ chúng ta là Áp-ra-ham, khi người còn ở tại
Mê-sô-bô-ta-mi, chưa đến ở tại Cha-ran,
3. mà phán rằng: Hãy ra khỏi quê hương và bà con ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ
cho.
4. Bấy giờ người ra khỏi xứ Canh-đê, rồi đến thành Cha-ran. Từ đó, lúc cha người
qua đời rồi, Ðức Chúa Trời khiến người từ nơi đó qua xứ các ông hiện đương ở;
5. Ngài chẳng ban cho người sản nghiệp gì trong xứ nầy, dầu một thẻo đất lọt bàn
chơn cũng không, nhưng Ngài hứa ban xứ nầy làm kỉ vật cho người và dòng dõi
người nữa, dẫu bấy giờ người chưa có con cái mặc lòng.
6. Ðức Chúa Trời phán như vầy: Dòng dõi ngươi sẽ ở ngụ nơi đất khách, người ta
sẽ bắt chúng nó làm tôi và hà hiếp trong bốn trăm năm.
7. Ðức Chúa Trời lại phán rằng: Nhưng ta sẽ đoán xét dân đã bắt chúng nó làm
tôi, kế đó, chúng nó sẽ ra khỏi, và thờ phượng ta trong nơi nầy.
8. Ðoạn, Ðức Chúa Trời ban cho người sự giao ước về phép cắt bì. Ấy vậy, khi
Áp-ra-ham đã sanh một con trai là Y-sác, thì làm phép cắt bì cho, trong ngày thứ
tám; Y-sác làm phép cắt bì cho Gia-cốp, và Gia-cốp làm phép ấy cho mười hai tổ
phụ.
9. Mười hai tổ phụ ghen ghét Giô-sép, nên bán qua xứ Ê-díp-tô; nhưng Ðức Chúa
Trời ở cùng người.
10. Ngài giải cứu người khỏi cảnh khó khăn, và cho đầy ơn và trí trước mặt
Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, vua ấy lập người làm tể tướng cai quản xứ Ê-díp-tô và
cả nhà vua nữa.
11. Bấy giờ, xảy có cơn đói kém trong cả xứ Ê-díp-tô và xứ Ca-na-an; sự túng
ngặt lớn lắm, tổ phụ chúng ta chẳng tìm được đồ ăn.
12. Gia-cốp nghe bên Ê-díp-tô có lúa mì, thì sai tổ phụ ta qua đó lần thứ nhứt.
13. Ðến lần thứ hai, anh em Giô-sép nhận biết người, và Pha-ra-ôn mới biết dòng
họ người.
14. Giô-sép bèn sai rước Gia-cốp là cha mình và cả nhà, cộng là bảy mươi lăm
người.
15. Vậy, Gia-cốp xuống xứ Ê-díp-tô, rồi chết tại đó, và tổ phụ chúng ta cũng
vậy;
16. sau được đem về Si-chem, chôn nơi mộ mà Áp-ra-ham đã lấy bạc mua của con
cháu Hê-mô quê ở Si-chem.
17. Nhưng, gần đến kỳ phải ứng nghiệm lời hứa Ðức Chúa Trời đã thề với
Áp-ra-ham, dân cứ sanh sản và thêm nhiều lên trong xứ Ê-díp-tô,
18. cho đến khi trong xứ đó có một vua khác dấy lên, chẳng nhìn biết Giô-sép.
19. Vua nầy dùng mưu hại dòng giống và hà hiếp tổ phụ chúng ta, ép phải bỏ con
mới sanh, hầu cho sống chẳng được.
20. Trong lúc đó, Môi-se sanh ra; người xinh tốt khác thường, được nuôi trong ba
tháng tại nhà cha mình.
21. Khi người bị bỏ, thì con gái Pha-ra-ôn vớt lấy, nuôi làm con mình.
22. Môi-se được học cả sự khôn ngoan của người Ê-díp-tô; lời nói và việc làm đều
có tài năng.
23. Nhưng lúc người được đầy bốn mươi tuổi rồi, trong lòng nhớ đến, muốn đi thăm
anh em mình là con cái Y-sơ-ra-ên.
24. Môi-se thấy có người hà hiếp một người trong đám họ, nên binh vực kẻ bị hà
hiếp và đánh người Ê-díp-tô để báo thù cho.
25. Người ngờ anh em mình chắc hiểu rằng Ðức Chúa Trời dùng tay mình giải cứu
họ; nhưng họ chẳng hiểu.
26. Ðến ngày sau, chúng đang đánh lộn với nhau, thì người đến gần mà giải hòa,
rằng: Hỡi các ngươi, đã là anh em, sao lại làm hại nhau vậy?
27. Kẻ đang ức hiếp người lân cận mình xô Môi se ra, mà rằng: Ai đã lập ngươi
lên làm quan cai trị và quan xử đoán chúng ta?
28. Há ngươi muốn giết ta như hôm qua đã giết người Ê-díp-tô sao?
29. Môi-se vừa nghe lời đó thì trốn đi ở trong xứ Ma-đi-an, nơi đó người sanh
được hai con trai.
30. Cách bốn mươi năm, một thiên sứ hiện ra cùng người, tại đồng vắng núi
Si-na-i, trong ngọn lửa nơi bụi gai đương cháy.
31. Môi-se thấy vậy, lấy làm lạ về sự hiện ra đó, đang áp lại để xem cho gần
hơn, thì nghe tiếng Chúa phán rằng:
32. Ta là Ðức Chúa Trời của tổ phụ ngươi, Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, của Y-sác
và của Gia-cốp. Môi-se run sợ, chẳng dám nhìn xem.
33. Chúa bèn phán rằng: Hãy cổi giày ở chơn ngươi ra; vì chỗ mà ngươi đứng đó là
một nơi đất thánh.
34. Ta đã đoái xem và thấy cảnh khó khăn của dân ta trong xứ Ê-díp-tô, ta đã
nghe tiếng than thở của chúng nó, và xuống đặng giải cứu. Bây giờ hãy đến, đặng
ta sai ngươi qua xứ Ê-díp-tô.
35. Môi-se nầy là người họ đã bỏ ra, và rằng: Ai đã lập ngươi lên làm quan cai
trị và quan đoán xét chúng ta? Ấy là người mà Ðức Chúa Trời đã sai làm quan cai
trị và đấng giải cứu cậy tay một thiên sứ đã hiện ra với người trong bụi gai.
36. Ấy là người đã đem họ ra khỏi, làm những dấu kỳ phép lạ trong xứ Ê-díp-tô,
trên Biển-đỏ, và nơi đồng vắng trong bốn mươi năm.
37. Ấy là Môi-se nầy đã nói cùng con cái Y-sơ-ra-ên rằng: Ðức Chúa Trời sẽ dấy
lên trong hàng anh em các ngươi một đấng tiên tri giống như ta.
38. Ấy là người, trong dân hội tại nơi đồng vắng, đã ở với thiên sứ, là đấng
phán cùng người trên núi Si-na-i, và với tổ phụ chúng ta, người lại nhận lấy
những lời sự sống đặng trao lại cho các ngươi.
39. Ấy là người mà tổ phụ chúng ta không chịu vâng lời, đã bỏ người đặng nghiêng
lòng về xứ Ê-díp-tô,
40. và nói với A-rôn rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng ta; vì về phần Môi-se
nầy, là người đã dẫn chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chẳng biết có điều chi xảy
đến cho người rồi.
41. Trong những ngày đó, họ đúc một tượng bò con, dâng tế lễ cho tượng và vui
mừng về việc tay mình làm nên.
42. Ðức Chúa Trời bèn lìa bỏ họ, phú họ thờ lạy cơ binh trên trời, như có chép
trong sách các đấng tiên tri rằng: Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, vậy có phải các ngươi
từng dâng con sinh và của lễ cho ta, Trong bốn mươi năm ở nơi đồng vắng,
43. Khi các ngươi khiêng nhà trại của Mo-lóc Và ngôi sao của thần Rom-phan, Tức
là những hình tượng mà các ngươi làm ra để thờ lạy chăng? Ta cũng sẽ đày các
ngươi qua bên kia Ba-by-lôn.
44. Ðền tạm chứng cớ vốn ở giữa tổ phụ chúng ta trong đồng vắng, như Chúa đã
truyền lịnh cho Môi-se phải làm y theo kiểu mẫu người đã thấy.
45. Tổ phụ chúng ta đã nhận lấy đền tạm ấy, rồi đồng đi với Giô-suê đem vào xứ
họ đã chiếm lấy của các dân mà Ðức Chúa Trời đã đuổi khỏi trước mặt họ; đền tạm
cứ ở đó cho đến đời vua Ða-vít,
46. là người được ơn trước mặt Ðức Chúa Trời, và xin ban một chỗ ở cho Ðức Chúa
Trời của Gia-cốp.
47. Kế đó, vua Sa-lô-môn cất cho Chúa một cái nhà.
48. Nhưng Ðấng Rất Cao chẳng ở trong nhà bởi tay người ta làm ra, như đấng tiên
tri đã nói:
49. Chúa phán: Trời là ngai ta, Ðất là bệ chơn ta. Nào có nhà nào các ngươi cất
cho ta, Có nơi nào cho ta yên nghỉ chăng?
50. Há chẳng phải tay ta đã dựng nên mọi vật nầy chăng?
51. Hỡi những người cứng cổ, lòng và tai chẳng cắt bì kia! Các ngươi cứ nghịch
với Ðức Thánh Linh hoài; tổ-phụ các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng thế ấy!
52. Há có đấng tiên tri nào mà tổ phụ các ngươi chẳng bắt bớ ư? Họ cũng đã giết
những người nói tiên tri về sự đến của Ðấng Công bình; và hiện bây giờ chính các
ngươi lại đã nộp và giết Ðấng đó;
53. các ngươi đã nhận luật pháp truyền bởi các thiên sứ, nhưng không giữ lấy!
54. Chúng nghe những lời đó, thì giận trong lòng, và nghiến răng với Ê-tiên.
55. Nhưng người, được đầy dẫy Ðức Thánh Linh, mắt ngó chăm lên trời, thấy sự
vinh hiển của Ðức Chúa Trời, và Ðức Chúa Jêsus đứng bên hữu Ðức Chúa Trời;
56. thì người nói rằng: Kìa, ta thấy các từng trời mở ra, và Con người đứng bên
hữu Ðức Chúa Trời.
57. Bấy giờ, chúng kêu lớn tiếng lên, bịt lỗ tai lại, cùng nhau chạy a lại,
58. kéo người ra ngoài thành, rồi ném đá người. Các kẻ làm chứng lấy áo xống
mình để nơi chơn một người trẻ tuổi kia tên là Sau-lơ.
59. Chúng đang ném đá, thì Ê-tiên cầu nguyện rằng: Lạy Ðức Chúa Jêsus, xin tiếp
lấy linh hồn tôi.
60. Ðoạn, người quì xuống, kêu lớn tiếng rằng: Lạy Chúa, xin đừng đổ tội nầy cho
họ! Người vừa nói lời đó rồi thì ngủ.
Công Vụ 8 chọn
đoạn khác
1. Sau-lơ vốn ưng thuận về sự Ê-tiên bị giết. Trong lúc đó, Hội thánh ở thành
Giê-ru-sa-lem gặp cơn bắt bớ đữ tợn; trừ ra các sứ đồ, còn hết thảy tín đồ đều
phải chạy tan lạc trong các miền Giu-đê và xứ Sa-ma-ri.
2. Dầu vậy, có mấy người tin kính chôn xác Ê-tiên và than khóc người quá bội.
3. Nhưng Sau-lơ làm tàn hại Hội thánh: sấn vào các nhà, dùng sức mạnh bắt đờn
ông đờn bà mà bỏ tù.
4. Vậy, những kẻ đã bị tan lạc đi từ nơi nầy đến nơi khác, truyền giảng đạo Tin
Lành.
5. Phi-líp cũng vậy, xuống trong thành Sa-ma-ri mà giảng về Ðấng Christ tại đó.
6. Ðoàn dân nghe người giảng và thấy các phép lạ người làm, thì đồng lòng lắng
tai nghe người nói;
7. vì có những tà ma kẻ lớn tiếng lên mà ra khỏi nhiều kẻ bị ám, cùng kẻ bại và
què được chữa lành cũng nhiều.
8. Tại cớ đó, trong thành được vui mừng khôn xiết.
9. Bấy giờ trong thành đó có một người tên là Si-môn, làm nghề phù phép, tự khoe
mình làm người danh tiếng, khiến cho dân Sa-ma-ri rất lấy làm lạ lùng.
10. Hết thảy từ trẻ đến già đều nghe theo người, mà nói rằng: Chính người là
quyền phép của Ðức Chúa Trời, tức là quyền phép lớn như thường gọi vậy.
11. Nhơn đó chúng nghe theo người, vì đã lâu nay người lấy phù phép giục họ thảy
đều phải khen lạ.
12. Nhưng khi chúng đã tin Phi-líp, là người rao giảng Tin Lành của nước Ðức
Chúa Trời và danh Ðức Chúa Jêsus Christ cho mình, thì cả đờn ông, đờn bà đều
chịu phép báp-tem.
13. Chính Si-môn cũng tin, và khi đã chịu phép báp-tem, thì ở luôn với Phi-líp;
người thấy những dấu lạ phép kỳ đã làm ra, thì lấy làm lạ lắm.
14. Các sứ đồ vẫn ở tại thành Giê-ru-sa-lem, nghe tin xứ Sa-ma-ri đã nhận lấy
đạo Ðức Chúa Trời, bèn sai Phi-e-rơ và Giăng đến đó.
15. Hai người tới nơi, cầu nguyện cho các môn đồ mới, để cho được nhận lấy Ðức
Thánh Linh.
16. Vì Ðức Thánh Linh chưa giáng xuống trên một ai trong bọn đó; họ chỉ nhơn
danh Ðức Chúa Jêsus mà chịu phép báp-tem thôi.
17. Phi-e-rơ và Giăng bèn đặt tay trên các môn đồ, thì đều được nhận lấy Ðức
Thánh Linh.
18. Si-môn thấy bởi các sứ đồ đặt tay lên thì có Ðức Thánh Linh xuống, bèn lấy
bạc dâng cho, mà nói rằng:
19. Cũng hãy cho tôi quyền phép ấy, để tôi đặt tay trên ai thì nấy được nhận lấy
Ðức Thánh Linh.
20. Nhưng Phi-e-rơ trả lời rằng: Tiền bạc ngươi hãy hư mất với ngươi, vì ngươi
tưởng lấy tiền bạc mua được sự ban cho của Ðức Chúa Trời!
21. Ngươi chẳng có phần hoặc số trong việc nầy; vì lòng ngươi chẳng ngay thẳng
trước mặt Ðức Chúa Trời.
22. Vậy, hãy ăn năn điều ác mình, và cầu nguyện Chúa, hầu cho ý tưởng của lòng
ngươi đó họa may được tha cho.
23. Vì ta thấy ngươi đương ở trong mật đắng và trong xiềng tội ác.
24. Si-môn trả lời rằng: Xin chính mình các ông hãy cầu nguyện Chúa cho tôi, hầu
cho tôi chẳng mắc phải điều ông nói đó.
25. Sau khi Phi-e-rơ và Giăng đã làm chứng và Giăng đạo Chúa như thế, thì trở về
thành Giê-ru-sa-lem vừa đi vừa giảng Tin Lành trong nhiều làng của người
Sa-ma-ri.
26. Bấy giờ, có một thiên sứ của Chúa phán cùng Phi-líp rằng: Hãy chờ dậy đi qua
phía nam, trên con đường từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Ga-ra. Ðường ấy vắng
vẻ.
27. Người chờ dậy và đi. Kìa, có một hoạn quan Ê-thi-ô-bi, làm quan hầu của
Can-đác, nữ vương nước Ê-thi-ô-bi, coi sóc hết cả kho tàng bà, đã đến thành
Giê-ru-sa-lem để thờ phượng,
28. khi trở về, ngồi trên xe mà đọc sách tiên tri Ê-sai.
29. Ðức Thánh Linh phán cùng Phi-líp rằng: Hãy lại gần và theo kịp xe đó.
30. Phi-líp chạy đến, nghe người Ê-thi-ô-bi đọc sách tiên tri Ê-sai, thì nói
rằng: Ông hiểu lời mình đọc đó chăng?
31. Hoạn quan trả lời rằng: Nếu chẳng ai dạy cho tôi, thể nào tôi hiểu được?
Người bèn mời Phi-líp lên xe ngồi kề bên.
32. Vả, chỗ người đọc trong Kinh Thánh là đoạn nầy: Người đã bị kéo đi như con
chiên đến hàng làm thịt, Lại như chiên con câm trước mặt kẻ hớt lông, người
chẳng mở miệng.
33. Trong khi người hèn hạ thì sự đoán xét Người đã bị cất đi. Còn ai sẽ kể đời
của Người? Vì sự sống Người đã bị rút khỏi đất rồi.
34. Hoạn quan cất tiếng nói cùng Phi-líp rằng: Tôi xin hỏi ông, đấng tiên tri đã
nói điều đó về ai? Có phải nói về chính mình người chăng, hay là về người nào
khác?
35. Phi-líp bèn mở miệng, bắt đầu từ chỗ Kinh Thánh đó mà rao giảng Ðức Chúa
Jêsus cho người.
36. Hai người đương đi dọc đường, gặp chỗ có nước, hoạn quan nói rằng: Nầy, nước
đây, có sự gì ngăn cấm tôi chịu phép báp-tem chăng?
37. Phi-líp nói: Nếu ông hết lòng tin, điều đó có thể được. Hoạn quan trả lời
rằng: Tôi tin rằng Ðức Chúa Jêsus Christ là Con Ðức Chúa Trời.
38. Người biểu dừng xe lại; rồi cả hai đều xuống nước, và Phi-líp làm phép
báp-tem cho hoạn quan.
39. Khi ở dưới nước lên, thì Thánh Linh của Chúa đem Phi-líp đi; hoạn quan chẳng
thấy người nữa, cứ hớn hở đi đường.
40. Còn Phi-líp thì người ta thấy ở trong thành A-xốt; từ đó người đi đến thành
Sê-sa-rê, cũng giảng Tin Lành khắp những thành nào mình đã ghé qua.
Công Vụ 9 chọn
đoạn khác
1. Bấy giờ, Sau-lơ chỉ hằng ngăm đe và chém giết môn đồ của Chúa không thôi, đến
cùng thầy cả thượng phẩm,
2. xin người những bức thơ để gởi cho các nhà hội thành Ða-mách, hầu cho hễ gặp
người nào thuộc về đạo bất kỳ đờn ông đờn bà, thì trói giải về thành
Giê-ru-sa-lem.
3. Nhưng Sau-lơ đang đi đường gần đến thành Ða-mách, thình lình có ánh sáng từ
trời soi sáng chung quanh người.
4. Người té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng mình rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ,
sao ngươi bắt bớ ta?
5. Người thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa phán rằng: Ta là Jêsus mà ngươi
bắt bớ;
6. nhưng hãy đứng dậy, vào trong thành, người ta sẽ nói cho ngươi mọi điều phải
làm.
7. Những kẻ cùng đi với người đều đứng lại sững sờ, nghe tiếng nói, mà chẳng
thấy ai hết.
8. Sau-lơ chờ dậy khỏi đất, mắt dẫu mở, nhưng không thấy chi cả; người ta bèn
cầm tay dắt người đến thành Ða-mách;
9. người ở đó trong ba ngày chẳng thấy, chẳng ăn và cũng chẳng uống.
10. Vả, tại Ða-mách có một môn đồ tên là A-na-nia. Chúa phán cùng người trong sự
hiện thấy rằng: Hỡi A-na-nia! Người thưa rằng: Lạy Chúa, có tôi đây.
11. Chúa phán rằng: Hãy chờ dậy, đi lên đường gọi là đường Ngay thẳng, tìm tên
Sau-lơ, người Tạt-sơ, ở nhà Giu-đa; vì người đương cầu nguyện,
12. và đã thấy một người, tên là A-na-nia, bước vào đặt tay trên mình, để cho
người được sáng mắt lại.
13. A-na-nia thưa rằng: Lạy Chúa, tôi có nghe nhiều kẻ nói người nầy đã làm hại
biết bao các đấng thánh của Chúa trong thành Giê-ru-sa-lem.
14. Bây giờ người ở đây, có trọn quyền của các thầy tế lễ cả phó cho, đặng bắt
trói hết thảy mọi người cầu khẩn đến danh Ngài.
15. Nhưng Chúa phán rằng: Hãy đi, vì ta đã chọn người nầy làm một đồ dùng ta, để
đem danh ta đồn ra trước mặt các dân ngoại, các vua, và con cái Y-sơ-ra-ên;
16. ta lại sẽ tỏ ra cho người biết phải chịu đau đớn vì danh ta là bao nả.
17. A-na-nia bèn đi, vào nhà, rồi đặt tay trên mình Sau-lơ mà nói rằng: Hỡi anh
Sau-lơ, Chúa là Jêsus nầy, đã hiện ra cùng anh trên con đường anh đi tới đây, đã
sai tôi đến, hầu cho anh được sáng mắt lại và đầy Ðức Thánh Linh.
18. Tức thì có cái chi như cái vảy từ mắt người rớt xuống, thì người được sáng
mắt; rồi chờ dậy và chịu phép báp-tem.
19. Khi người ăn uống rồi, thì được mạnh khỏe lại. Sau-lơ ở lại một vài ngày với
các môn đồ tại thành Ða-mách.
20. Người liền giảng dạy trong các nhà hội rằng Ðức Chúa Jêsus là Con Ðức Chúa
Trời.
21. Phàm những người nghe điều lấy làm lạ, mà nói rằng: Há chẳng phải chính
người đó đã bắt bớ tại thành Giê-ru-sa-lem những kẻ cầu khẩn danh nầy, lại đến
đây để trói họ điệu về cho các thầy tế lễ cả hay sao?
22. Còn Sau-lơ lần lần càng thêm vững chí, bắt bẻ những người Giu-đa ở tại thành
Ða-mách, mà nói rõ rằng Ðức Chúa Jêsus là Ðấng Christ.
23. Cách lâu ngày, người Giu-đa mưu với nhau để giết Sau-lơ.
24. Nhưng có người báo tin cho Sau-lơ về cơ mưu chúng nó. Người ta lại giữ các
cửa cả ngày và đêm đặng giết Sau-lơ.
25. Song lúc ban đêm, các môn đồ lấy thúng dòng người xuống ngoài vách thành.
26. Sau-lơ tới thành Giê-ru-sa-lem rồi, muốn hiệp với các môn đồ; nhưng hết thảy
đều nghi sợ người, không tin là môn đồ.
27. Ba-na-ba bèn đem người đi, đưa đến các sứ đồ và thuật lại cho biết thể nào
dọc đường Chúa đã hiện ra và phán cùng người, lại thể nào người đã giảng dạy
cách bạo dạn về danh Ðức Chúa Jêsus tại thành Ða-mách.
28. Từ đó, Sau-lơ tới lui với môn đồ tại thành Giê-ru-sa-lem,
29. và nhơn danh Chúa mà nói cách dạn dĩ. Người cũng nói và cãi với những người
Hê-lê-nít; nhưng bọn nầy tìm thế để hại mạng người.
30. Các anh em hay điều đó, thì đem người đến thành Sê-sa-rê, và sai đi đất
Tạt-sơ.
31. Ấy vậy, Hội-thánh trong cả xứ Giu-đê, xứ Ga-li-lê và xứ Sa-ma-ri được hưởng
sự bình an, gây dựng và đi trong đường kính sợ Chúa, lại nhờ Ðức Thánh Linh vùa
giúp, thì số của hội được thêm lên.
32. Vả, Phi-e-rơ đi khắp các xứ, cũng đến cùng các thánh đồ ở tại thành Ly-đa.
33. Tại đó, Phi-e-rơ gặp một người đau bại tên là Ê-nê, nằm trên giường đã tám
năm rồi.
34. Phi-e-rơ nói với người rằng: Hỡi Ê-nê, Ðức Chúa Jêsus-Christ chữa cho ngươi
được lành, hãy chờ dậy, dọn đẹp lấy giường ngươi. Tức thì, người vùng dậy.
35. hết thảy dân ở Ly-đa và Sa-rôn thấy vậy đều trở về cùng Chúa.
36. Tại thành Giốp-bê, trong đám môn đồ, có một người đờn bà tên là Ta-bi-tha,
nghĩa là Ðô-ca; người làm nhiều việc lành và hay bố thí.
37. Trong lúc đó, người đau và chết. Người ta tắm rửa xác người, rồi để yên
trong một phòng cao.
38. Môn đồ nghe Phi-e-rơ đương ở tại Ly-đa, gần thành Giốp-bê, bèn sai hai người
đi mời người đến chớ chậm trễ.
39. Phi-e-rơ đứng dậy đi với hai người. Khi tới nơi, người ta dẫn Phi-e-rơ đến
chỗ phòng cao; hết thảy các đờn bà góa đều đến cùng người mà khóc, và giơ cho
người xem bao nhiêu áo xống và áo ngoài, lúc Ðô-ca còn sống ở với mình đã may
cho.
40. Phi-e-rơ biểu người ta ra ngoài hết, rồi quì gối mà cầu nguyện; đoạn, xây
lại với xác, mà rằng: Hỡi Ta-bi-tha, hãy chờ dậy! Người mở mắt, thấy Phi-e-rơ,
bèn ngồi dậy liền.
41. Phi-e-rơ đưa tay ra đỡ cho đứng dậy; đoạn gọi các thánh đồ và đờn bà góa
đến, cho họ thấy người sống.
42. Việc đó đồn ra khắp thành Giốp-bê; nên có nhiều người tin theo Chúa.
43. Còn Phi-e-rơ ở tại nhà người thợ thuộc da, tên là Si-môn.
Công Vụ 10 chọn
đoạn khác
1. Trong thành Sê-sa-rê, có một người tên là Cọt-nây, làm đội trưởng của đội
binh gọi là Y-ta-li.
2. Người vẫn là đạo đức, cùng cả nhà mình đều kính sợ Ðức Chúa Trời, người hay
bố thí cho dân, và cầu nguyện Ðức Chúa Trời luôn không thôi.
3. Ðương ban ngày, nhằm giờ thứ chín, người thấy rõ ràng trong sự hiện thấy có
một vị thiên sứ của Ðức Chúa Trời vào nhà mình và truyền rằng: Hỡi Cọt-nây!
4. Ðôi mắt người ngó chăm thiên sứ và run sợ lắm, thưa rằng: Lạy Chúa, có việc
chi? Thiên sứ nói: Lời cầu nguyện cùng sự bố thí ngươi đã lên thấu Ðức Chúa
Trời, và Ngài đã ghi nhớ lấy.
5. Vậy, bây giờ hãy sai người đến thành Giốp-bê, mời Si-môn nào đó, cũng gọi là
Phi-e-rơ.
6. Người hiện trọ nơi Si-môn, là thợ thuộc da, nhà ở gần biển.
7. Khi thiên sứ, là đấng truyền cho người, đã trở lui, thì Cọt-nây gọi hai người
trong đám đầy tớ mình và một tên lính tin kính trong những lính thuộc về mình,
8. mà thuật lại mọi điều cho họ nghe, rồi sai đến thành Giốp-bê.
9. Bữa sau, trong lúc ba người ấy đương đi đường và đã đến gần thành, vừa nhằm
giờ thứ sáu Phi-e-rơ leo lên mái nhà để cầu nguyện.
10. người đói và thèm ăn; khi người ta đương dọn cho ăn, thì người bị ngất trí
đi.
11. Người thấy trời mở ra, và có vật chi giống như một bức khăn lớn níu bốn chéo
lên, giáng xuống và sa đến đất:
12. thấy trong đó có những thú bốn cẳng, đủ mọi loài, côn trùng bò trên đất, và
chim trên trời.
13. Lại có tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Phi-e-rơ, hãy dậy, làm thịt và ăn.
14. Song Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, chẳng vậy; vì tôi chẳng ăn giống gì dơ
dáy chẳng sạch bao giờ.
15. Tiếng đó lại phải cùng người lần thứ hai rằng: Phàm vật chi Ðức Chúa Trời đã
làm cho sạch, thì chớ cầm bằng dơ dáy.
16. Lời đó lặp lại ba lần; rồi vật ấy liền bị thâu lên trên trời.
17. Phi-e-rơ đương nghi ngờ về ý nghĩa của sự hiện thấy mình đã thấy, thì các
người mà Cọt-nây sai đi đã hỏi thăm được nhà Si-môn, và tới đứng tận cửa.
18. Họ kêu và hỏi đây có phải là nơi Si-môn tức Phi-e-rơ ở chăng.
19. Phi-e-rơ còn đương ngẫm nghĩ về sự hiện thấy đó, thì Ðức Thánh Linh phán
cùng người rằng: Kìa, có ba người đương tìm ngươi.
20. Vậy, hãy đứng dậy, xuống mà đi với họ, chớ hồ nghi, vì ta đã sai họ đó.
21. Phi-e-rơ bèn xuống cùng họ mà nói rằng: Ta đây, là người các ngươi đương
tìm; các người đến đây có việc gì?
22. Họ trả lời rằng: Ðội trưởng Cọt-nây là người công bình, kính sợ Ðức Chúa
Trời, cả dân Giu-đa đều làm chứng tốt về người, người đó đã bởi một thiên sứ
thánh mà chịu mạng lịnh từ nơi cao rằng phải mời ông về nhà và nghe lời ông.
23. Phi-e-rơ bèn mời họ vào nhà và cho trọ tại đó. Ngày mai, Phi-e-rơ chờ dậy đi
với họ, có một vài người trong hàng anh em từ Giốp-bê cùng đi với.
24. Bữa sau, đến thành Sê-sa-rê. Cọt-nây với bà con và bạn thiết đương chờ đợi.
25. Phi-e-rơ vừa vào, thì Cọt-nây ra rước, phục xuống dưới chơn người mà lạy.
26. Nhưng Phi-e-rơ đỡ người dậy, nói rằng: Ngươi hãy đứng dậy, chính ta cũng chỉ
là người mà thôi.
27. Phi-e-rơ đương nói chuyện với Cọt-nây, bước vào, thấy có nhiều người nhóm
lại.
28. Người nói cùng chúng rằng: người Giu-đa vốn không được phép giao thông với
người ngoại quốc hay là tới nhà họ; nhưng Ðức Chúa Trời đã tỏ cho ta biết chẳng
nên coi một người nào là ô uế hay chẳng sạch.
29. Nên khi các ngươi đã sai tìm, thì ta chẳng ngại gì mà đến đây. Vậy ta hỏi vì
việc chi mà các ngươi mời ta đến.
30. Cọt-nây trả lời rằng: Ðã bốn ngày nay, nhằm giờ thứ chín, tôi đương nhà cầu
nguyện, thình lình có một người mặc áo sáng lòa, hiện ra trước mặt tôi,
31. mà phán rằng: Hỡi Cọt-nây, lời cầu nguyện ngươi đã được nhậm, Ðức Chúa Trời
đã ghi nhớ việc bố thí của ngươi.
32. Vậy, ngươi hãy sai đến thành Giốp-bê, mời Si-môn, là Phi-e-rơ đến đây: người
đương tại nhà Si-môn, thợ thuộc da, gần biển.
33. Tức thì tôi sai tìm ông, mà ông đến đây là rất phải. Vậy bây giờ, thay thảy
chúng tôi đang ở trước mặt Ðức Chúa Trời, để nghe mọi điều Chúa đã dặn ông nói
cho chúng tôi.
34. Phi-e-rơ bèn mở miệng nói rằng: Quả thật, ta biết Ðức Chúa Trời chẳng vị nể
ai,
35. nhưng trong các dân, hễ ai kính sợ Ngài và làm sự công bình, thì nấy được
đẹp lòng Chúa.
36. Ấy là lời Ngài đã phán cùng con cái Y-sơ-ra-ên, khi rao giảng tin lành về sự
bình an bởi Ðức Chúa Jêsus-Christ, tức là Chúa của loài người.
37. Việc đã bắt đầu từ xứ Ga-li-lê rồi tràn ra trong cả xứ Giu-đê, kế sau Giăng
đã giảng ra phép báp-tem, thì các ngươi biết rồi;
38. thể nào Ðức Chúa Trời đã xức cho Ðức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét bằng Ðức Thánh
Linh và quyền phép, rồi Ngài đi từ nơi nọ qua chỗ kia làm phước và chữa lành hết
thảy những người bị ma quỉ ức hiếp; vì Ðức Chúa Trời ở cùng Ngài.
39. Chúng ta từng chứng kiến về mọi điều Ngài đã làm trong xứ người Giu-đa và
tại thành Giê-ru-sa-lem. Chúng đã treo Ngài trên cây gỗ mà giết đi.
40. Nhưng ngày thứ ba, Ðức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại, lại cho Ngài được
tỏ ra,
41. chẳng hiện ra với cả dân chúng, nhưng với những kẻ làm chứng mà Ðức Chúa
Trời đã chọn trước, tức là với chúng ta, là kẻ đã ăn uống cùng Ngài, sau khi
Ngài từ trong kẻ chết sống lại.
42. Lại Ngài đã biểu chúng ta khá giảng dạy cho dân chúng, và chứng quyết chính
Ngài là Ðấng Ðức Chúa Trời đã lập lên để đoán xét kẻ sống và kẻ chết.
43. hết thảy các đấng tiên tri đều làm chứng nầy về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì
được sự tha tội vì danh Ngài.
44. Khi Phi-e-rơ đương nói, thì Ðức Thánh Linh giáng trên mọi người nghe đạo.
45. Các tín đồ đã chịu phép cắt bì, là người kẻ đồng đến với Phi-e-rơ, đều lấy
làm lạ, vì thấy sự ban cho Ðức Thánh Linh cũng đổ ra trên người ngoại nữa.
46. Vì các tín đồ nghe họ nói tiếng ngoại quốc và khen ngợi Ðức Chúa Trời.
47. Bấy giờ Phi-e-rơ lại cất tiếng nói rằng: Người ta có thể từ chối nước về
phép báp-tem cho những kẻ đã nhận lấy Ðức Thánh Linh cũng như chúng ta chăng?
48. Người lại truyền làm phép báp-tem cho họ nhơn danh Ðức Chúa Jêsus Christ. Họ
bèn nài người ở lại với mình một vài ngày.
Công Vụ 11 chọn
đoạn khác
1. Các sứ đồ và anh em ở xứ Giu-đê nghe tin người ngoại cũng đã nhận lấy đạo Ðức
Chúa Trời.
2. Khi Phi-e-rơ đã trở lên thành Giê-ru-sa-lem, có người tín đồ vốn chịu phép
cắt bì trách móc người,
3. rằng: Ngươi đã vào nhà kẻ chưa chịu phép cắt-bì, và ăn chung với họ!
4. Nhưng Phi-e-rơ đem mọi sự đã qua thuật cho họ theo thứ tự và từng điều,
5. rằng: Ta đương cầu nguyện trong thành Giốp-bê, lúc đó ta bị ngất trí đi, thấy
sự hiện thấy: có vật gì giống như cái khăn lớn, níu bốn chéo lên, từ trên trời
sa xuống đến tận ta.
6. Ta xem xét kỹ càng, thấy trong đó có các loài thú bốn cẳng trên đất, các thú
rừng, các côn trùng và các loài chim trên trời.
7. Ta lại nghe có tiếng phán rằng: Hỡi Phi-e-rơ, hãy chờ dậy, giết thịt và ăn.
8. Ta thưa rằng: Lạy Chúa, chẳng vậy; vì không bao giờ có vật chi dơ dáy hay
chẳng sạch vào miệng tôi đâu.
9. Tiếng từ trời phán cùng ta lần thứ hai mà rằng: Chớ coi điều Chúa đã làm cho
tinh sạch như là dơ dáy.
10. Lời đó lặp lại ba lần, đoạn, thay thảy đều thâu lại lên trời.
11. Kìa, cũng một lúc đó, ba người ở thành Sê-sa-rê chịu sai đến cùng ta, đã tới
tận cửa nhà ta ở.
12. Ðức Thánh Linh truyền cho ta phải đi với ba người ấy, đừng nghi ngại gì.
Nầy, sáu người anh em đây đồng đi với ta, và chúng ta đều vào trong nhà Cọt-nây.
13. Người nầy thuật lại cho ta thể nào tại nhà mình đã thấy một thiên sứ hiện
đến và phán rằng: Hãy sai tới thành Giốp-bê, mời Si-môn cũng gọi là Phi-e-rơ đến
đây.
14. Người ấy sẽ nói cho ngươi những lời, mà nhờ đó ngươi và cả nhà mình sẽ được
cứu rỗi.
15. Ta mới khởi sự nói, thì có Ðức Thánh Linh giáng trên họ, cũng như ban đầu
Ngài đã giáng trên chúng ta.
16. Ta bèn nhớ lại lời Chúa đã truyền rằng: Giăng đã làm phép báp-tem bằng nước;
nhưng các ngươi sẽ chịu phép báp-tem bằng Ðức Thánh Linh.
17. Vậy, nếu Ðức Chúa Trời đã ban cho họ cũng một ơn như cho chúng ta, là kẻ đã
tin đến Ðức Chúa Jêsus Christ, thì ta là ai, mà ngăn trở Ðức Chúa Trời được?
18. Tín đồ nghe bấy nhiêu lời xong, đều thỏa thuận và ngợi khen Ðức Chúa Trời,
rằng: Vậy Ðức Chúa Trời cũng đã ban sự ăn năn cho người ngoại để họ được sự
sống!
19. Những kẻ bị tan lạc bởi sự bắt bớ xảy đến về dịp Ê-tiên, bèn đi đến xứ
Phê-ni-xi, đảo Chíp-rơ và thành An-ti-ốt, chỉ giảng đạo cho người Giu-đa thôi.
20. Nhưng trong đám những người ấy có một vài người quê ở Chíp-rơ và Sy-ren đến
thành An-ti-ốt, cũng giảng dạy cho người Gờ-réc nữa, truyền Tin Lành của Ðức
Chúa Jêsus cho họ.
21. Tay Chúa ở cùng mấy người đó, nên số người tin và trở lại cùng Chúa rất
nhiều.
22. Tiếng đồn thấu tai Hội thánh Giê-ru-sa-lem, hội bèn sai Ba-na-ba sang đến
thành An-ti-ốt.
23. Khi người đến nơi và thấy ơn Ðức Chúa Trời, bèn vui mừng và khuyên mọi người
phải cứ vững lòng theo Chúa;
24. vì Ba-na-ba thật là người lành, đầy dẫy Thánh Linh và đức tin. Bấy giờ rất
đông người tin theo Chúa.
25. Kế đó, Ba-na-ba đi đến thành Tạt-sơ, để tìm Sau-lơ,
26. tìm gặp rồi, bèn đưa đến thành An-ti-ốt. Trọn một năm, hai người cùng nhóm
với Hội-thánh và dạy dỗ nhiều người. Ấy là ở thành An-ti-ốt, người ta bắt đầu
xưng môn đồ là Cơ-rê-tiên.
27. Trong những ngày đó, có mấy người tiên tri từ thành Giê-ru-sa-lem xuống
thành An-ti-ốt.
28. Trong bọn có một người tên là A-ga-bút đứng dậy, bởi Ðức Thánh Linh nói tiên
tri rằng sẽ có sự đói kém trên khắp đất; thật vậy, sự đói kém nầy xảy đến trong
đời Cơ-lốt trị vì.
29. Các môn đồ bèn định, mỗi người tùy sức riêng mình, gởi một món tiền bố thí
cho anh em ở trong xứ Giu-đê;
30. môn đồ cũng làm thành việc đó, nhờ tay Ba-na-ba và Sau-lơ, gởi tiền ấy cho
các trưởng lão.
Công Vụ 12 chọn
đoạn khác
1. Ðương thuở đó, vua Hê-rốt hà hiếp một vài người trong Hội thánh.
2. Vua dùng gươm giết Gia-cơ là anh của Giăng;
3. thấy điều đó vừa ý người Giu-đa, nên cũng sai bắt Phi-e-rơ nữa.
4. Bấy giờ nhằm ngày ăn bánh không men. Vậy, vua bắt người và hạ ngục, phó cho
bốn ngũ binh canh giữ, mỗi ngũ có bốn tên lính. Vua toan đợi lúc xong lễ Vượt
Qua, thì bắt người ra hầu trước mặt dân chúng.
5. Vậy, Phi-e-rơ bị cầm trong khám, còn Hội thánh cứ cầu nguyện Ðức Chúa Trời
cho người luôn.
6. Vả, đêm rạng ngày mà Hê-rốt định bắt Phi-e-rơ ra hầu, người đanh mang hai
xiềng, ngủ giữa hai tên lính, và trước cửa có quân canh giữ ngục.
7. Thình lình, một thiên sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục tối.
Thiên sứ đập vào sường Phi-e-rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy.
Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người.
8. Kế đó, thiên sứ nói rằng: Hãy nịt lưng và mang dép vào đi. Phi-e-rơ làm theo.
Thiên sứ lại tiếp: Hãy mặc áo ngoài và theo ta.
9. Phi-e-rơ ra theo; chẳng biết điều thiên sứ làm đó là thật, song tưởng mình
thấy sự hiện thấy.
10. Khi qua khỏi vọng canh thứ nhứt, rồi vọng thứ nhì, thì đến nơi cửa sắt, là
cửa thông vào thành; cửa đó tự mở ra trước mặt hai người, rồi hai người vượt ra
khỏi, đi lên đàng cái, tức thì thiên sứ lìa Phi-e-rơ.
11. Phi-e-rơ bèn tỉnh lại và nói rằng: Bây giờ ta nhận biết thật Ðức Chúa Trời
đã sai thiên sứ Ngài giải cứu ta ra khỏi tay Hê-rốt cùng khỏi điều dân Giu-đa
đang mong đợi.
12. Người suy nghĩ lại điều đó, rồi đến nhà Ma-ri, mẹ của Giăng, cũng gọi là
Mác, là nơi có nhiều người đang nhóm lại cầu nguyện.
13. Người gõ cửa nhà ngoài, một con đòi tên là Rô-đơ đến nghe,
14. nhận biết tiếng Phi-e-rơ nên mừng rỡ lắm, đến nỗi chẳng mở cửa, nhưng trở
chạy vào báo tin rằng Phi-e-rơ đương đứng trước cửa.
15. Người ta nói rằng: Mầy sảng. Song nàng quyết là quả thật. Họ bèn nói: Ấy là
thiên sứ của người.
16. Nhưng Phi-e-rơ cứ gõ cửa hoài. Khi mở cửa, thấy Phi-e-rơ, hết thảy đều kinh
hãi.
17. Nhưng người lấy tay ra dấu biểu chúng làm thinh, rồi thuật lại cho biết Chúa
đã dùng cách nào cứu mình khỏi ngục; đoạn, người lại dặn rằng: Hãy cho Gia-cơ và
anh em biết điều nầy. Rồi đó, người bước ra sang nơi khác.
18. Ðến sáng, trong bọn lính có sự xôn xao rất lớn: vì chúng nó chẳng hay
Phi-e-rơ đi đâu.
19. Vua Hê-rốt sai tìm người, nhưng tìm chẳng được, bèn tra hỏi bọn lính, rồi
truyền lịnh dẫn chúng nó đi giết. Ðoạn, người từ xứ Giu-đê xuống thành Sê-sa-rê,
ở lại tại đó.
20. Vả, vua Hê-rốt căm giận dân thành Ty-rơ và dân thành Si-đôn. Chúng đã được
lòng quan hầu của vua là Ba-la-tút rồi, bèn đồng lòng đến cùng vua mà xin hòa,
vì xứ họ ăn nhờ lương thực trong xứ vua.
21. Ðến kỳ, vua Hê-rốt mặc áo chầu, ngồi trên ngai, truyền phán giữa công chúng.
22. Dân chúng kêu lên rằng: Ấy là tiếng của một thần, chẳng phải tiếng người ta
đâu!
23. Liền lúc đó, có thiên sứ của Chúa đánh vua Hê-rốt, bởi cớ chẳng nhường sự
vinh hiển cho Ðức Chúa Trời; và vua bị trùng đục mà chết.
24. Bấy giờ, đạo Ðức Chúa Trời tấn tới rất nhiều, càng ngày càng tràn thêm ra.
25. Ba-na-ba và Sau-lơ làm chức vụ mình xong rồi, bèn từ thành Giê-ru-sa-lem trở
về thành An-ti-ốt, dẫn theo Giăng, cũng gọi là Mác.
Công Vụ 13 chọn
đoạn khác
1. Trong Hội thánh tại thành An-ti-ốt có mấy người tiên tri và mấy thầy giáo sư,
tức là: Ba-na-ba, Si-mê-ôn gọi là Ni-giê, Lu-si-út người Sy-ren, Ma-na-hem là
người đồng dưỡng với vua chư hầu Hê-rốt, cùng Sau-lơ.
2. Ðương khi môn đồ thờ phượng Chúa và kiêng ăn, thì Ðức Thánh Linh phán rằng:
hãy để riêng Ba-na-ba và Sau-lơ đặng làm công việc ta đã gọi làm.
3. Ðã kiêng ăn và cầu nguyện xong, môn đồ bèn đặt tay trên hai người, rồi để cho
đi.
4. Vậy, Sau-lơ và Ba-na-ba đã chịu Ðức Thánh Linh sai đi, bèn xuống thành
Sê-lơ-xi, rồi từ đó đi thuyền đến đảo Chíp-rơ.
5. Ðến thành Sa-la-min, hai người giảng đạo Ðức Chúa Trời trong các nhà hội của
người Giu-đa; cũng có Giăng cùng đi để giúp cho.
6. Trải qua cả đảo cho đến thành Ba-phô rồi, gặp một người Giu-đa kia, là tay
thuật sĩ và tiên tri giả, tên là Ba-Giê-su,
7. vốn ở với quan trấn thủ tên là Sê-giúp Phau-lút là người khôn ngoan. Người
nầy đã sai mời Ba-na-ba và Sau-lơ đến, và xin nghe đạo Ðức Chúa Trời.
8. Nhưng Ê-ly-ma, tức là thuật sĩ (ấy là ý-nghĩa tên người), ngăn hai người đó,
ráng sức tìm phương làm cho quan trấn thủ không tin.
9. Bấy giờ, Sau-lơ cũng gọi là Phao-lô, đầy dẫy Ðức Thánh Linh, đối mặt nhìn
người nói rằng:
10. Hỡi người đầy mọi thứ gian trá và hung ác, con của ma quỉ, thù nghịch cùng
cả sự công bình, người cứ làm hư đường thẳng của Chúa không thôi sao?
11. Nầy, bây giờ tay Chúa giá trên ngươi; ngươi sẽ bị mù, không thấy mặt trời
trong ít lâu. Chính lúc đó, có sự mù mịt tối tăm phủ trên người, người xây quanh
bốn phía, tìm kẻ để dắt mình.
12. Quan trấn thủ thấy sự đã xảy đến, bèn tin, lấy làm lạ về đạo Chúa.
13. Phao-lô với đồng bạn mình xuống thuyền tại Ba-phô, sang thành Bẹt-giê trong
xứ Bam-phi-ly. Nhưng Giăng lìa hai người, trở về thành Giê-ru-sa-lem.
14. Về phần hai người, thì lìa thành Bẹt-giê, cứ đi đường đến thành An-ti-ốt xứ
Bi-si-đi; rồi nhằm ngày Sa-bát, vào trong nhà hội mà ngồi.
15. Vừa đọc sánh luật và sách các tiên tri xong, các chủ nhà hội sai sứ nói cùng
hai người rằng: Hỡi anh em, nếu có mấy lời khuyên bảo dân chúng, hãy giảng đi.
16. Phao-lô bèn đứng dậy, lấy tay làm hiệu, rồi nói rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên
và các người kính sợ Ðức Chúa Trời, hãy nghe:
17. Ðức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên nầy đã chọn tổ phụ chúng ta; làm cho dân ấy
thạnh vượng lúc ở ngụ nơi ngoại quốc, tức là trong xứ Ê-díp-tô, và Ngài dùng
cánh tay cao dẫn họ ra khỏi xứ đó.
18. Ước chừng bốn mươi năm, Ngài chịu tính nết họ trong nơi đồng vắng.
19. Lại khi đã phá bảy dân trong xứ Ca-na-an, Ngài khiến họ nhận lấy đất của các
dân đó,
20. độ trong bốn trăm năm mươi năm; kế đó Ngài lập cho họ các quan đoán xét cho
đến đời tiên tri Sa-mu-ên.
21. Bấy giờ, dân đó xin một vì vua, nên Ðức Chúa Trời ban Sau-lơ, con của Ki-lơ,
về chi phái Bên-gia-min, trị họ trong bốn mươi năm;
22. đoạn, Ngài bỏ vua đó, lại lập Ða-vít làm vua, mà làm chứng về người rằng: Ta
đã tim thấy Ða-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng ta, người sẽ tuân theo mọi
ý chỉ ta.
23. Theo lời hứa, Ðức Chúa Trời bèn bởi dòng dõi người mà dấy lên cho dân
Y-sơ-ra-ên một Cứu Chúa, tức là Ðức Chúa Jêsus.
24. Trước khi Ðức Chúa Jêsus chưa đến, Giăng đã giảng dạy phép báp-tem về sự ăn
năn cho cả dân Y-sơ-ra-ên.
25. Giăng đang lo làm trọn công việc mình, thì nói rằng: Ta chẳng phải là Ðấng
mà các ngươi tưởng; nhưng có Ðấng đến sau ta, ta chẳng xứng đáng mở dây giày
Ngài.
26. Hỡi anh em, là con cháu dòng Áp-ra-ham, và kẻ kính sợ Ðức Chúa Trời, lời rao
truyền sự cứu chuộc nầy đã phán cho chúng ta vậy.
27. Vì dân và các quan ở thành Giê-ru-sa-lem chẳng nhìn biết Ðức Chúa Jêsus nầy,
nên lúc xử tội Ngài, chúng đã ứng nghiệm lời của các đấng tiên tri mà người ta
thường đọc trong mỗi ngày Sa-bát.
28. Dầu trong Ngài chẳng tìm thấy cớ gì đáng chết, họ cứ xin Phi-lát giết Ngài
đi.
29. Họ đã làm cho ứng nghiệm mọi điều chép về Ngài rồi, thì hạ Ngài xuống khỏi
thập tự giá mà chôn trong mả.
30. Song Ðức Chúa Trời đã làm cho Ngài từ kẻ chết sống lại.
31. Những kẻ theo Ngài từ xứ Ga-li-lê lên thành Giê-ru-sa-lem đã được thấy Ngài
lâu ngày, và hiện nay đều làm chứng về Ngài giữa dân chúng.
32. Còn chúng tôi, thì rao truyền cho các anh em tin lành nầy và lời hứa ban cho
tổ phụ chúng ta,
33. rằng Ðức Chúa Trời bởi khiến Ðức Chúa Jêsus sống lại thì đã làm ứng nghiệm
lời hứa đó cho chúng ta là con cháu của tổ phụ, y như đã chép trong sách Thi
Thiên đoạn thứ hai rằng: Con là Con trai ta, ngày nay ta đã sanh Con.
34. Ngài đã làm cho Ðức Chúa Jêsus sống lại, đặng nay khỏi trở về sự hư nát nữa,
ấy về điều đó mà Ngài đã phán rằng: Ta sẽ thành tín giữ cùng các ngươi lời hứa
thánh đã phán với Ða-vít.
35. Lại trong câu khác, cũng có phán rằng: Chúa chẳng cho Ðấng Thánh Ngài thấy
sự hư nát đâu.
36. Vả, vua Ða-vít lúc còn sống, làm theo ý chỉ Ðức Chúa Trời, đoạn qua đời;
người đã được trở về cùng các tổ phụ mình, và đã thấy sự hư nát;
37. nhưng Ðấng mà Ðức Chúa Trời đã khiến sống lại, chẳng có thấy sự hư nát đâu.
38. Vậy, hỡi anh em, khá biết rằng nhờ Ðấng đó mà sự tha tội được rao truyền cho
anh em;
39. lại nhờ Ngài mà hễ ai tin thì được xưng công bình về mọi điều theo luật pháp
Môi-se chẳng có thể được xưng công bình.
40. Nên, hãy giữ lấy cho khỏi mắc đều đã chép trong sách tiên tri rằng:
41. Hỡi kẻ hay khinh dể kia, khá xem xét, sợ hãi và biến mất đi; Vì trong đời
các ngươi, ta sẽ làm một việc, Nếu có ai thật lại cho, các ngươi cũng chẳng tin.
42. Khi hai người bước ra, chúng xin đến ngày Sa-bát sau cũng giảng luận các lời
đó.
43. Lúc hội đã tan, có nhiều người Giu-đa và người mới theo đạo Giu-đa, đi theo
Phao-lô và Ba-na-ba, hai người nói chuyện với họ và khuyên cứ vững lòng theo ơn
Ðức Chúa Trời.
44. Ngày Sa-bát sau, gần hết cả thành đều nhóm lại để nghe đạo Chúa.
45. Song những người Giu-đa thấy đoàn dân đó thì đầy lòng ghen ghét, nghịch cùng
lời Phao-lô nói và mắng nhiếc người.
46. Phao-lô và Ba-na-ba bèn nói cùng họ cách dạn dĩ rằng: Ấy cần phải truyền đạo
Ðức Chúa Trời trước nhứt cho các ngươi; nhưng vì các ngươi đã từ chối, và tự xét
mình không xứng đáng nhận sự sống đời đời, nên đây nầy, chúng ta mới xây qua
người ngoại.
47. Vì Chúa có phán dặn chúng ta như vầy: Ta lập ngươi lên đặng làm sự sáng cho
các dân, Hầu cho ngươi đem sự cứu-rỗi cho đến cùng cõi đất.
48. Những người ngoại nghe lời đó thì vui mừng, ngợi khen đạo Chúa, và phàm
những kẻ đã được định sẵn cho sự sống đời đời, đều tin theo.
49. Ðạo Chúa tràn ra khắp trong xứ đó.
50. Nhưng các người Giu-đa xui giục những đờn bà sang trọng sốt sắng và dân đàn
anh trong thành; gây sự bắt bớ Phao-lô và Ba-na-ba, mà đuổi ra khỏi phần đất
mình.
51. Hai người đối cùng họ phủi bụi nơi chơn mình, rồi đi đến thành Y-cô-ni.
52. Còn các môn đồ thì được đầy dẫy sự vui vẻ và Ðức Thánh Linh vậy.
Công Vụ 14 chọn
đoạn khác
1. Tại thành Y-cô-ni, Phao-lô và Ba-na-ba cùng vào nhà hội của người Giu-đa, và
giảng một cách đến nỗi có rất nhiều người Giu-đa và người Gờ-réc tin theo.
2. Song những người Giu-đa chưa chịu tin thì xui giục và khêu chọc lòng người
ngoại nghịch cùng anh em.
3. Dầu vậy, Phao-lô và Ba-na-ba ở lại đó cũng khá lâu, đầy dẫy sự bạo dạn và đức
tin trong Chúa, và Chúa dùng tay của hai sứ đồ làm những phép lạ dấu kỳ, mà
chứng về đạo ân điển của Ngài.
4. Nhưng dân chúng trong thành chia phe ra: kẻ thì theo bên Giu-đa, người thì
theo bên hai sứ đồ.
5. Lại khi những người ngoại và người Giu-đa cùng các quan mình nổi lên đặng hà
hiếp và ném đá hai sứ đồ,
6. thì hai sứ đồ đã biết trước, bèn trốn tránh trong các thành xứ Ly-cao-ni, là
thành Lít-trơ, thành Ðẹt-bơ, và miền chung quanh đó,
7. mà giảng Tin Lành.
8. Nơi thành Lít-trơ có một người liệt chơn, què từ lúc mời sanh ra, chẳng hề đi
được.
9. Người ngồi và nghe Phao-lô giảng. Phao-lô chăm mắt trên người, thấy có đức
tin để chữa lành được,
10. bèn nói lớn tiếng rằng: Ngươi hãy chờ dậy, đứng thẳng chơn lên. Người nhảy
một cái, rồi đi.
11. Dân chúng thấy sự Phao-lô đã làm, thì kêu lên bằng tiếng Li-cao-ni rằng: Các
thần đã lấy hình loài người mà xuống cùng chúng ta.
12. Chúng bèn xưng Ba-na-ba là thần Giu-bi-tê, còn Phao-lô là thần Mẹt-cu-rơ, vì
là người đứng đầu giảng đạo.
13. Thầy cả của thần Giu-bi-tê có miếu nơi cửa thành, đem bò đực và tràng hoa
đến trước cửa, muốn đồng lòng với đoàn dân dâng một tế lễ.
14. Nhưng hai sứ đồ là Ba-na-ba và Phao-lô hay điều đó, bèn xé áo mình, sấn vào
giữa đám đông, mà kêu lên rằng:
15. Hỡi các bạn, sao làm điều đó? Chúng ta chỉ là loài người giống như các
ngươi; chúng ta giảng Tin Lành cho các ngươi, hầu cho xây bỏ các thần hư không
kia, mà trở về cùng Ðức Chúa Trời hằng sống, là Ðấng đã dựng nên trời, đất,
biển, và muôn vật trong đó.
16. Trong các đời trước đây, Ngài để cho mọi dân theo đường riêng mình,
17. dầu vậy, Ngài cứ làm chứng luôn về mình, tức là giáng phước cho, làm mưa từ
trời xuống, ban cho các ngươi mùa màng nhiều hoa quả, đồ ăn dư dật, và lòng đầy
vui mừng.
18. Tuy sứ đồ nói như vậy, chỉ vừa đủ ngăn trở dân chúng dâng cho mình một tế
lễ.
19. Bấy giờ có mấy người Giu-đa từ thành An-ti-ốt và thành Y-cô-ni đến dỗ dành
dân chúng; chúng ném đã Phao-lô, tưởng người đã chết, nên kéo ra ngoài thành.
20. Nhưng các môn đồ đương nhóm chung quanh người, thì người vùng đứng dậy và
vào trong thành. Bữa sau, người đi với Ba-na-ba đến thành Ðẹt-bơ.
21. Khi hai sứ đồ đã rao truyền Tin Lành trong thành đó, và làm cho khá nhiều
người trở nên môn đồ, thì trở về thành Lít-trơ, thành Y-cô-ni và thành An-ti-ốt,
22. giục các môn đồ, vững lòng, khuyên phải bền đổ trong đức tin, và bảo trước
rằng phải trải qua nhiều nỗi khó khăn mới vào được nước Ðức Chúa Trời.
23. Khi hai sứ đồ khiến lựa chọn những trưởng lão trong mỗi Hội thánh, cầu
nguyện và kiêng ăn xong, thì dâng các người đó cho Chúa là Ðấng mình đã tin đến.
24. Kế đó, hai sứ đồ vượt qua đất Bi-si-đi, đến trong xứ Bam-phi-ly.
25. Sau khi đã truyền đạo tại thành Bẹt-giê rồi, thì xuống thành Át-ta-li.
26. Từ nơi đó, hai người chạy buồm về thành An-ti-ốt, là chỗ mình đã ra đi, được
giao phó cho ân điển Ðức Chúa Trời, để làm công việc mình vừa mới làm xong.
27. Hai người đến nơi, nhóm họp Hội thánh rồi, bèn thật lại mọi việc Ðức Chúa
Trời đã cậy mình làm, và Ngài mở cửa đức tin cho người ngoại là thể nào.
28. Hai người ở tại đó lâu ngày với các môn đồ.
Công Vụ 15 chọn
đoạn khác
1. Vả, có mấy người từ xứ Giu-đê đến, dạy các anh em rằng: Nếu các ngươi chẳng
chịu phép cắt bì theo lễ Môi-se, thì không thể được cứu rỗi.
2. Nhơn đó, có sự khác ý và cuộc cãi lẽ dữ dội giữa Phao-lô và Ba-na-ba với mấy
người đó, người ta nhứt định Phao-lô và Ba-na-ba với mấy người trong bọn kia đi
lên thành Giê-ru-sa-lem, đến cùng các sứ đồ và trưởng lão đặng hỏi về việc nầy.
3. Vậy, sau khi các người ấy được Hội thánh đưa đường rồi, thì trải qua xứ
Phê-ni-xi và xứ Sa-ma-ri, thuật lại sự người ngoại trở về đạo, và như vậy làm
cho anh em thay thảy được vui mừng lắm.
4. Vừa tới thành Giê-ru-sa-lem, được Hội thánh, các sứ đồ và trưởng lão tiếp
rước, rồi thuật lại mọi điều Ðức Chúa Trời đã cậy mình làm.
5. Nhưng có mấy kẻ về đảng Pha-ra-si đã tin đạo, đứng dậy nói rằng phải làm phép
cắt bì cho những người ngoại, và truyền họ phải tuân theo luật pháp Môi-se.
6. Các sứ đồ và các trưởng lão bèn họp lại để xem xét về việc đó.
7. Sau một cuộc bàn luận dài rồi, Phi-e-rơ đứng dậy nói cùng chúng rằng: Hỡi anh
em, hãy biết rằng từ lúc ban đầu, Ðức Chúa Trời đã chọn tôi trong các anh em, để
cho người ngoại được nghe Tin Lành bởi miệng tôi và tin theo.
8. Ðức Chúa Trời là Ðấng biết lòng người, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban
Ðức Thánh Linh cho họ cũng như cho chúng ta;
9. Ngài chẳng phân biệt chúng ta với người ngoại đâu, vì đã lấy đức tin khiến
cho lòng họ tinh sạch.
10. Vậy bây giờ, cớ sao anh em thử Ðức Chúa Trời, gán cho môn đồ một cái ách mà
tổ phụ chúng ta hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi?
11. Trái lại, chúng ta tin rằng nhờ ơn Ðức Chúa Jêsus, chúng ta được cứu cũng
như người ngoại vậy.
12. Cả hội đồng đều lẳng lặng, nghe Ba-na-ba và Phao-lô thuật lại những phép lạ
dấu kỳ mà Ðức Chúa Trời đã cậy mình làm ra giữa người ngoại.
13. Nói xong, Gia-cơ cất tiếng lên rằng: Hỡi anh em, hãy nghe tôi!
14. Si-môn có thuật thế nào lần thứ nhứt, Ðức Chúa Trời đã đoái thương người
ngoại, đặng từ đó lấy ra một dân để dâng cho danh Ngài.
15. Ðiều đó phù hiệp với lời các đấng tiên tri, vì có chép rằng:
16. Rồi đó, ta sẽ trở lại, Dựng lại đền tạm của vua Ða-vít bị đổ nát; Ta sẽ sửa
sự hư nát đền đó lại Mà gây dựng lên;
17. Hầu cho những người sót lại Và mọi dân cầu khẩn danh ta đều tìm Chúa. Chúa
là Ðấng làm nên những việc nầy có phán như vậy;
18. từ trước vô cùng Ngài đã thông biết những việc đó.
19. Vậy, theo ý tôi, thật chẳng nên khuấy rối những người ngoại trở về cùng Ðức
Chúa Trời;
20. song khá viết thơ dặn họ kiêng giữ cho khỏi sự ô uế của thần tượng, sự tà
dâm, sự ăn thịt thú vật chết ngột và huyết.
21. Vì trải bao nhiêu đời nay, trong mỗi thành vẫn có người giảng luật pháp
Môi-se, bởi mọi ngày Sa-bát, trong các nhà hội người ta có đọc luật ấy.
22. Kế đó, các sứ đồ và trưởng lão cùng cả Hội thánh bèn quyết định sai những
người được chọn ở nơi mình đi với Phao-lô và Ba-na-ba đến thành An-ti-ốt. Ấy là
Giu-đe, cũng gọi là Ba-sa-ba, và Si-la, là hai người đứng đầu trong hàng anh em;
23. rồi giao cho hai người bức thơ như sau nầy: Các sứ đồ, trưởng lão và anh em
gởi lời chào thăm anh em trong những người ngoại tại thành An-ti-ốt, trong xứ
Sy-ri và xứ Si-li-si!
24. Bởi từng nghe có một vài người trong vòng chúng ta, chẳng lãnh mạng lịnh nào
nơi chúng ta, tự lấy lời mình khuấy rối, và biến loạn lòng các ngươi nữa,
25. nên chúng ta đồng lòng quyết ý chọn những người thay mặt sai đi cũng kẻ rất
yêu dấu của chúng ta là Ba-na-ba và Phao-lô, mà đến nơi các ngươi;
26. hai người nầy vốn đã liều thân vì danh Ðức Chúa Jêsus Christ là Chúa chúng
ta.
27. Vậy chúng ta đã sai Giu-đe và Si-la đến, để nói miệng với anh em về việc đó:
28. ấy là Ðức Thánh Linh và chúng ta đã ưng rằng chẳng gán gánh nặng nào khác
cho anh em ngoài những điều cần dùng,
29. tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột,
và chớ tà dâm; ấy là mọi điều mà anh em khá kiêng giữ lấy vậy. Kính chúc bình
an.
30. Vậy, khi các người đó đã từ giã Hội thánh, xuống thành An-ti-ốt, nhóm hết
thảy anh em lại và trao thơ cho.
31. Người ta đọc thơ, thảy đều mừng rỡ vì được lời yên ủi.
32. Giu-đe và Si-la chính là kẻ tiên tri, cũng lấy nhiều lời giảng mà khuyên
bảo, và giục lòng anh em mạnh mẽ.
33. Khỏi ít lâu, anh em chúc các người đó bình an mà cho về cùng những người đã
sai đến.
34. Nhưng mà Si-la thì quyết ở lại thành An-ti-ốt.
35. Nhưng Phao-lô và Ba-na-ba ở lại tại thành An-ti-ốt, giảng Tin Lành và dạy
đạo Chúa với nhiều người khác.
36. Sau ít lâu, Phao-lô nói với Ba-na-ba rằng: Chúng ta hãy trở lại thăm hết
thảy anh em trong các thành mà chúng ta trước đã giảng đạo Chúa, xem thử ra thể
nào.
37. Ba-na-ba muốn đem theo Giăng cũng gọi là Mác.
38. Nhưng Phao-lô không có ý đem Mác đi với, vì người đã lìa hai người trong xứ
Bam-phi-ly, chẳng cùng đi làm việc với.
39. Nhơn đó có sự cãi lẫy nhau dữ dội, đến nỗi hai người phân rẽ nhau, và
Ba-na-ba đem Mác cùng xuống thuyền vượt qua đảo Chíp-rơ.
40. Còn Phao-lô sau khi đã chọn Si-la, và nhờ anh em giao phó mình cho ân điển
Chúa, thì khởi đi.
41. Người trải qua xứ Sy-ri và xứ Si-li-si, làm cho các Hội thánh được vững bền.
Công Vụ 16 chọn
đoạn khác
1. Phao-lô tới thành Ðẹt-bơ và thành Lít-trơ. Nơi đó, có một môn đồ tên là
Ti-mô-thê, con của một người đờn bà Giu-đa đã tin, còn cha thì người Gờ-réc.
2. Anh em ở thành Lít-trơ và thành Y-cô-ni đều làm chứng tốt về người.
3. Phao-lô muốn đem người theo; bởi cớ những người Giu-đa ở trong các nơi đó,
nên Phao-lô lấy người và làm phép cắt bì cho, vì hết thảy đều biết cha Ti-mô-thê
là người Gờ-réc.
4. Hễ ghé qua thành nào, hai người cũng dặn biểu phải giữ mấy lề luật mà sứ đồ
và trưởng lão tại thành Giê-ru-sa-lem lập ra.
5. Ấy vậy, các Hội thánh được vững vàng trong đức tin, và số người càng ngày
càng thêm lên.
6. Ðoạn, trải qua xứ Phi-ri-gi và đất Ga-la-ti, vì Ðức Thánh Linh đã cấm truyền
đạo trong cõi A-si.
7. Tới gần xứ My-ri rồi, hai người sắm sửa vào xứ Bi-thi-ni; nhưng Thánh Linh
của Ðức Chúa Jêsus không cho phép,
8. bèn kíp qua khỏi xứ My-si, và xuống thành Trô-ách.
9. Ðương ban đêm, Phao-lô thấy sự hiện thấy; có một người Ma-xê-đoan đứng trước
mặt mình, nài xin rằng: Hãy qua xứ Ma-xê-đoan mà cứu giúp chúng tôi.
10. Phao-lô vừa thấy sự hiện thấy đó rồi, chúng ta liền tìm cách qua xứ
Ma-xê-đoan, vì đã định rằng Ðức Chúa Trời gọi chúng ta rao truyền Tin Lành ở đó.
11. Vậy, chúng ta từ thành Trô-ách đi thuyền thẳng đến đảo Sa-mô-tra-xơ; bữa
sau, đến thành Nê-a-bô-li;
12. từ nơi đó, chúng ta tới thành Phi-líp, là thành thứ nhứt của tỉnh
Ma-xê-đoan, và là thuộc địa nước Rô-ma. Chúng ta ở tạm đó vài ngày.
13. Ðến ngày Sa-bát, chúng ta ra ngoài cửa thành, đến gần bên sông, là nơi chúng
ta tưởng rằng người ta nhóm lại đặng cầu nguyện; chúng ta ngồi xong, giảng cho
những đờn bà đã nhóm lại.
14. Có một người trong bọn đó nghe chúng ta, tên là Ly-đi, quê ở thành
Thi-a-ti-rơ, làm nghề buôn hàng sắc tía, vẫn kính sợ Ðức Chúa Trời. Chúa mở lòng
cho người, đặng chăm chỉ nghe lời Phao-lô nói.
15. Khi người đã chịu phép báp-tem với người nhà mình rồi, thì xin chúng ta
rằng: Nếu các ông đã đoán tôi là trung thành với Chúa, thì hãy vào nhà tôi, mà ở
lại đó; rồi người ép mời vào.
16. Một ngày kia, chúng ta đi cầu nguyện, gặp một đứa đầy tớ gái bị quỉ Phi-tôn
ám vào, hay bói khoa, làm lợi lớn cho chủ nó.
17. Nó theo Phao-lô và chúng ta, mà kêu la rằng: Những người đó là đầy tớ của
Ðức Chúa Trời Rất Cao, rao truyền cho các ngươi đạo cứu rỗi.
18. Trong nhiều ngày nó cứ làm vậy, nhưng Phao-lô lấy làm cực lòng, xây lại nói
cùng quỉ rằng: Ta nhơn danh Ðức Chúa Jêsus Christ mà truyền mầy ra khỏi người
đờn bà nầy. Chính giờ đó, quỉ liền ra khỏi.
19. Song le các chủ nàng thấy mình chẳng còn trông được lợi lộc nữa, bèn bắt
Phao-lô và Si-la, kéo đến nơi công sở, trước mặt các quan,
20. rồi điệu đến các thượng quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối loạn
thành ta; ấy là người Giu-đa,
21. dạy dỗ các thói tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng
ta là người Rô-ma.
22. Ðoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng quan khiến xé
áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn.
23. Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề lao phải
canh giờ cho nghiêm nhặt.
24. Ðược lịnh đó, đề lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chơn vào cùm.
25. Lối nữa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Ðức Chúa Trời;
và những tù phạm đều nghe.
26. Thình lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng động; cùng một
lúc, các cửa mở ra, xiềng tù phạm thảy đều tháo cả.
27. Người đề lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn
hết, bèn rút gươm, toan giết mình.
28. Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình; chúng ta đều còn
cả đây.
29. Người đề lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run sợ lắm, gieo mình nơi chơn
Phao-lô và Si-la.
30. Ðoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho
được cứu rỗi?
31. Hai người trả lời rằng: Hãy tin Ðức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ
được cứu rỗi.
32. Hai người truyền đạo Ðức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người
nữa.
33. Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề lao đem hai người ra rửa các thương
tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-tem.
34. Ðoạn, người đề lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà
mình đều mừng rỡ vì đã tin Ðức Chúa Trời.
35. Ðến sáng, thượng quan sai lính nói cùng người đề lao rằng: Hãy thả các người
ấy đi.
36. Người trình lời đó cùng Phao-lô rằng: Các thượng quan đã khiến truyền cho
tôi thả các ông; vậy, hãy ra, và xin đi cho bình yên.
37. Nhưng Phao-lô nói cùng lính rằng: Chúng ta vốn là quốc dân Rô-ma, khi chưa
định tội, họ đã đánh đòn chúng ta giữa thiên hạ, rồi bỏ vào ngục; nay họ lại thả
lén chúng ta ư! Ðiều đó không được. Chính các quan phải tới đây mà thả chúng ta
mới phải!
38. Các thượng quan nghe lính trình lại bấy nhiêu lời, biết hai người đó là
người Rô-ma, thì sợ hãi.
39. Họ bèn đến nói với hai người, thả đi, và xin lìa khỏi thành.
40. Khi ra ngục rồi, hai sứ đồ vào nhà Ly-đi, thăm và khuyên bảo anh em, rồi đi.
Công Vụ 17 chọn
đoạn khác
1. Phao-lô và Si-la đi ngang qua thành Am-phi-bô-li và thành A-bô-lô-ni, rồi tới
thành Tê-sa-lô-ni-ca; ở đó người Giu-đa có một nhà hội.
2. Phao-lô tới nhà hội theo thói quen mình, và trong ba ngày Sa-bát bàn luận với
họ,
3. lấy Kinh Thánh cắt nghĩa và giải tỏ tường về Ðấng Christ phải chịu thương
khó, rồi từ kẻ chết sống lại. Người nói rằng Ðấng Christ nầy, tức là Ðức Chúa
Jêsus mà ta rao truyền cho các ngươi.
4. Trong bọn họ có một vài người được khuyên dỗ nối theo Phao-lô và Si-la, lại
cũng có rất nhiều người Gờ-réc vẫn kính sợ Ðức Chúa Trời, và mấy người đờn bà
sang trọng trong thành nữa.
5. Nhưng người Giu-đa đầy lòng ghen ghét, rủ mấy đứa hoang đàng nơi đường phố,
xui giục đoàn dân gây loạn trong thành. Chúng nó xông vào nhà của Gia-sôn, tìm
bắt Phao-lô và Si-la đặng điệu đến cho dân chúng.
6. Tìm không được, bèn kéo Gia-sôn và mấy người anh em đến trước mặt các quan án
trong thành, mà la lên rằng: Kìa những tên nầy đã gây thiên hạ nên loạn lạc, nay
có đây,
7. và Gia-sôn đã chứa chúng! Chúng nó hết thảy đều là đồ nghịch mạng Sê-sa, vì
nói rằng có một vua khác, là Jêsus.
8. Bấy nhiêu lời đó làm rối động đoàn dân và các quan án.
9. Song khi các quan án đòi Gia-sôn và các người khác bảo lãnh rồi, thì tha cho
ra.
10. Tức thì, trong ban đêm, anh em khiến Phao-lô và Si-la đi đến thành Bê-rê.
Ðến nơi rồi, thì vào nhà hội người Giu-đa.
11. Những người nầy có ý hẳn hoi hơn người Tê-sa-lô-ni-ca, đều sẵn lòng chịu lấy
đạo, ngày nào cũng tra xem Kinh Thánh, để xét lời giảng có thật chăng.
12. Trong bọn họ có nhiều người tin theo, với mấy người đờn bà Gờ-réc sang
trọng, và đờn ông cũng khá đông.
13. Nhưng khi người Giu-đa ở thành Tê-sa-lô-ni-ca hay Phao-lô cũng truyền đạo
Ðức Chúa Trời tại thành Bê-rê, bèn đến đó để rải sự xao xiến rối loạn trong dân
chúng.
14. Tức thì, anh em khiến Phao-lô đi phía biển, còn Si-la với Ti-mô-thê ở lại
thành Bê-rê.
15. Nhưng người dẫn Phao-lô đưa người đến thành A-thên; rồi trở về, đem lịnh cho
Si-la và Ti-mô-thê phải đến cùng người cho gấp.
16. Phao-lô đương đợi hai người tại thành A-thên, động lòng tức giận, vì thấy
thành đều đầy những thần tượng.
17. Vậy, người biện luận trong nhà hội với người Giu-đa và người mới theo đạo
Giu-đa; lại mỗi ngày, với những kẻ nào mình gặp tại nơi chợ.
18. Có mấy nhà triết học về phái Epicuriens và phái Stociens cũng cãi lẽ với
người. Kẻ thì hỏi: Người già mép nầy muốn nói gì đó? Người thì nói: Người dường
như giảng về các thần ngoại quốc (vì Phao-lô truyền cho chúng về Ðức Chúa Jêsus
và sự sống lại).
19. Chúng bắt người, đem đến nơi A-rê-ô-ba, mà hỏi rằng: Chúng tôi có thể biết
được đạo mới mà ông dạy đó chăng?
20. Vì chưng ông giảng cho chúng tôi nghe sự lạ. Chúng tôi muốn biết ý nghĩa
điều đó là gì.
21. Vả, hết thảy người A-thên và người ngoại quốc ngụ tại thành A-thên chỉ lo
nói và nghe việc mới lạ mà thôi.
22. Bấy giờ, Phao-lô đứng giữa A-rê-ô-ba, nói rằng: Hỡi người A-thên, phàm việc
gì ta cũng thấy các ngươi sốt sắng quá chừng.
23. Vì khi ta trải khắp thành các ngươi, xem xét khí vật các ngươi dùng thờ
phượng, thì thấy một bàn thờ có chạm chữ rằng: Thờ Chúa Không Biết. Vậy, Ðấng
các ngươi thờ mà không biết đó, là Ðấng ta đương rao truyền cho.
24. Ðức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời
đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu.
25. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì,
vì Ngài là Ðấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài.
26. Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người, và khiến ở khắp trên mặt
đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới hạn chỗ ở,
27. hầu cho tìm kiếm Ðức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở
xa mỗi một người trong chúng ta.
28. Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi
nhơn của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài.
29. Vậy, bởi chúng ta là dòng dõi Ðức Chúa Trời, thì chớ nên ngờ rằng Chúa giống
như vàng, bạc, hay là đá, bởi công nghệ và tài xảo của người ta chạm trổ nên.
30. Vậy thì, Ðức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu muội đó, mà nay biểu hết thảy
các người trong mọi nơi đều phải ăn năn,
31. vì Ngài đã chỉ định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công bình đoán xét thế
gian, bởi Người Ngài đã lập, và Ðức Chúa Trời đã khiến Người từ kẻ chết sống
lại, để làm chứng chắc về điều đó cho thiên hạ.
32. Khi chúng nghe nói về sự sống lại của kẻ chết, kẻ thì nhạo báng, người thì
nói rằng: Lúc khác chúng ta sẽ nghe ngươi nói về việc đó.
33. Vì vậy, Phao-lô từ giữa đám họ bước ra.
34. Nhưng có mấy kẻ theo người và tin; trong số đó có Ðê-ni, là một quan tòa nơi
A-rê-ô-ba, và một người đờn bà tên là Ða-ma-ri, cùng các người khác.
Công Vụ 18 chọn
đoạn khác
1. Rồi đó, Phao-lô đi khỏi thành A-thên, mà tới thành Cô-rinh-tô.
2. Tại đó, người gặp một người Giu-đa, tên là A-qui-la, quê ở xứ Bông, mới từ
nước Y-ta-li đến đây với vợ mình là Bê-rít-sin, bởi vì vua Cơ-lốt có chỉ truyền
mọi người Giu-đa phải lánh khỏi thành Rô-ma; Phao-lô bèn hiệp với hai người.
3. Vì đồng nghề, nên Phao-lô ở nhà hai người mà làm việc chung nhau; vả, nghề
các người đó là may trại.
4. Hễ đến ngày Sa-bát, thì Phao-lô giảng luận trong nhà hội, khuyên dỗ người
Giu-đa và người Gờ-réc.
5. Khi Si-la và Ti-mô-thê từ xứ Ma-xê-đoan đến, thì Phao-lô hết lòng chuyên lo
về sự giảng dạy, làm chứng với người Giu-đa rằng Ðức Chúa Jêsus là Ðấng Christ.
6. Nhưng, vì chúng chống cự và khinh dể người, nên người giũ áo mình mà nói
rằng: Ước gì máu các ngươi đổ lại trên đầu các ngươi! Còn ta thì tinh sạch; từ
đây, ta sẽ đi đến cùng người ngoại.
7. Phao-lô ra khỏi đó, vào nhà một người tên là Ti-ti-u Giút-tu, là kẻ kính sợ
Ðức Chúa Trời, nhà người giáp với nhà hội.
8. Bấy giờ Cơ-rít-bu, chủ nhà hội, với cả nhà mình đều tin Chúa; lại có nhiều
người Cô-rinh-tô từng nghe Phao-lô giảng, cũng tin và chịu phép báp-tem.
9. Ban đêm, Chúa phán cùng Phao-lô trong sự hiện thấy rằng: Ðừng sợ chi; song
hãy nói và chớ làm thinh;
10. ta ở cùng ngươi, chẳng ai tra tay trên ngươi đặng làm hại đâu; vì ta có
nhiều người trong thành nầy.
11. Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy đạo Ðức Chúa Trời trong đám họ.
12. Lúc Ga-li-ôn đang làm quan trấn thủ xứ A-chai, người Giu-đa đồng lòng nổi
lên nghịch cùng Phao-lô và kéo người đến tòa án,
13. mà nói rằng: Người nầy xui dân thờ Ðức Chúa Trời một cách trái luật pháp.
14. Phao-lô vừa toan mở miệng trả lời, thì Ga-li-ôn nói cùng dân Giu-đa rằng:
Hãy người Giu-đa, giá như về nỗi trái phép hay tội lỗi gì, thì theo lẽ phải, ta
nên nhịn nhục nghe các ngươi.
15. Song nếu biện luận về đạo lý, danh hiệu, hay là luật pháp riêng của các
ngươi, thì hãy tự xử lấy; ta chẳng khứng xử đoán những việc đó đâu.
16. Người bèn đuổi chúng ra khỏi tòa án.
17. Bấy giờ, chúng bắt Sốt-then, chủ nhà hội, đánh đòn trước tòa án, nhưng
Ga-li-ôn chẳng lo đến việc đó.
18. Phao-lô ở lại thành Cô-rinh-tô ít lâu nữa, rồi từ giã anh em, xuống thuyền
đi với Bê-rít-sin và A-qui-la qua xứ Sy-ri, sau khi đã chịu cạo đầu tại thành
Sen-cơ-rê, vì người có lời thề nguyện.
19. Kế đó, ba người tới thành Ê-phê-sô, Phao-lô để đồng bạn mình lại đó. Còn
người, thì vào nhà hội, nói chuyện với những người Giu-đa;
20. song khi chúng xin ở lại lâu hơn nữa, thì người chẳng khứng.
21. Người từ giã các người đó mà rằng: Ví Ðức Chúa Trời khứng, thì chuyến khác
ta sẽ đến nơi các ngươi; rồi người từ thành Ê-phê-sô mà đi.
22. Khi đổ bộ tại thành Sê-sa-rê rồi, người đi lên thành Giê-ru-sa-lem, chào
mừng Hội thánh, đoạn lại xuống thành An-ti-ốt.
23. Người ở đó ít lâu, rồi lại đi, trải lần lần khắp trong xứ Ga-la-ti và xứ
Phi-ri-gi, làm cho hết thảy môn đồ đều vững lòng.
24. Bấy giờ có một người Giu-đa tên là A-bô-lô, quê tại thành A-léc-xan-tri, là
tay khéo nói và hiểu Kinh Thánh, đến thành Ê-phê-sô.
25. Người đã học đạo Chúa; nên lấy lòng rất sốt sắng mà giảng và dạy kĩ càng
những điều về Ðức Chúa Jêsus, dẫu người chỉ biết phép báp-tem của Giăng mà thôi.
26. Vậy, người khởi sự giảng cách dạn-dĩ trong nhà hội. Bê-rít-sin và A-qui-la
nghe giảng, bèn đem người về với mình, giải bày đạo Ðức Chúa Trời cho càng kĩ
lưỡng hơn nữa.
27. Người toan sang xứ A-chai, thì anh em giục lòng cho và viết thơ gởi dặn môn
đồ phải tiếp đãi người tử tế. Khi tới rồi, người được nhờ ơn Ðức Chúa Trời mà bổ
ích cho kẻ đã tin theo.
28. Vì người hết sức bẻ bác người Giu-đa giữa thiên hạ, lấy Kinh Thánh mà bày tỏ
rằng Ðức Chúa Jêsus là Ðấng Christ.
Công Vụ 19 chọn
đoạn khác
1. Trong khi A-bô-lô ở thành Cô-rinh-tô, Phao-lô đã đi khắp những miền trên, rồi
xuống thành Ê-phê-sô, gặp một vài môn đồ ở đó.
2. Người hỏi rằng: Từ khi anh em tin, có lãnh được Ðức Thánh Linh chăng! Trả lời
rằng: Chúng ta cũng chưa nghe có Ðức Thánh Linh nào. Người lại hỏi: Vậy thì anh
em đã chịu phép báp-tem nào?
3. Trả lời rằng: Phép báp-tem của Giăng.
4. Phao-lô bèn nói rằng: Giăng đã làm phép báp-tem về sự ăn năn tội, mà truyền
dân phải tin Ðấng sẽ đến sau mình, nghĩa là tin Ðức Chúa Jêsus.
5. Chúng nghe bấy nhiêu lời, bèn chịu phép báp-tem nhơn danh Ðức Chúa Jêsus.
6. Sau khi Phao-lô đã đặt tay lên, thì có Ðức Thánh Linh giáng trên chúng, cho
nói tiếng ngoại quốc và lời tiên tri.
7. Cọng hết thảy độ mười hai người.
8. Phao-lô vào nhà hội, và trong ba tháng giảng luận một cách dạn dĩ ở đó; giải
bày những điều về nước Ðức Chúa Trời mà khuyên dỗ các kẻ nghe mình.
9. Song vì có mấy người cứng lòng, từ chối không tin, gièm chê đạo Chúa trước
mặt dân chúng, thì người phân rẽ họ mà nhóm các môn đồ riêng ra, và dạy dỗ hằng
ngày trong trường học Ti-ra-nu.
10. Việc đó cứ luôn hai năm, đến nỗi mọi người ở trong cõi A-si, hoặc người
Giu-đa hay là người Gờ-réc, đều nghe đạo Chúa.
11. Ðức Chúa Trời lại dùng tay Phao-lô làm các phép lạ khác thường,
12. đến nỗi người ta lấy khăn và áo đã bận vào mình người mà để trên các kẻ đau
yếu; thì họ được lành bịnh, và được cứu khỏi quỉ dữ.
13. Bấy giờ có mấy thầy trừ quỉ là người Giu-đa đi từ nơi này sang chỗ kia, mạo
kêu danh Ðức Chúa Jêsus trên những kẻ bị quỉ ám, rằng: Ta nhơn Ðức Chúa Jêsus
nầy, là Ðấng mà Phao-lô giảng, để truyền khiến chúng bay.
14. Các kẻ làm việc đó là bảy con trai của Sê-va, tức là một người trong bọn
thầy tế lễ cả Giu-đa.
15. Song quỉ dữ đáp lại rằng: Ta biết Ðức Chúa Jêsus, và rõ Phao-lô là ai; nhưng
các ngươi là kẻ nào?
16. Người bị quỉ dữ ám bèn xấn vào chúng, thắng được hai người trong bọn và hành
hạ dữ lắm, đến nỗi phải trần truồng và bị thương, trốn ra khỏi nhà.
17. Phàm người Giu-đa và người Gờ-réc nào ở thành Ê-phê-sô đều biết việc đó, thì
sợ hãi, và danh Ðức Chúa Jêsus được tôn trọng.
18. Phần nhiều kẻ đã tin, đến xưng tội và tỏ ra việc mình đã làm.
19. Có lắm người trước theo nghề phù pháp đem sách vở mình đốt trước mặt thiên
hạ; người ta tính giá sách đó, cọng là năm muôn đồng bạc.
20. Ấy vậy, nhờ quyền phép của Chúa, đạo bèn đồn ra, càng ngày càng được thắng,
21. các việc đó rồi, Phao-lô toan đi ngang qua xứ Ma-xê-đoan và xứ A-chai, đặng
đến thành Giê-ru-sa-lem. Người nói rằng: Khi ta đã thăm thành đó rồi, cũng phải
thăm thành Rô-ma nữa.
22. Người bèn sai hai người giúp đỡ mình là Ti-mô-thê và Ê-rát sang xứ
Ma-xê-đoan, song chính người còn ở lại trong cõi A-si ít lâu nữa.
23. Lúc đó, có sự loạn lớn sanh ra vì cớ đạo Tin Lành.
24. Một người thợ bạc kia, tên là Ðê-mê-triu, vốn dùng bạc làm khám nữ thần
Ði-anh, sinh nhiều lợi cho thợ làm công,
25. bèn nhóm những thợ đó và những kẻ đồng nghiệp lại, mà nói rằng: Hỡi bạn ta,
các ngươi biết sự thạnh lợi chúng ta sanh bởi nghề này:
26. các ngươi lại thấy và nghe nói, không những tại thành Ê-phê-sô thôi, gần
suốt hết cõi A-si nữa, rằng tên Phao-lô này đã khuyên dỗ và trở lòng nhiều
người, mà nói rằng các thần bởi tay người ta làm ra chẳng phải là Chúa.
27. Chúng ta chẳng những sợ nghề nghiệp phải bị gièm chê, lại cũng e rằng đền
thờ của đại nữ thần Ði-anh bị khinh dể nữa, và nữ thần ta bị tiêu diệt về sự
vinh hiển mà cõi A-si và cả thế giới đều tôn kính chăng.
28. Chúng nghe bấy nhiêu lời, bèn nỗi giận lắm, cất tiếng kêu rằng: Lớn thay là
nữ thần Ði-anh của người Ê-phê-sô!
29. Cả thành thảy đều rối loạn; chúng đồng lòng đến rạp hát, kéo theo mình
Gai-út, A-ri-tạt, là người Ma-xê-đoan, bạn đồng đi với Phao-lô.
30. Phao-lô muốn chính mình ra mặt trước dân chúng, nhưng môn đồ chẳng cho.
31. Cũng có mấy quan lớn ở xứ A-si, là bạn hữu người sai đến xin người chớ đi
đến rạp hát.
32. Người thì reo lên thể nầy, kẻ thì la lên thể khác; vì trong hội om sòm, phần
nhiều người cũng không biết vì cớ nào mình nhóm lại.
33. Chúng bèn kéo A-léc-xan-đơ từ trong đám đông ra, và người Giu-đa xô người ra
đứng trước; người bèn lấy tay ra dấu, muốn nói cùng dân chúng để binh vực bọn
mình.
34. Nhưng vừa khi đoàn dân nhận người là người Giu-đa, thì kêu rập lên ước trong
hai giờ, rằng: Lớn thay là nữ thần Ði-anh của người Ê-phê-sô.
35. Bấy giờ, có người thơ ký thành phố dẹp yên đoàn dân, nói rằng: Hỡi người
Ê-phê-sô, há có ai chẳng biết thành Ê-phê-sô là kẻ canh giữ đền thờ nữ thần lớn
Ði-anh và tượng thần ấy đã từ trên trời giáng xuống sao?
36. Bởi điều đó thật chối cãi chẳng nỗi, nên các ngươi khá ở yên, đừng làm sự gì
vội vã.
37. Vì những tên mà các ngươi đã kéo đến đây, chẳng phải mắc tội hoặc phạm đến
của thánh, hay làm lộng ngôn với nữ thần chúng ta đâu.
38. Vậy, nếu Ðê-mê-triu và các thợ làm công ở với người có cần kiện cáo ai, thì
đã có ngày xử đoán và quan trấn thủ; mặc họ kiện cáo nhau.
39. Ví bằng các ngươi có nài việc khác nữa, thì khá quyết định việc đó ở trong
hội đồng theo phép.
40. Vì e cho chúng ta bị hạch về sự dấy loạn xảy ra ngày hôm nay, không thể tìm
lẽ nào để binh vực sự nhóm họp này.
41. Người nói bấy nhiêu lời, bèn cho chúng về.
Công Vụ 20 chọn
đoạn khác
1. Khi sự rối loạn yên rồi Phao-lô vời các môn đồ đến, khuyên bảo xong, thì từ
giã mà đi đến xứ Ma-xê-đoan.
2. Người trải khắp trong miền này, dùng nhiều lời khuyên bảo các tín đồ; rồi tới
nước Gờ-réc,
3. ở đó ba tháng. Lúc gần xuống thuyền qua xứ Sy-ri thì người Giu-đa lập kế hại
người, nên người định trải qua xứ Ma-xê-đoan mà trở về.
4. Sô-ba-tê, con Bi-ru, quê thành Ðê-rê, cùng đi với người, lại có A-ri-tạt và
Xê-cun-đu quê thành Tê-sa-lô-ni-ca, Gai-út quê thành Ðẹt-bơ và Ti-mô-thê;
Ti-chi-cơ và Trô-phin đều quê ở cõi A-si.
5. Những người nầy đi trước, đợi chúng ta tại thành Trô-ách.
6. Còn chúng ta, khi những ngày ăn bánh không men qua rồi, thì xuống thuyền tại
thành Phi-líp, trong năm ngày gặp nhau tại thành Trô-ách, rồi chúng ta ở lại đó
bảy ngày.
7. Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, chúng ta đang nhóm lại để bẻ bánh; Phao-lô phải
đi ngày mai, nên người nói chuyện với các môn đồ, và cứ giảng luôn cho đến nữa
đêm,
8. có nhiều đèn trong phòng cao mà chúng ta đương nhóm lại.
9. Một gã tuổi trẻ tên là Ơ-tích, ngồi trên cửa sổ, ngủ gục trong khi Phao-lô
giảng rất dài; và bị ngủ mê quá, nên từ tầng lầu thứ ba té xuống, lúc đỡ dậy đã
thấy chết rồi.
10. Nhưng, Phao-lô bước xuống, nghiêng mình trên người, ôm lấy mà nói rằng: Chớ
bối rối, linh hồn còn ở trong người.
11. Phao-lô lại trở lên, bẻ bánh mà ăn; giảng luận lâu cho đến sáng mới đi.
12. Còn gã tuổi trẻ người ta đem đi thì được sống, sự ấy làm cho mọi người đều
yên ủi lắm.
13. Còn chúng ta, thì đi trước, chạy thuyền đến thành A-sốt, là nơi chúng ta
phải gặp Phao-lô; người đã định vậy, vì muốn đi bộ.
14. Chúng ta gặp người tại thành A-sốt, bèn đem người đi với, đến thành
Mi-ti-len.
15. Rồi đi từ nơi đó, vẫn theo đường biển, ngày mai đến ngang đảo Chi-ô. Qua
ngày sau, chúng ta ghé vào thành Sa-mốt, cách một ngày nữa, thì tới thành Mi-lê.
16. Vì Phao-lô đã quyết định đi qua trước thành Ê-phê-sô xong không dừng lại tại
đó, e cho chậm trễ trong cõi A-si. Người vội đi đặng có thể đến thành
Giê-ru-sa-lem kịp trong ngày lễ Ngũ Tuần.
17. Bấy giờ, Phao-lô sai người ở thành Mi-lê đi tới thành Ê-phê-sô mời các
trưởng lão trong Hội thánh đến.
18. Khi các ngươi ấy đã nhóm cùng người, người nói rằng: từ ngày tôi mới đến cõi
A-si, hằng ăn ở luôn với anh em cách nào, anh em vẫn biết,
19. tôi hầu việc Chúa cách khiêm nhường, phải nhiều nước mắt, và ở giữa sự thử
thách mà người Giu-đa đã lập mưu hại tôi.
20. Anh em biết tôi chẳng trễ nải rao truyền mọi điều ích lợi cho anh em, chẳng
dấu điều chi hết, lại biết tôi đã dạy anh em hoặc giữa công chúng, hoặc từ nhà
nầy sang nhà kia,
21. giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn năn đối với Ðức Chúa
Trời, và đức tin trong Ðức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta.
22. Kìa, nay bị Ðức Thánh Linh ràng buộc, tôi đi đến thành Giê-ru-sa-lem, chẳng
biết điều chi sẽ xảy đến cho tôi ở đó;
23. duy Ðức Thánh Linh đã bảo trước cho tôi rằng từ thành nầy sang thành khác
dây xích và sự hoạn nạn đương đợi tôi đó.
24. nhưng tôi chẳng kể sự sống mình là quí, miễn chạy cho xong việc dua tôi và
chức vụ tôi đã lãnh nơi Ðức Chúa Jêsus, để mà làm chứng về Tin Lành của ơn Ðức
Chúa Trời.
25. Hiện bây giờ, tôi biết rằng giữa anh em mà tôi đã ghé qua giảng về nước Ðức
Chúa Trời, thì chẳng có một ai sẽ thấy mặt tôi nữa.
26. Nên bữa nay tôi nói quyết trước mặt các anh em rằng tôi tinh sạch về huyết
anh em hết thảy.
27. Vì tôi không trễ nải một chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý muốn của Ðức
Chúa Trời.
28. Anh em hãy giữ lấy mình, mà luôn cả bầy mà Ðức Thánh Linh đã lập anh em làm
kẻ coi sóc, để chăn Hội thánh của Ðức Chúa Trời, mà Ngài đã mua bằng chính huyết
mình.
29. Còn tôi biết rằng sau khi tôi đi sẽ có muông sói dữ tợn xen vào trong vòng
anh em, chẳng tiếc bầy đâu;
30. lại giữa anh em cũng sẽ có những người hung ác dấy lên, ráng sức dỗ môn đồ
theo họ.
31. Vậy, hãy tỉnh thức nhớ lại rằng trong ba năm hằng đêm và ngày, tôi hằng chảy
nước mắt mà khuyên bảo cho mọi người luôn.
32. Bây giờ tôi giao phó anh em cho Ðức Chúa Trời và cho đạo của ơn Ngài, là
giao phó cho Ðấng có thể gây dựng và ban gia tài cho anh em chung với hết thảy
những người được nên thánh.
33. Tôi chẳng ham bạc, vàng, hay là áo xống của ai hết.
34. Chính anh em biết rằng hai bàn tay nầy đã làm ra sự cần dùng của tôi và của
đồng bạn tôi.
35. Tôi từ bảo luôn cho anh em rằng phải chịu khó làm việc như vậy, để giúp đỡ
người yếu đuối, và nhớ lại lời chính Ðức Chúa Jêsus có phán rằng: Ban cho thì có
phước hơn nhận lãnh.
36. Phao-lô nói lời đó xong, bèn quì xuống mà cầu nguyện với hết thảy các người
ấy.
37. Ai nấy đều khóc lắm ôm lấy cổ Phao-lô mà hôn,
38. lấy làm buồn bực nhứt là vì nghe người nói rằng anh em sẽ chẳng thấy mặt
mình nữa. Ðoạn, đưa người xuống tàu.
Công Vụ 21 chọn
đoạn khác
1. Chúng ta phân rẽ các người đó xong, bèn xuống tàu, đi thẳng đến thành Cốt,
ngày hôm sau tới thành Rô-đơ, và từ đó đến thành Ba-ta-ra.
2. ở đó gặp một chiếc tàu, dương buồm chạy qua xứ Phê-ni-xi; chúng ta bèn xuống
đi.
3. Thấy đảo Chíp-rơ, thì tránh bên hữu, cứ theo đường đến xứ Sy-ri, đậu tại
thành Ty-rơ, vì tàu phải cất hàng hóa tại đó.
4. Chúng ta đi tìm được các môn đồ rồi, bèn ở lại với họ bảy ngày. Các môn đồ
chịu Ðức Thánh Linh cảm động, dặn Phao-lô chớ lên thành Giê-ru-sa-lem.
5. nhưng, khi kỳ tạm trú chúng ta đã qua, thì lại đi; cả môn đồ với vợ con đều
tiễn chúng ta ra đến ngoài thành, ai nấy đều quì xuống trên bờ, cùng nhau cầu
nguyện,
6. rồi từ giã nhau. Ðoạn, chúng ta xuống tàu; môn đồ trở về nhà.
7. Còn chúng ta đi hết đường thủy, thì ở thành Ty-rơ sang thành Bê-lô-lê-mai,
chào thăm anh em và ở lại với họ một ngày.
8. Ngày mai, chúng ta ở nơi đó đi, đến thành Sê-sa-rê; vào nhà Phi-líp, là người
giảng Tin Lành, một trong bảy thầy phó tế, rồi ở lại đó.
9. Người có bốn con gái đồng trinh hay nói tiên tri.
10. Chúng ta ở đó đã mấy ngày, có một người tiên tri tên là A-ga-bút ở xứ Giu-đê
xuống.
11. Người đến thăm chúng ta, rồi lấy dây lưng của Phao-lô trói chơn tay mình, mà
nói rằng: nầy là lời Ðức Thánh-Linh phán: Tại thành Giê-ru-sa-lem, dân Giu-đa sẽ
trói người có dây lưng nầy như vậy, mà nộp trong tay người ngoại đạo.
12. Khi đã nghe bấy nhiêu lời, thì các tín đồ nơi đó và chúng ta đều xin Phao-lô
đừng lên thành Giê-ru-sa-lem.
13. Nhưng người trả lời rằng: Anh em làm chi mà khóc lóc cho nao lòng tôi? Vì
phần tôi sẵn lòng chẳng những để bị trói thôi, lại cũng sẵn lòng vì danh Ðức
Chúa Jêsus chịu chết tại thành Giê-ru-sa-lem nữa.
14. Người chẳng khứng chịu khuyên dỗ, thì chúng ta không ép nữa, mà nói rằng:
Xin cho ý muốn của Chúa được nên!
15. Qua những ngày đó, chúng ta sắm sửa, rồi lên thành Giê-ru-sa-lem.
16. Có mấy người môn đồ ở thành Sê-sa-rê cũng đến đó với chúng ta, dẫn chúng ta
vào nhà tên Ma-na-sôn kia, quê ở Chíp-rơ, là một môn đồ lâu nay, và người cho
chúng ta trọ tại nhà mình.
17. Chúng ta đến thành Giê-ru-sa-lem, thì anh em vui mừng tiếp rước.
18. Bữa sau, Phao-lô đi với chúng ta tới nhà Gia-cơ; có hết thảy các trưởng lão
nhóm họp tại đó.
19. Phao-lô chào mừng các người đó rồi, bèn thuật lại từng điều mọi sự Ðức Chúa
Trời đã bởi chức vụ mình làm ra trong người ngoại.
20. Các người ấy nghe vậy thì ngợi khen Ðức Chúa Trời. Ðoạn, nói cùng người
rằng: Anh ơi, anh thấy biết mấy vạn người Giu-đa đã tin, và hết thảy đều sốt
sắng về luật pháp.
21. Vả, chúng đã hay rằng anh dạy các người Giu-đa ở trong các dân ngoại rằng
phải từ bỏ Môi-se, chớ nên làm phép cắt bì cho con mình, hay là ăn ở theo thói
tục mình nữa.
22. Vậy, khá lo liệu làm sao? Chắc rằng dân chúng sẽ nhóm lại; vì hẳn sẽ biết
rằng anh đã tới rồi.
23. Nên, hãy làm theo như chúng tôi sẽ nói cho anh: Chúng tôi đây có bốn người
đều mắc lời thề;
24. hãy đem bốn người đó cùng đi, làm lễ tinh sạch cho mình luôn với họ, và hãy
chịu tiền họ phải trả để cạo đầu. Vậy thì ai nấy sẽ biết mọi tin đồn về anh đều
chẳng thật, song rõ anh cũng ăn ở theo luật pháp vậy.
25. Còn người ngoại đã tin, chúng tôi có viết thơ cho họ về điều chúng tôi đã
định: là chỉ phải kiêng ăn của cùng thần tượng, huyết và thú vật chết ngột, cùng
chớ gian dâm.
26. Phao-lô bèn đem bốn người cùng đi, vừa đến ngày sau, làm lễ tinh sạch cùng
họ, rồi vào trong đền thờ, đặng tỏ ra ngày nào kỳ tinh sạch sẽ trọn, và dâng của
lễ về mỗi người trong bọn mình.
27. Khi bảy ngày gần trọn, thì các người Giu-đa, quê A-si, thấy Phao-lô trong
đền thờ, bèn xui cả đoàn dân dấy loạn, rồi bắt người,
28. mà kêu lên rằng: Hỡi các người Y-sơ-ra-ên, hãy đến giúp với! Kìa, người nầy
giảng dạy khắp thiên hạ, nghịch cùng dân, nghịch cùng luật pháp, và nghịch cùng
chốn này nữa, đến đỗi hắn dẫn người Gờ-réc vào trong đền thờ, và làm cho nơi
thánh nầy bị ô uế.
29. Số là, chúng trước đã thấy Trô-phim, người Ê-phê-sô, ở với Phao-lô tại trong
thành phố, nên ngờ rằng Phao-lô đã dẫn người vào đền thờ.
30. Cả thành đều xôn xao, dân chúng chạy nhóm lại đoàn đông, bắt Phao-lô, kéo ra
khỏi đền thờ, tức thì các cửa đều đóng lại.
31. Chúng đương tìm phương giết người, thì tiếng đồn đến quan quản cơ rằng cả
thành Giê-ru-sa lem-đều xôn xao.
32. Người lập tức bắt quân lính và cai đội kéo đến nơi chúng. Vừa thấy quản cơ
và quân lính thì chúng thôi không đánh Phao-lô nữa.
33. Quản cơ bèn tới gần, bắt người rồi truyền lấy hai cái xích xích lại; đoạn,
hỏi người là ai, và đã làm việc gì.
34. Trong đoàn dân, kẻ reo lên thể nầy, người la lên thể khác; nhơn sự rối loạn,
người không biết được chắc, nên dạy điệu về đồn.
35. Lúc Phao-lô bước lên thềm, quân lính phải khiêng người đi, bởi cớ đoàn dân
hung bạo lắm.
36. Vì có đám dân theo sau đông mà kêu rằng: Hãy giết đi!
37. Lúc Phao-lô vào đồn, thì nói với quản cơ rằng: Tôi có phép nói với ông đôi
điều chăng? Quản cơ trả lời rằng: Ngươi biết nói tiếng Gờ-réc sao?
38. Vậy thì ngươi hẳn chẳng phải là người Ê-díp-tô kia, ngày trước đã gây loạn,
kéo bốn ngàn kẻ cướp vào nơi đồng vắng hay sao?
39. Phao-lô trả lời rằng: Tôi là người Giu-đa, vốn ở thành Tạt-sơ, công dân của
một thành trong xứ Si-li-si tức là thành có danh tiếng; xin hãy cho phép tôi nói
với chúng dân.
40. Ðược phép rồi, Phao-lô đứng trên thềm, giơ tay ra dấu cho dân. Ðâu đó yên
lặng, người bèn nói tiếng Hê-bơ-rơ mà rằng:
Công Vụ 22 chọn
đoạn khác
1. Hỡi các anh các cha, hãy nghe điều tôi đương nói với để binh vực mình.
2. Khi chúng nghe người nói tiếng Hê-bơ-rơ, thì cùng chăm chỉ bội phần. Người
bèn nói rằng:
3. Tôi là người Giu-đa, sanh tại thành Tạt-sơ, trong sứ Si-li-si, nhưng nuôi tại
đây, trong thành nầy, học nơi chơn Ga-ma-li-ên, đúng theo trong luật pháp của tổ
phụ chúng ta. Vốn tôi đầy lòng sốt sắng vì Ðức Chúa Trời, cũng như các ngươi hôm
nay vậy.
4. Tôi từng bắt bớ phe nầy cho đến chết, bất kỳ đờn ông đờn bà, đều xiềng lại và
bỏ tù:
5. về điều đó, thầy cả thượng phẩm cùng cả hội đồng trưởng lão đều làm chứng cho
tôi; vì bởi những người đó mà tôi nhận được các thơ gởi cho anh em thành
Ða-mách, là nơi tôi toan đi, đặng bắt trói những người ở đó dẫn về thành
Giê-ru-sa-lem để xử phạt.
6. Vả, lúc tôi đương đi đường, gần đến thành Ða-mách, độ ban trưa, thình lình có
ánh sáng lớn, từ trên trời giáng xuống, soi sáng chung quanh mình tôi.
7. Tôi té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng tôi rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ,
làm sao ngươi bắt bớ ta?
8. Tôi trả lời rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Ngài phán: Ta là Jêsus ở Na-xa-rét mà
ngươi đương bắt bớ đây.
9. Những kẻ đi với tôi thấy ánh sáng rõ ràng, nhưng chẳng nghe tiếng của Ðấng
phán cùng tôi.
10. Tôi bèn thưa: Lạy Chúa, tôi phải làm chi? Chúa đáp rằng: Hãy chờ dậy, đi đến
thành Ða-mách, ở đó người ta sẽ nói mọi điều đã truyền cho ngươi làm.
11. Bởi cớ sự chói lói của ánh sáng đó, thì tôi chẳng thấy được, nên những kẻ
cùng đi nắm tay dắt tôi đến thành Ða-mách.
12. Tên A-na-nia kia, là người nhơn đức theo luật pháp, được các người Giu-đa
trú tại Ða-mách đều làm chứng tốt, có đến tìm tôi;
13. người đứng trước mặt tôi mà nói rằng: Hỡi Sau-lơ, anh tôi, hãy sáng mắt,
lại. Liền một lúc, tôi được sáng mắt, và xem thấy A-na-nia.
14. Ðoạn, người nói với tôi rằng: Ðức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã định cho
anh được biết ý muốn Chúa, được thấy Ðấng Công bình và nghe lời nói từ miệng
Ngài.
15. Vì anh sẽ làm chứng cho Ngài trước mặt mọi người, về những việc anh đã thấy
và nghe.
16. Bây giờ, anh còn trễ nải làm chi? Hãy chờ dậy, cầu khẩn danh Chúa mà chịu
phép báp-tem và làm sạch tội lỗi mình đi.
17. Ðến lúc trở về thành Giê-ru-sa-lem, tôi đương cầu nguyện trong đền thờ, thì
bị ngất trí;
18. thấy Ðức Chúa Jêsus phán cùng tôi rằng: Hãy vội vàng, lập tức ra khỏi thành
Giê-ru-sa-lem; vì họ sẽ chẳng nhận lời ngươi làm chứng về ta đâu.
19. Tôi thưa rằng: Lạy Chúa, chính họ biết tôi từng bỏ tù những người tin Chúa
và đánh đòn trong các nhà hội nữa.
20. Lại khi Ê-tiên là kẻ làm chứng cho Chúa bị đổ máu, tôi ở đó đành lòng và giữ
áo xống những kẻ giết người.
21. Chúa bèn phán cùng tôi rằng: Hãy đi, vì ta toan sai ngươi đi đến cùng dân
ngoại ở nơi xa.
22. Chúng chịu nghe người nói đến đó, song đến câu ấy, thì vùng kêu lên rằng:
Hãy cất người dường ấy khỏi thế gian! Nó chẳng đáng sống đâu!
23. Chúng kêu la, cổi áo, hất bụi bay lên giữa khoảng không.
24. Quản cơ bèn truyền điệu người vào trong đồn, dùng roi mà tra người, để biết
vì cớ gì chúng kêu la nghịch cùng người.
25. Họ đang căng người ra để đánh đòn, thì Phao-lô nói cùng thầy đội đương đứng
đó rằng: Ngươi được phép đánh đòn một người quốc dân Rô-ma, mặc dầu người đó
chưa thành án, hay sao?
26. Vừa nghe mấy lời đó, thầy đội đi thưa cùng quản cơ rằng: Ông toan làm chi?
vì người nầy là quốc dân Rô-ma.
27. Quản cơ đến, hỏi Phao-lô rằng: Hãy nói cho ta biết, ngươi có phải là quốc
dân Rô-ma chăng? Người trả lời rằng: Phải.
28. Quản cơ lại nói: Ta đã mua được quyền lợi quốc dân đó cao giá lắm. Phao-lô
nói: Còn phần tôi thì có quyền lợi đó từ lúc mới sinh ra rồi.
29. Tức thì, những kẻ tra khảo người đều tránh xa ra; và khi quản cơ biết người
mình đã biểu trói lại đó là quốc dân Rô-ma, thì sợ hãi.
30. Hôm sau, quản cơ muốn biết cho đúng vì cớ nào Phao-lô bị người Giu-đa cáo,
bèn sai mở trói, truyền cho các thầy tế lễ cả và cả tòa công luận nhóm lại, rồi
dẫn Phao-lô ra, bắt đứng trước mặt họ.
Công Vụ 23 chọn
đoạn khác
1. Phao-lô mắt chăm chỉ trên tòa công luận, nói rằng: Hỡi các anh em, trước mặt
Ðức Chúa Trời, tôi đã ăn ở trọn lương tâm tử tế cho đến ngày nay.
2. Nhưng thầy tế lễ thượng phẩm là A-na-nia biểu mấy kẻ đứng gần Phao-lô vả
miệng người.
3. Phao-lô bèn nói cùng người rằng: Hỡi bức tường tô trắng kia, Ðức Chúa Trời sẽ
đánh ông; ông ngồi để xử đoán tôi theo luật pháp, mà lại không kể luật pháp,
biểu người đánh tôi!
4. Những kẻ đứng đó nói rằng: Ngươi nhiếc móc thầy cả thượng phẩm của Ðức Chúa
Trời sao!
5. Phao-lô trả lời rằng: Hỡi anh em, tôi chẳng biết là thầy cả thượng phẩm; vì
có chép rằng: Chớ sỉ nhục người cai trị dân mình.
6. Phao-lô biết trong bọn họ phần thì người Sa-đu-sê, phần thì người Pha-ra-si,
bèn kêu lên trước tòa công luận rằng: Hỡi anh em, tôi là người Pha-ra-si, con
của dòng Pha-ra-si. Ấy là vì sự trông cậy của chúng ta và sự sống lại của những
kẻ chết mà tôi phải chịu xử đoán.
7. Người vừa nói xong như vậy, thì sự cãi lẫy nổi lên giữa người Pha-ra-si với
người Sa-đu-sê, và hội đồng chia phe ra.
8. Vì chưng người Sa-đu-sê quyết rằng không có sự sống lại, cũng không có thiên
sứ, thần chi hết, còn người Pha-ra-si lại nhận cả hai điều tin ấy.
9. Tiếng kêu la lớn liền dậy lên. Có mấy thầy thông giáo về dòng Pha-ra-si đứng
dậy cãi lẫy cùng kẻ khác rằng: Chúng ta chẳng thấy trong người nầy có điều ác
gì. Nào ai biết chẳng phải thần hoặc thiên sứ đã nói cùng người?
10. Vì sự rối loạn càng thêm, quản cơ e Phao-lô bị chúng phân thây chăng, nên
truyền quân kéo xuống, đặng cướp người ra khỏi giữa đám họ và đem về trong đồn.
11. Qua đêm sau, Chúa hiện đến cùng người mà phán rằng: Hãy giục lòng mạnh mẽ,
ngươi đã làm chứng cho ta tại thành Giê-ru-sa-lem thể nào, thì cũng phải làm
chứng cho ta tại thành Rô-ma thể ấy.
12. Ðến sáng, người Giu-đa họp đảng lập mưu, mà thề nguyện rằng chẳng ăn chẳng
uống cho đến giết được Phao-lô.
13. Có hơn bốn mươi người đã lập mưu đó.
14. Họ đến kiếm các thầy tế lễ cả và các trưởng lão mà rằng: Chúng tôi đã thề
với nhau rằng chẳng ăn chi hết cho đến lúc giết được Phao-lô.
15. Vậy bây giờ các ông với tòa công luận hãy xin quản cơ bắt nó đến đứng trước
mặt các ông, như là muốn tra xét việc nó cho kỹ càng hơn nữa; còn chúng tôi sửa
soạn sẵn để khi nó chưa đến đây thì giết đi.
16. Nhưng có con trai của chị Phao-lô biết được mưu gian ấy, đến nơi đồn, vào
nói trước cho Phao-lô.
17. Phao-lô bèn gọi một đội trưởng mà nói rằng: hãy đem gã trai trẻ nầy đến cùng
quan quản cơ, chàng có việc muốn báo tin.
18. Vậy, đội trưởng đem chàng đi, dẫn đến nhà quản cơ, và thưa rằng: Tên tù
Phao-lô có gọi tôi biểu đem gã trai trẻ nầy đến cùng quan, chàng có việc muốn
nói.
19. Quản cơ nắm tay người trai trẻ, kéo xê ra, hỏi rằng: Ngươi có việc gì báo
tin cùng ta?
20. Thưa rằng: Người Giu-đa đã định xin quan, đến ngày mai, bắt Phao-lô đứng
trước tòa công luận, như là họ muốn tra xét việc của người cho kỹ càng hơn.
21. Nhưng xin quan chớ tin họ, vì có hơn bốn mươi người trong bọn họ lập kế hại
Phao-lô, đã thề nguyện với nhau chẳng ăn uống chi hết trước khi chưa giết được
người; hiện bây giờ, họ đã sắm sẵn, chỉ đợi quan trả lời đó thôi.
22. Quản cơ cho gã trai trẻ ấy về, cấm không cho nói với ai về điều người đã tỏ
ra cùng mình.
23. Ðoạn, quản cơ đòi hai viên đội trưởng, dặn rằng: Vừa giờ thứ ba đêm nay, hãy
sắm sẵn hai trăm quân, bảy mươi lính kỵ, hai trăm lính cầm giáo, đặng đi đến
thành Sê-sa-rê.
24. Lại cũng phải sắm ngựa nữa, để đưa Phao-lô vô sự đến nơi quan tổng đốc
Phê-lít.
25. Người lại viết cho quan đó một bức thơ như sau nầy:
26. Cơ-lốt Ly-sia chúc bình an cho quan lớn tổng đốc Phê-lít!
27. Dân Giu-đa đã bắt người nầy, toan giết đi, khi tôi đã đem quân đến thình
lình mà cướp người ra khỏi, vì đã nghe người là quốc dân Rô-ma.
28. Bởi tôi muốn biết vì cớ nào họ cáo người, nên giải người đến tòa công luận.
29. Tôi thấy người bị cáo mấy việc về luật pháp họ, nhưng họ không kiện người về
một tội nào đáng chết hay đáng tù cả.
30. Song tôi có nghe người ta tính kế hại người nầy, nên lập tức sai người đến
nơi quan, và cũng cho các kẻ cáo người biết rằng phải đến trước mặt quan mà đối
nại.
31. Vậy, quân lính đem Phao-lô đi theo như mạng lịnh mình đã lãnh đương ban đêm,
điệu đến thành An-ti-ba-tri.
32. Sáng ngày, lính kỵ đi với người, còn quân khác trở về đồn.
33. những người nầy tới thành Sê-sa-rê, đưa thơ cho quan tổng đốc và đem nộp
Phao-lô.
34. Quan tổng đốc đọc thơ rồi, bèn hỏi Phao-lô vốn ở tỉnh nào, vừa biết người
quê tỉnh Si-li-si,
35. thì rằng: Lúc nào bọn nguyên cáo đến đây, ta sẽ nghe ngươi. Ðoạn, truyền giữ
Phao-lô lại trong nơi công đàng Hê-rốt.
Công Vụ 24 chọn
đoạn khác
1. Sau đó năm ngày, có thầy cả thượng phẩm là A-na-nia đến, với vài người trưởng
lão cùng một nhà diễn thuyết kia tên là Tẹt-tu-lu, trình đơn kiện Phao-lô trước
mặt quan tổng đốc.
2. Phao-lô bị đòi đến rồi, Tẹt-tu-lu khởi sự cáo người như vầy:
3. Bẩm quan lớn Phê-lít, nhờ ơn quan mà chúng tôi được hưởng sự bình an trọn
vẹn, và nhờ sự khôn ngoan của quan đổi được mọi tình tệ để giúp dân nầy, lúc nào
và nơi nào chúng tôi cũng rất cảm tạ biết ơn quan vậy.
4. Nhưng muốn cho khỏi phiền quan lâu hơn, thì tôi xin quan lấy lòng khoan nhơn
mà nghe một vài lời chúng tôi nói đây.
5. Vậy, chúng tôi đã gặp người nầy, như là đồ ôn dịch, đã gây loạn trong hết
thảy người Giu-đa trên cả thế giới: nó làm đầu phe người Na-xa-rét,
6. cũng đã toan làm ô uế đền thờ, nên chúng tôi đã bắt nó và chúng tôi có muốn
xử nó theo luật pháp chúng tôi.
7. Nhưng quản cơ Ly-sia đến, bắt nó khỏi tay chúng tôi cách hung bạo,
8. truyền lịnh cho các người kiện nó hãy đến hầu quan. Xin chính quan hãy tự tra
hỏi hắn, thì sẽ biết được mọi việc chúng tôi đang kiện cáo.
9. Ðến phiên các người Giu-đa cũng hùa theo lời đó, quyết rằng thật có như vậy.
10. Quan tổng đốc ra dấu biểu Phao-lô nói đi, thì người thưa rằng: Tôi biết quan
làm quan án trong nước nầy đã lâu năm, nên tôi dạn dĩ mà binh vực duyên cớ mình.
11. Quan tra xét thì sẽ biết tôi vừa lên thành Giê-ru-sa-lem mà thờ lạy, chưa
được mười hai ngày nay.
12. Người ta chẳng từng gặp tôi, hoặc trong đền thờ, hoặc trong nhà hội, hoặc
trong thành phố, cãi lẫy cùng ai hay xui dân làm loạn bao giờ.
13. Bây giờ họ cũng chẳng biết lấy chi mà làm chứng cớ về đều họ kiện tôi đó.
14. Trước mặt quan, tôi nhận rằng theo như đạo mà họ gọi là một phe đảng, tôi
thờ phượng Ðức Chúa Trời của tổ phụ tôi, tin mọi điều chép trong sách luật và
các sách tiên tri;
15. và tôi có sự trông cậy nầy nơi Ðức Chúa Trời, như chính họ cũng có vậy, tức
là sẽ có sự sống lại của người công bình và không công bình.
16. Cũng vì cớ ấy, nên tôi vẫn gắng sức cho có lương tâm không trách móc trước
mặt Ðức Chúa Trời và trước mặt loài người.
17. Vả, đã lâu năm nay tôi đi vắng, rồi mới về bố thí cho bổn quốc tôi và dâng
của lễ.
18. Ðang khi ấy, có mấy người Giu-đa quê ở cõi A-si kia gặp tôi ở trong đền thờ,
được tinh sạch, chớ chẳng có dân đông hay rối loạn chi.
19. Nếu họ có điều gì kiện tôi, thì có lẽ đến hầu trước mặt quan mà cáo đi.
20. Hay là các người ở đây phải nói cho biết đã thấy tôi có sự gì đáng tội, lúc
tôi đứng tại tòa công luận,
21. hoặc có, thì cũng chỉ trách câu tôi nói giữa họ rằng: Ấy vì sự sống lại của
kẻ chết mà hôm nay tôi bị xử đoán trước mặt các ông.
22. Phê-lít vẫn biết rõ ràng về đạo người nói đó, nên giãn việc kiện ra, mà
rằng: khi nào quan quản cơ Ly-sia xuống, ta sẽ xét việc nầy.
23. Ðoạn, người truyền cho thầy đội giữ Phao-lô, nhưng phải cho người hơi được
thong thả, có kẻ nào thuộc về người đến hầu việc người, thì đừng cấm.
24. Qua mấy ngày sau, Phê-lít với vợ mình là Ðơ-ru-si, người Giu-đa, đến, rồi
sai gọi Phao-lô, và nghe người nói về đức tin trong Ðức Chúa Jêsus Christ.
25. Nhưng khi Phao-lô nói về sự công bình, sự tiết độ và sự phán xét ngày sau,
thì Phê-lít run sợ, nói rằng: Bây giờ ngươi hãy lui; đợi khi nào ta rảnh, sẽ gọi
lại.
26. Phê-lít cũng trông Phao-lô lót bạc cho mình; nên năng đòi người đến, và nói
chuyện cùng người.
27. Khỏi hai năm, Bốt-tiu Phê-tu đến thay Phê-lít. Bởi cớ Phê-lít muốn làm cho
dân Giu-đa bằng lòng, bèn cứ giam Phao-lô nơi ngục.
Công Vụ 25 chọn
đoạn khác
1. Phê-tu đã đến tỉnh mình được ba ngày rồi, thì ở thành Sê-sa-rê đi lên thành
Giê-ru-sa-lem.
2. Tại đó, có các thầy tế lễ cả và các người sang trọng trong dân Giu-đa đội đơn
kiện Phao-lô trước mặt người;
3. vì có ý nghịch, thì cố nài xin quan làm ơn đòi Phao-lô trở về thành
Giê-ru-sa-lem: họ âm mưu đặng giết người dọc đường.
4. Nhưng Phê-tu trả lời rằng Phao-lô bị giam tại thành Sê-sa-rê, và chính mình
người sẽ kíp trở về thành đó.
5. Lại nói rằng những người tôn trưởng trong các ngươi hãy xuống với ta, nếu
người ấy có phạm tội gì thì hãy cứ kiện.
6. Phê-tu ở cùng họ vừa tám hay là mười ngày mà thôi, đoạn trở xuống thành
Sê-sa-rê; sáng ngày sau, người ngồi nơi tòa án và truyền dẫn Phao-lô đến.
7. Phao-lô mới đến, thì có các người Giu-đa ở thành Giê-ru-sa-lem xuống vây bọc
người, lấy nhiều cớ nặng mà thưa, nhưng chẳng tìm được chứng.
8. Còn Phao-lô nói đặng binh vực mình, rằng: Tôi chẳng từng làm điều dữ chi,
hoặc nghịch cùng luật pháp người Giu-đa, hoặc nghịch cùng đền thờ, hay là nghịch
cùng Sê-sa.
9. Nhưng Phê-tu muốn cho đẹp lòng dân Giu-đa, thì trả lời rằng: Ngươi có muốn
lên thành Giê-ru-sa-lem chịu xử tại đó về những việc nầy trước mặt ta chăng?
10. Phao-lô bèn thưa rằng: Tôi ứng hầu trước mặt tòa án Sê-sa, ấy là nơi tôi
phải chịu xử; tôi chẳng có lỗi chi với người Giu-đa, như chính mình quan biết rõ
ràng.
11. Ví bằng tôi có tội hay là phạm điều gì đáng chết, thì tôi chẳng từ chối chết
đâu; trái lại, nếu trong đơn từ họ kiện tôi không có cớ gì hết, thì chẳng ai
được nộp tôi cho họ. Tôi kêu nài sự đó đến Sê-sa.
12. Kế đó, Phê-tu bàn tán với công hội mình, bèn trả lời rằng: Ngươi đã kêu nài
Sê-sa, chắc sẽ đến nơi Sê-sa.
13. Cách đó mấy ngày, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến thành Sê-sa-rê đặng chào
Phê-tu.
14. Vì hai người ở lại đó mấy ngày, nên Phê-tu đem vụ Phao-lô trình với vua,
rằng: Ðây có một tên tù mà Phê-lít đã để lại.
15. Lúc tôi ở thành Giê-ru-sa-lem, các thầy tế lễ cả và các trưởng lão dân
Giu-đa đến kiện người và xin tôi làm án người đi.
16. Tôi đáp lại rằng người Rô-ma chẳng có lệ giải nộp một người nào mà bên bị
cáo chưa đối nại với bên tiên cáo, và người đó chưa có cách thế để chống cãi lời
kiện cáo mình.
17. Họ bèn đến đây, thì vừa ngày sau, tôi ra ngồi nơi tòa án, không trễ nải mà
truyền dẫn người ấy đến.
18. Các người kiện cáo đều đã có mặt, song không kiện nó về một tội gì như tôi
đã dè chừng.
19. Chỉ cáo nó về đạo riêng của họ, và một tên Jêsus đã chết kia, mà Phao-lô
quyết rằng còn sống.
20. Trong sự cãi lẫy đó, tôi không biết theo bên nào, nên hỏi Phao-lô muốn đi
đến thành Giê-ru-sa-lem, để chịu xử mọi điều ấy tại nơi đó chăng.
21. Nhưng nó đã kêu nài để việc kiện minh lại cho hoàng đế phân xử. Vậy tôi đã
truyền giam nó trong ngục đợi tới khi tôi giải cho Sê-sa.
22. Ạc-ríp-ba bèn nói với Phê-tu rằng: Ta cũng muốn nghe người ấy. Phê-tu tâu
rằng: Ðến mai vua sẽ nghe.
23. Vậy, qua bữa sau, vua Ạc-ríp-ba với Bê-rê-nít đến cách long trọng vào phòng
xử kiện với quan quản cơ và các người tôn trưởng trong thành. Phê tu bèn truyền
lịnh điệu Phao-lô đến.
24. Ðoạn, Phê-tu rằng: Tâu vua Ạc-ríp-ba và hết thảy các ông có mặt tại đây, các
ông đều thấy người nầy, vì cớ nó nên thay thảy dân chúng Giu-đa đến nài xin ơn
tôi, tại thành Giê-ru-sa-lem và tôi đây cũng vậy, mà kêu lên rằng chẳng khá để
cho nó sống nữa.
25. Phần tôi, đã xét nó chẳng có làm điều gì đáng tội chết; và vì chính nó cũng
đã kêu nài việc đó đến Sê-sa, nên tôi định giải nộp cho Sê-sa.
26. Nhưng vì tôi không có điều chi quả quyết để làm sớ tấu hoàng đế về việc nó,
nên đòi nó đến trước mặt các ông, nhứt là trước mặt vua, là Ạc-ríp-ba, đặng khi
tra hỏi rồi, tôi có điều để viết sớ.
27. Vả, tôi nghĩ rằng giải một tên phạm mà chẳng nói rõ điều người ta kiện nó,
thì là trái lẽ lắm.
Công Vụ 26 chọn
đoạn khác
1. Bấy giờ vua Ạc-ríp-ba biểu Phao-lô rằng: Ngươi được phép nói để chữa mình.
Phao-lô bèn giơ tay ra, chữa cho mình như vầy:
2. Tâu vua Ạc-ríp-ba, tôi lấy làm may mà hôm nay được gỡ mình tôi trước mặt vua
về mọi điều người Giu-đa kiện tôi,
3. nhứt là vì vua đã rõ mọi thói tục người Giu-đa, và cũng biết sự cãi lẫy của
họ. Vậy, xin vua hãy nhịn nhục mà nghe tôi.
4. Cách ăn nết ở của tôi từ lúc tuổi trẻ, nơi giữa bổn quốc tôi và tại thành
Giê-ru-sa-lem, thì mọi người Giu-đa đều biết cả.
5. Ví bằng họ muốn làm chứng về việc nầy, thì biết từ lâu ngày rồi, tôi là người
Pha-ra-si, theo phe đó, rất là nghiêm hơn trong đạo chúng tôi.
6. Hiện nay tôi bị đoán xét, vì trông cậy lời Ðức Chúa Trời đã hứa cùng tổ phụ
chúng tôi,
7. lại mười hai chi phái chúng tôi, lấy lòng sốt sắng thờ phượng Ðức Chúa Trời,
cả đêm và ngày, mà trông đợi lời hứa ấy được trọn. Muôn tâu, thật là vì sự trông
cậy đó mà tôi bị người Giu-đa kiện cáo.
8. Ủa nào! các ông há lại ngờ chẳng có thể tin được rằng Ðức Chúa Trời khiến
những kẻ chết sống lại sao?
9. Thật, chính mình tôi đã tin rằng nên dùng đủ mọi cách thế mà chống lại danh
Jêsus ở Na-xa-rét.
10. Thật tôi đã làm sự nầy tại thành Giê-ru-sa-lem: sau khi đã chịu quyền của
các thầy tế lễ cả, thì tôi bỏ tù nhiều người thánh; và lúc họ giết các người đó,
tôi cũng đồng một ý.
11. Vả lại, tôi thường trảy đi từ nhà hội nầy đến nhà hội kia, hà hiếp họ, để
bắt họ phải nói phạm thượng, tôi lại nổi giận quá bội bắt bớ họ cho đến các
thành ngoại quốc.
12. Ấy vậy, tôi lên thành Ða-mách có trọn quyền và phép bởi các thầy tế lễ cả,
đương đi dọc đường,
13. muôn tâu, lúc giữa trưa, tôi thấy có ánh sáng từ trên trời giáng xuống, chói
lói hơn mặt trời, sáng lòa chung quanh tôi và kẻ cùng đi.
14. Chúng tôi thảy đều té xuống đất, và tôi nghe tiếng phán cùng tôi bằng tiếng
Hê-bơ-rơ rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt-bớ ta? ngươi đá đến ghim nhọn
thì là khó chịu cho ngươi vậy.
15. Tôi thưa: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa đáp rằng: Ta là Jêsus mà ngươi đương
bắt bớ.
16. Song hãy chờ dậy, và đứng lên, vì ta đã hiện ra cho ngươi để lập ngươi làm
chức việc và làm chứng về những việc ngươi đã thấy, cùng những việc ta sẽ hiện
đến mách cho ngươi.
17. Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi dân nầy và dân ngoại là nơi ta sai ngươi đến,
18. đặng mở mắt họ, hầu cho họ từ tối tăm mà qua sáng láng, từ quyền lực của quỉ
Sa-tan mà đến Ðức Chúa Trời, và cho họ bởi đức tin nơi ta được sự tha tội, cùng
phần gia tài với các thánh đồ.
19. Tâu vua Ạc-ríp-ba, từ đó, tôi chẳng hề dám chống cự với sự hiện thấy trên
trời;
20. nhưng đầu hết tôi khuyên dỗ người thành Ða-mách, kế đến người thành
Giê-ru-sa-lem và cả xứ Giu-đê, rồi đến các dân ngoại rằng phải ăn năn và trở lại
cùng Ðức Chúa Trời, làm công việc xứng đáng với sự ăn năn.
21. Kìa, vì thế nên người Giu-đa đã bắt tôi trong đền thờ và toan giết tôi.
22. Song nhờ ơn Ðức Chúa Trời bảo hộ, tôi còn sống đến ngày nay, làm chứng cho
các kẻ lớn nhỏ, không nói chi khác hơn là điều các đấng tiên tri và Môi-se đã
nói sẽ đến,
23. tức là Ðấng Christ phải chịu thương khó, và bởi sự sống lại trước nhứt từ
trong kẻ chết, phải rao truyền ánh sáng ra cho dân sự và người ngoại.
24. người đang nói như vậy để binh vực mình, thì Phê-tu nói lớn lên rằng: Hỡi
Phao-lô, ngươi lảng trí rồi; ngươi học biết nhiều quá đến đỗi ra điên cuồng.
25. Phao-lô lại nói: Bẫm quan lớn Phê-tu, tôi chẳng phải lảng trí đâu; tôi nói
đó là những lời thật và phải lẽ.
26. Vua biết rõ các sự nầy; lại tôi bền lòng tâu vì tin rằng chẳng có điều nào
vua không biết; vì mọi việc đó chẳng làm ra cách chùng vụng đâu.
27. Tâu vua Ạc-ríp-ba, vua có tin các đấng tiên tri chăng? Tôi biết thật vua tin
đó!
28. Vua Ạc-ríp-ba phán cùng Phao-lô rằng: Thiếu chút nữa ngươi khuyên ta trở nên
tín đồ Ðấng Christ!
29. Phao-lô tâu: Cầu xin Ðức Chúa Trời, chẳng kíp thì chầy, không những một mình
vua, nhưng hết thảy mọi người nghe tôi hôm nay đều trở nên như tôi, chỉ trừ bỏ
xiềng nầy thôi!
30. Vua bèn đứng dậy, quan tổng đốc và bà Bê-nê-rít cùng những người đồng ngồi
đó cũng vậy.
31. Khi lui ra rồi, các người nói cùng nhau rằng: Trong cách ăn ở người nầy,
thật chẳng có chi đáng chết hoặc đáng bỏ tù cả.
32. Vua Ạc-ríp-ba nói với Phê-tu rằng: Nếu người nầy chưa kêu nài đến Sê-sa, có
thể tha được.
Công Vụ 27 chọn
đoạn khác
1. Khi đã định rằng chúng ta phải đi đàng biển qua nước Y-ta-li, họ bèn giao
Phao-lô và mấy tên phạm khác cho một thầy đội tên là Giu-lơ, về đội quân Âu-gu
ta.
2. Chúng ta xuống một chiếc tàu ở A-tra-mít phải trảy đi dọc bờ biển A-si, đoạn
thì ra đi. A-ri-tạc, là người Ma-xê-đoan, về thành Tê-sa-lô-ni-ca, cùng đi với
chúng ta.
3. Ðến ngày sau, chúng ta tới thành Si-đôn, thì Giu-lơ đãi Phao-lô cách nhơn từ,
cho phép người đi thăm bạn hữu mình, và được họ lo việc mình.
4. Ðoạn, từ nơi đó, chúng ta theo mé bờ đảo Chíp-rơ, vì bấy giờ ngược gió.
5. Sau khi vượt qua biển Si-li-si và Bam-phi-ly, thì chúng ta đến thành My-ra,
trong xứ Ly-si.
6. Ở đó, thầy đội thấy có một chiếc tàu ở A-léc-xan-tri sẽ đi qua Y-ta-li, bèn
cho chúng ta xuống tàu đó.
7. Tàu chạy chậm lắm, mất nhiều ngày khó nhọc mới tới ngang thành Cơ-nít. Vì gió
quá, tàu không thể ghé bến được, nên chúng ta lại theo mé bờ đảo Cơ-rết, qua
Sa-môn.
8. Khi đã chịu khó đi dọc theo nơi đó, chúng ta mới đến một nơi gọi là Mỹ-Cảng,
gần thành La-sê.
9. Trải lâu ngày, tàu chạy phải nguy hiểm (vì kỳ Kiêng ăn đã qua rồi). Phao-lô
bảo trước cho những người trong tàu,
10. rằng: Tôi thấy sự vượt biển nầy chắc sẽ phải nguy hiểm và hư hại, chẳng
những cho hàng hóa và chiếc tàu mà thôi, lại đến thân chúng ta nữa.
11. Nhưng thầy đội tin lời người lái tàu và chủ tàu hơn là lời Phao-lô nói.
12. Vì cảng đó không tiện cho tàu đậu lúc mùa đông, nên phần nhiều người đều bàn
rằng phải lìa khỏi đó và ráng sức đến cảng Phê-nít, là cảng của đảo Cơ-rết,
hướng phía tây nam và phía tây bắc, đặng qua mùa đông ở đó.
13. Vừa có gió nam non bắt đầu thổi, họ tưởng rằng có thể tới nơi mình đã định,
thì kéo neo mà đi dọc theo gần đảo Cơ-rết.
14. Nhưng cách ít lâu có trận gió dữ tợn gọi là gió Ơ-ra-qui-lôn thổi lên vật
vào đảo.
15. Tàu đã phải bạt đi, chống lại gió chẳng nổi, nên chúng ta để mặc cho theo
chiều gió.
16. Tàu bị bạt đến dưới một hòn đảo nhỏ kia gọi là Cơ-lô-đa, chúng ta khó nhọc
lắm mới cầm được chiếc thuyền.
17. Sau khi trục lên, họ dùng phương thế làm cho chắc chắn: lấy dây ràng phía
dưới chiếc tàu lại; đoạn lại sợ mắc cạn trên bãi Si-rơ-tơ, thì hạ buồm xuống, để
mặc gió đưa trôi đi.
18. Ðến ngày mai, vì bão cứ thổi cũng mạnh như vậy luôn, họ bèn quăng hàng hóa
xuống biển.
19. Ngày thứ ba, chúng ta dùng chính tay mình quăng đồ đạc trong tàu xuống biển.
20. Trong mấy ngày mặt trời chẳng có, ngôi sao cũng không, mà bão thì vẫn thổi
ào ào luôn, đến nỗi chúng ta chẳng còn trông cậy được cứu nữa.
21. Vì họ không ăn đã lâu, nên Phao-lô đứng dậy giữa đám họ, mà nói rằng: Hỡi
bạn hữu ta, chớ chi bữa trước tin lời ta mà chẳng dời khỏi đảo Cơ-rết, thì chúng
ta đã chẳng mắc cơn nguy hiểm và tổn hại nầy.
22. nhưng bây giờ, ta khuyên các ngươi hãy vững lòng; trong các ngươi chẳng mất
ai hết, chỉ mất chiếc tàu mà thôi.
23. Vì đêm nay, một thiên sứ của Ðức Chúa Trời, là Ðấng ta thuộc về và hầu việc,
có hiện đến cùng ta mà phán rằng:
24. Hỡi Phao-lô, đừng sợ chi hết; ngươi phải ứng hầu trước mặt Sê-sa; và nầy,
Ðức Chúa Trời đã ban cho ngươi hết thảy những kẻ cùng đi biển với ngươi.
25. Vậy, hỡi các ông, hãy vững lòng, vì ta có lòng tin cậy Ðức Chúa Trời rằng sẽ
xảy ra như lời Ngài đã phán vậy;
26. nhưng chúng ta chắc sẽ bị tấp lên một hòn đảo nào.
27. Ðã đến đêm thứ mười bốn mà chúng ta cứ trôi nổi trên biển A-đờ-ria-tích, lúc
nửa đêm, các bạn tàu ngờ đang đến gần một đất nào.
28. Họ thả trái dò xuống, thì thấy sâu hai chục sải; hơi xa một ít, lại thả nữa,
thì thấy mười lăm sải.
29. Bấy giờ, sợ đụng rạn, bọ bèn từ trên đầu lái tàu quăng bốn neo xuống, và ước
ao đến sáng.
30. nhưng vì bạn tàu tìm phương lánh khỏi chiếc tàu và thả chiếc tam bản xuống
biển, giả đò đi thả neo đằng trước mũi,
31. thì Phao-lô nói với thầy đội và lính rằng: Nếu những người nầy chẳng cứ ở
trong tàu, thì các ông chẳng được cứu.
32. Bọn lính bèn cắt dây buộc tam bản, làm cho rớt xuống.
33. Ðoạn, trong khi đợi trời sáng, Phao-lô khuyên ai nấy hãy ăn. Người nói: Hôm
nay là ngày thứ mười bốn mà các ngươi đang trông đợi, nhịn đói chẳng ăn chút
nào.
34. Vậy, ta khuyên các ngươi hãy ăn, vì thật là rất cần cho sự cứu của các
ngươi, và chẳng ai trong vòng các ngươi sẽ mất một sợi tóc trên đầu mình.
35. Nói như vậy rồi, người bèn lấy bánh, đứng trước mặt mọi người, tạ ơn Ðức
Chúa Trời rồi, thì bẻ ra và ăn.
36. Bấy giờ ai nấy đều giục lòng, và ăn.
37. Vả, số chúng ta hết thảy ở trong tàu được hai trăm bảy mươi sáu người.
38. Họ đã ăn vừa no nê, bèn quăng đồ lương thực xuống biển, làm cho nhẹ tàu đi.
39. Ðến sáng ngày, họ chẳng nhận biết là đất nào, nhưng thấy có cái vịnh và bờ,
bèn định đỗ tàu đó mà núp xem có thể được chăng.
40. Vậy, họ dứt dây bỏ neo xuống biển, tháo dây bánh lái; đoạn, xổ buồm sau lái
thuận theo gió, tìm lối chạy vào bờ.
41. Song chạy nhầm chỗ hai ngọn nước biển xáp nhau, thì họ làm cho tàu bị cạn
tại đó; đầu mũi cắm xuống không động đậy được, còn đầu lái bị sóng đánh dữ lắm
nên nát hết.
42. Bấy giờ quân lính bàn định giết các tù phạm, e có người nào trong bọn họ lội
thoát khỏi chăng.
43. nhưng thầy đội muốn cứu Phao-lô, nên ngăn trở nghị định đó. Người truyền cho
ai biết lội thì nhảy xuống nước trước đi mà lội vào bờ,
44. và truyền cho những kẻ còn lại, người thì cỡi trên ván, kẻ thì cỡi trên
miếng vách nát của chiếc tàu. Thế là ai nấy đều được lên bờ vô sự vậy.
Công Vụ 28 chọn
đoạn khác
1. Ðã được cứu như vậy rồi, chúng ta mới biết cù lao đó tên là Man-tơ.
2. Thổ nhơn đãi chúng ta một cách nhơn từ hiếm có, tiếp rước chúng ta thay thảy
gần kề đống lửa lớn đã đốt, vì đang mưa và trời lạnh lẽo.
3. Phao-lô lượm được một bó củi khô, quăng vào trong lửa, xảy có con rắn lục từ
trong bó củi bị nóng bò ra, quấn trên tay người.
4. Thổ nhơn thấy con vật đeo thòng lòng trên tay người, bèn nói với nhau rằng:
Thật người nầy là tay giết người; nên dầu được cứu khỏi biển rồi, nhưng lẽ công
bình chẳng khứng cho sống!
5. Nhưng Phao-lô rảy rắn vào lửa, chẳng thấy hề chi hết.
6. Họ ngờ người sẽ bị sưng lên, hoặc ngã xuống chết tức thì; nhưng đã đợi lâu
rồi, chẳng thấy hại chi cho người, bèn đổi ý mà nói rằng thật là một vì thần.
7. Trong chỗ đó, có mấy đám ruộng thuộc về người tù trưởng của đảo ấy, tên là
Búp-li-u; người nầy đãi đằng chúng ta cách mến khách lắm trong ba ngày.
8. Vả, cha của Búp-li-u nầy đương nằm trên giường đau bịnh nóng lạnh và bịnh lỵ.
Phao-lô đi thăm người, cầu nguyện xong, đặt tay lên và chữa lành cho.
9. Nhơn đó, ai nấy trong đảo có bịnh, đều đến cùng Phao-lô, và được chữa lành
cả.
10. Họ cũng tôn trọng chúng ta lắm, và lúc chúng ta đi, thì sửa soạn mọi đồ cần
dùng cho chúng ta.
11. Sau đó ba tháng, chúng ta xuống tàu ở A-léc-xan-tri mà đi, là tàu đã qua mùa
đông tại đảo đó, và có hiệu là Ði-ốt-cua.
12. Tới thành Sy-ra-cu-sơ rồi, chúng ta ở lại đây ba ngày.
13. Từ nơi đó, chạy theo mé biển Si-si-lơ, tới thành Rê-ghi-um. Ðến ngày mai, vì
gió nam nổi lên, nên sau hai ngày nữa chúng ta tới thành Bu-xô-lơ.
14. Ở đó gặp anh em mời chúng ta ở lại bảy ngày; rồi thì đi đến thành Rô-ma.
15. Anh em trong thành nầy nghe nói về chúng ta, bèn ra đến Phô-rum Áp-bi-u và
chỗ Ba Quán mà đón rước chúng ta. Phao-lô thấy anh em, thì cảm tạ Ðức Chúa Trời
và vững chí.
16. Khi chúng ta đã đến thành Rô-ma, Phao-lô được phép ở riêng với một người
lính canh giữ.
17. Sau ba ngày, người mời các trưởng lão trong dân Giu-đa nhóm lại; đến rồi,
người nói rằng: Hỡi anh em ta, dẫu tôi chẳng từng làm điều gì nghịch cùng dân
chúng hoặc cùng thói tục tổ phụ chúng ta, mà tôi còn bị bắt tại thành
Giê-ru-sa-lem và nộp trong tay người Rô-ma.
18. Những người nầy đã xét việc tôi rồi, thì muốn tha ra, vì tôi chẳng hề làm
điều gì đáng chết.
19. Song người Giu-đa chống cự điều đó, nên buộc tôi kêu nài đến Sê-sa, nhưng
chẳng phải có ý kiện bổn quốc ta đâu.
20. Ấy vì cớ đó mà tôi đã xin gặp anh em và nói chuyện với, vì là bởi sự trông
cậy của dân Y-sơ-ra-ên nên tôi mang lấy xiềng nầy.
21. Các ngươi ấy trả lời rằng: Chúng tôi chẳng tiếp thơ từ xứ Giu-đa nói về việc
anh, và chẳng ai trong anh em đã đến mách cho chúng tôi hay là nói xấu về anh
nữa.
22. Dầu vậy, chúng tôi muốn biết anh nghĩ làm sao; vì về phần đạo nầy, chúng tôi
biết người ta hay chống nghịch khắp mọi nơi.
23. Họ đã hẹn ngày với người, bèn đến thăm tại nơi nhà trọ rất đông; từ buổi
sáng đến chiều, người cứ làm chứng và giảng giải với họ về nước Ðức Chúa Trời,
lấy luật pháp Môi-se và các đấng tiên tri mà gắng sức khuyên bảo họ về Ðức Chúa
Jêsus.
24. Có người chịu tin lời người nói, có kẻ chẳng tin.
25. Bởi chưng họ không đồng ý với nhau và ra về, nên Phao-lô chỉ nói thêm lời
nầy: Ðức Thánh Linh đã phán phải lắm, khi Ngài dùng đấng tiên tri Ê-sai mà phán
cùng tổ phụ các ngươi rằng:
26. Hãy đến nơi dân nầy và nói rằng: Các ngươi lấy lỗ tai nghe mà chẳng hiểu
chi; Lấy mắt xem mà không thấy gì.
27. Vì lòng dân nầy đã nặng nề; Họ bịt lỗ tai, Nhắm mắt lại, E rằng mắt mình tự
thấy, Tai mình tự nghe, Lòng mình tự hiểu, Và họ trở lại Mà ta chữa cho lành
được chăng.
28. Vậy, hãy biết sự cứu rỗi của Ðức Chúa Trời nầy đã sai đến cho người ngoại;
những người đó sẽ nghe theo vậy.
29. Khi người nói xong, thì các ngươi Giu-đa đi ra, cãi lẫy cùng nhau dữ lắm.
30. Phao-lô ở trọn hai năm tại một nhà trọ đã thuê. Người tiếp rước mọi người
đến thăm mình,
31. giảng về nước Ðức Chúa Trời, và dạy dỗ về Ðức Chúa Jêsus Christ cách tự do
trọn vẹn, chẳng ai ngăn cấm người hết.