Gia-cơ 1 chọn
đoạn khác
1. Gia-cơ, tôi tớ Ðức Chúa Trời và Ðức Chúa Jêsus Christ, đạt cho mười hai chi
phái ở tan lạc, chúc bình an!
2. Hỡi anh em, hãy coi sự thử thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là điều vui
mừng trọn vẹn,
3. vì biết rằng sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục.
4. Nhưng sự nhịn nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn
lành toàn vẹn, không thiếu thốn chút nào.
5. Ví bằng trong anh em có kẻ kém khôn ngoan, hãy cầu xin Ðức Chúa Trời, là Ðấng
ban cho mọi người cách rộng rãi, không trách móc ai, thì kẻ ấy sẽ được ban cho.
6. Nhưng phải lấy đức tin mà cầu xin, chớ nghi ngờ; vì kẻ hay nghi ngờ giống như
sóng biển, bị gió động và đưa đi đây đi đó.
7. Người như thế chớ nên tưởng mình lãnh được vật chi từ nơi Chúa:
8. ấy là một người phân tâm, phàm làm việc gì đều không định.
9. Anh em nào ở địa vị thấp hèn hãy khoe mình về phần cao trọng mình,
10. kẻ giàu cũng hãy khoe mình về phần đê hèn, vì người sẽ qua đi như hoa cỏ.
11. Mặt trời mọc lên, nắng xẳng, cỏ khô, hoa rụng, sắc đẹp tồi tàn: kẻ giàu cũng
sẽ khô héo như vậy trong những việc mình làm.
12. Phước cho người bị cám dỗ; vì lúc đã chịu nổi sự thử thách rồi, thì sẽ lãnh
mão triều thiên của sự sống mà Ðức Chúa Trời đã hứa cho kẻ kính mến Ngài.
13. Chớ có ai đương bị cám dỗ mà nói rằng: Ấy là Ðức Chúa Trời cám dỗ tôi; vì
Ðức Chúa Trời chẳng bị sự ác nào cám dỗ được, và chính Ngài cũng không cám dỗ ai.
14. Nhưng mỗi người bị cám dỗ khi mắc tư dục xui giục mình.
15. Ðoạn, lòng tư dục cưu mang, sanh ra tội ác; tội ác đã trọn, sanh ra sự chết.
16. Hỡi anh em yêu dấu, chớ tự dối mình:
17. mọi ân điển tốt lành cùng sự ban cho trọn vẹn đều đến từ nơi cao và bởi Cha
sáng láng mà xuống, trong Ngài chẳng có một sự thay đổi, cũng chẳng có bóng của
sự biến cải nào.
18. Ấy chính Ngài theo ý muốn mình, đã dùng lời chân thật sanh chúng ta, hầu cho
chúng ta được nên như trái đầu mùa của những vật Ngài dựng nên.
19. Hỡi anh em yêu dấu, anh em biết điều đó: người nào cũng phải mau nghe mà
chậm nói, chậm giận;
20. vì cơn giận của người ta không làm nên sự công bình của Ðức Chúa Trời.
21. Vậy, hãy bỏ đi mọi điều ô uế, và mọi điều gian ác còn lại, đem lòng nhu mì
nhận lấy lời đã trồng trong anh em, là lời cứu được linh hồn của anh em.
22. Hãy làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ mà lừa dối mình.
23. Vì, nếu có kẻ nghe lời mà không làm theo thì khác nào người kia soi mặt mình
trong gương,
24. thấy rồi thì đi, liền quên mặt ra thể nào.
25. Nhưng kẻ nào xét kĩ luật pháp trọn vẹn, là luật pháp về sự tự do, lại bền
lòng suy gẫm lấy, chẳng phải nghe rồi quên đi, nhưng hết lòng giữ theo phép tắc
nó, thì kẻ đó sẽ tìm được phước trong sự mình vâng lời.
26. Nhược bằng có ai tưởng mình là tin đạo, mà không cầm giữ lưỡi mình, nhưng
lại lừa dối lòng mình, thì sự tin đạo của người hạng ấy là vô ích.
27. Sự tin đạo thanh sạch không vết, trước mặt Ðức Chúa Trời, Cha chúng ta, là
thăm viếng kẻ mồ côi, người góa bụa trong cơn khốn khó của họ, và giữ lấy mình
cho khỏi sự ô uế của thế gian.
Gia-cơ 2 chọn
đoạn khác
1. Hỡi anh em, anh em đã tin đến Ðức Chúa Jêsus Christ, là Chúa vinh hiển chúng
ta, thì chớ có tây vị người nào.
2. Giả sử có người đeo nhẫn vàng, mặc áo đẹp, vào nơi hội anh em, lại có người
nghèo, quần áo rách rưới, cũng vào nữa;
3. nếu anh em ngó kẻ mặc áo đẹp, mà nói rằng: Mời ngồi đây, là chỗ tử tế; lại
nói với người nghèo rằng: Hãy đứng đó, hoặc ngồi dưới bệ chơn ta,
4. thế có phải anh em tự mình phân biệt ra và lấy ý xấu mà xét đoán không?
5. Hỡi anh em rất yêu dấu, hãy nghe nầy: Ðức Chúa Trời há chẳng lựa kẻ nghèo
theo đời nầy đặng làm cho trở nên giàu trong đức tin, và kế tự nước Ngài đã hứa
cho kẻ kính mến Ngài hay sao?
6. Mà anh em lại khinh dể kẻ nghèo! Há chẳng phải kẻ giàu đã hà hiếp anh em, kéo
anh em đến trước tòa án sao?
7. Há chẳng phải họ phạm thượng đến danh tốt đã lấy đặt cho anh em sao?
8. Thật vậy, nếu anh em vâng giữ cho trọn vẹn luật pháp tôn trọng, theo như Kinh
Thánh rằng: Hãy yêu người lân cận như mình, thì anh em ăn ở tốt lắm.
9. Nhưng nếu anh em tây vị người ta, thì phạm tội, luật pháp bèn định tội anh em
như kẻ phạm phép.
10. Vì người nào giữ trọn luật pháp, mà phạm một điều răn, thì cũng đáng tội như
đã phạm hết thảy.
11. Vả, Ðấng đã phán rằng: Chớ phạm tội tà dâm, cũng có phán rằng: Chớ giết
người. Vậy, nếu ngươi không phạm tội tà dâm, nhưng phạm tội giết người, thì
ngươi là kẻ phạm luật pháp.
12. Hãy nói và làm dường như phải chịu luật pháp tự do đoán xét mình.
13. Sự đoán xét không thương xót kẻ chẳng làm sự thương xót; nhưng sự thương xót
thắng sự đoán xét.
14. Hỡi anh em, nếu ai nói mình có đức tin, song không có việc làm, thì ích chi
chăng? Ðức tin đó cứu người ấy được chăng?
15. Ví thử có anh em hoặc chị em nào không quần áo mặc, thiếu của ăn uống hằng
ngày,
16. mà một kẻ trong anh em nói với họ rằng: Hãy đi cho bình an, hãy sưởi cho ấm
và ăn cho no, nhưng không cho họ đồ cần dùng về phần xác, thì co ích gì chăng?
17. Về đức tin, cũng một lẽ ấy; nếu đức tin không sanh ra việc làm, thì tự mình
nó chết.
18. Hoặc có kẻ nói: Ngươi có đức tin, còn ta có việc làm. Hãy chỉ cho ta đức tin
của ngươi không có việc làm, rồi ta sẽ chỉ cho ngươi đức tin bởi việc làm của
ta.
19. Ngươi tin rằng chỉ có một Ðức Chúa Trời mà thôi, ngươi tin phải; ma quỉ cũng
tin như vậy và run sợ.
20. Nhưng, hỡi người vô tri kia, ngươi muốn biết chắc rằng đức tin không có việc
làm là vô ích chăng?
21. Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta, khi dâng con mình là Y-sác trên bàn thờ, há
chẳng từng cậy việc làm được xưng công bình hay sao?
22. Thế thì, ngươi thấy đức tin đồng công với việc làm, và nhờ việc làm mà đức
tin được trọn vẹn.
23. Vậy được ứng nghiệm lời Kinh thánh rằng: Áp-ra-ham tin Ðức Chúa Trời, và
điều đó kể là công bình cho người; và người được gọi là bạn Ðức Chúa Trời.
24. nhơn đó anh em biết người ta cậy việc làm được xưng công bình, chớ chẳng
những là cậy đức tin mà thôi.
25. Ðồng một thể ấy, kỵ nữ Ra-háp tiếp rước các sứ giả và khiến họ noi đường
khác mà đi, người há chẳng phải cậy việc làm mà được xưng công bình sao?
26. Vả, xác chẳng có hồn thì chết, đức tin không có việc làm cũng chết như vậy.
Gia-cơ 3 chọn
đoạn khác
1. Hỡi anh em, trong vòng anh em chớ có nhiều người tự lập làm thầy, vì biết như
vậy, mình sẽ phải chịu xét đoán càng nghiêm hơn.
2. Chúng ta thảy đều vấp phạm nhiều cách lắm. Nếu có ai không vấp phạm trong lời
nói mình, ấy là người trọn vẹn, hay hãm cầm cả mình.
3. Chúng ta tra hàm thiếc vào miệng ngựa, cho nó chịu phục mình, nên mới sai
khiến cả và mình nó được.
4. Hãy xem những chiếc tàu: dầu cho lớn mấy mặc lòng, và bị gió mạnh đưa đi thây
kệ, một bánh lái rất nhỏ cùng đủ cạy bát nó, tùy theo ý người cầm lái.
5. Cũng vậy, cái lưỡi là một quan thể nhỏ, mà khoe được những việc lớn. Thử xem
cái rừng lớn chừng nào mà một chút lửa có thể đốt cháy lên!
6. Cái lưỡi cũng như lửa; ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng
ta, làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục
đốt cháy.
7. hết thảy loài muông thú, chim chóc, sâu bọ, loài dưới biển đều trị phục được
và đã bị loài người trị phục rồi;
8. nhưng cái lưỡi, không ai trị phục được nó; ấy là một vật dữ người ta không
thể hãm dẹp được: đầy dẫy những chất độc giết chết.
9. Bởi cái lưỡi chúng ta khen ngợi Chúa, Cha chúng ta, và cũng bởi nó chúng ta
rủa sả loài người, là loài tạo theo hình ảnh Ðức Chúa Trời.
10. Ðồng một lỗ miệng mà ra cả sự khen ngợi và rủa sả! Hỡi anh em, không nên như
vậy.
11. Có lẽ nào một cái suối kia, đồng một mạch mà ra cả nước ngọt và nước đắng
sao?
12. Hỡi anh em, cây vả có ra trái ô-li-ve được, cây nho có ra trái vả được
chăng? Mạch nước mặn cũng không có thể chảy ra nước ngọt được nữa.
13. Trong anh em có người nào khôn ngoan thông sáng chăng: Hãy lấy cách ăn ở tốt
của mình mà bày tỏ việc mình làm bởi khôn ngoan nhu mì mà ra.
14. Nhưng nếu anh em có sự ghen tương cay đắng và sự tranh cạnh trong lòng mình,
thì chớ khoe mình và nói dối nghịch cùng lẽ thật.
15. Sự khôn ngoan đó không phải từ trên mà xuống đâu; trái lại, nó thuộc về đất,
về xác thịt và về ma quỉ.
16. Vì ở đâu có những điều ghen tương tranh cạnh ấy, thì ở đó có sự lộn lạo và
đủ mọi thứ ác.
17. Nhưng sự khôn ngoan từ trên mà xuống thì trước hết là thanh sạch, sau lại
hòa thuận, tiết độ, nhu mì, đầy dẫy lòng thương xót và bông trái lành, không có
sự hai lòng và giả hình.
18. Vả bông trái của điều công bình thì gieo trong sự hòa bình, cho những kẻ nào
làm sự hòa bình vậy.
Gia-cơ 4 chọn
đoạn khác
1. Những điều chiến đấu tranh cạnh trong anh em bởi đâu mà đến? Há chẳng phải từ
tình dục anh em vẫn hay tranh chiến trong quan thể mình sao?
2. Anh em tham muốn mà chẳng được chi; anh em giết người và ghen ghét mà chẳng
được việc gì hết; anh em có sự tranh cạnh và chiến đấu; anh em chẳng được chi,
vì không cầu xin.
3. Anh em cầu xin mà không nhận lãnh được, vì cầu xin trái lẽ, để dùng trong tư
dục mình.
4. Hỡi bọn tà dâm kia, anh em há chẳng biết làm bạn với thế gian tức là thù
nghịch với Ðức Chúa Trời sao? Cho nên, ai muốn làm bạn với thế gian, thì người
ấy trở nên kẻ nghịch thù cùng Ðức Chúa Trời vậy.
5. Hay là anh em tưởng Kinh Thánh nói vô ích sao? Ðức Thánh Linh mà Ðức Chúa
Trời khiến ở trong lòng chúng ta, ham mến chúng ta đến nỗi ghen tương,
6. nhưng Ngài lại ban cho ta ơn lớn hơn nữa. Vì vậy, Kinh thánh chép rằng: Ðức
Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường.
7. Vậy hãy phục Ðức Chúa Trời; hãy chống trả ma quỉ, thì nó sẽ lánh xa anh em.
8. Hãy đến gần Ðức Chúa Trời, thì Ngài sẽ đến gần anh em. Hỡi kẻ có tội, hãy lau
tay mình, có ai hai lòng, hãy làm sạch lòng đi;
9. hãy cảm biết sự khốn nạn mình, hãy đau thương khóc lóc; hãy đổi cười ra khóc,
đổi vui ra buồn.
10. Hãy hạ mình xuống trước mặt Chúa, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên.
11. Hỡi anh em, chớ nói hành nhau. Ai nói hành anh em mình hoặc xét đoán anh em
mình, tức là nói xấu luật pháp, và xét đoán luật pháp. Vả, nếu ngươi xét đoán
luật pháp, thì ngươi chẳng phải là kẻ vâng giữ luật pháp, bèn là người xét đoán
luật pháp vậy.
12. Chỉ có một Ðấng lập ra luật pháp và một Ðấng xét đoán, tức là Ðấng cứu được
và diệt được. Nhưng ngươi là ai, mà dám xét đoán kẻ lân cận mình?
13. Hỡi anh em, là kẻ nói rằng: Hôm nay hoặc ngày mai, ta sẽ đi đến thành kia, ở
đó một năm, buôn bán và phát tài,
14. song ngày mai sẽ ra thế nao, anh em chẳng biết! Vì sự sống của anh em là
chi? Chẳng qua như hơi nước, hiện ra một lát rồi lại tan ngay.
15. Anh em phải nói trái lại: Ví bằng Chúa muốn, và ta còn sống, thì ta sẽ làm
việc nọ việc kia.
16. Kìa anh em lấy những lời kiêu ngạo mà khoe mình! Phàm khoe khoang như vậy là
xấu.
17. Cho nên, kẻ biết làm điều lành mà chẳng làm, thì phạm tội.
Gia-cơ 5 chọn
đoạn khác
1. Hỡi anh em là kẻ giàu có! Hãy khóc lóc, kêu la, vì cớ hoạn nạn sẽ đổ trên anh
em.
2. Của cải anh em bị mục nát, áo xống bị mối mọt ăn rồi.
3. Vàng bạc anh em bị ten rét, ten rét đó sẽ làm chứng nghịch cùng anh em, nó
cũng như lửa vậy, sẽ ăn thịt anh em. Anh em đã thâu trử tiền của trong những
ngày sau rốt!
4. Kìa, tiền công con gặt gặt ruộng anh em, mà anh em đã ăn gian, nó kêu oan, và
tiếng kêu của con gặt đã thấu đến tai Chúa các cơ binh.
5. Anh em đã sống trên thế gian ăn uống vui sướng và xa xỉ, anh em đã làm cho
lòng mình no nê trong ngày chém giết;
6. anh em đã luận tội và đã giết người công bình, mà người chẳng cự lại.
7. Hỡi anh em, vậy hãy nhịn nhục cho tới kỳ Chúa đến. Hãy xem kẻ làm ruộng: họ
bền lòng chờ đợi sản vật quí báu dưới đất cho đến chừng nào đã được mưa đầu mùa
và cuối mùa.
8. anh em cũng vậy, hãy nhịn nhục và bền lòng; vì kỳ Chúa đến gần rồi.
9. Hỡi anh em, chớ oán trách nhau, hầu cho khỏi bị xét đoán; kìa, Ðấng xét đoán
đứng trước cửa.
10. Hỡi anh em, hãy lấy các đấng tiên tri đã nhơn danh Chúa mà nói, làm mẫu mực
về sự chịu khổ và nhịn nhục cho mình.
11. Anh em biết rằng những kẻ nhịn nhục chịu khổ thì chúng ta xưng là có phước.
Anh em đã nghe nói về sự nhịn nhục của Gióp, và thấy cái kết cuộc mà Chúa ban
cho người; vì Chúa đầy lòng thương xót và nhơn từ.
12. Hỡi Anh em, trước hết chớ có thề, chớ chỉ trời, chỉ đất, cũng chớ chỉ vật
khác mà thề; nhưng phải thì nói phải, không thì nói không, hầu cho khỏi bị xét
đoán.
13. Trong anh em có ai chịu khổ chăng? Người ấy hãy cầu nguyện. Có ai vui mừng
chăng? hãy hát ngợi khen.
14. Trong anh em có ai đau ốm chăng? hãy mời các trưởng lão hội thánh đến, sau
khi nhơn danh Chúa xức dầu cho người bịnh đoạn, thì các trưởng lão hãy cầu
nguyện cho người.
15. Sự cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu kẻ bịnh, Chúa sẽ đỡ kẻ ấy dậy; nếu kẻ bịnh
có phạm tội, cũng sẽ được tha.
16. Vậy, hãy xưng tội cùng nhau, và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được
lành bịnh: người công bình lấy lòng sốt sắng cầu nguyện, thật có linh nghiệm
nhiều.
17. Ê-li vốn là người yếu đuối như chúng ta. Người cầu nguyện, cố xin cho đừng
mưa, thì không mưa xuống đất trong ba năm rưỡi.
18. Ðoạn, người cầu nguyện lại, trời bèn mưa, và đất sanh sản hoa màu.
19. Hỡi anh em, trong vòng anh em nếu có ai lầm lạc cách xa lẽ thật, mà có người
khác làm cho nó trở lại,
20. thì phải biết rằng kẻ làm cho người có tội trở lại, bỏ đường lầm lạc, ấy là
cứu linh hồn người khỏi sự chết và che đậy vô số tội lỗi.